Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn nghe lời.
Cô và Bạch Vi rời đi trước.
Hoắc Minh nói với cảnh Sâm: “Nếu cậu muốn đuối theo Bạch Vi thì giải quyết cho xong đám người kia đã, đừng để Bạch Vi bị người khác nói xấu! Hơn nữa cậu cũng giải quyết hết những người bên cạnh cậu đi!”
Cảnh Sâm không nói nữa.
Nói xong, Hoắc Minh lại nhìn Diêu Tử An, không nói lời nào.
Hắn là một người đàn ông trưởng thành lại làm chuyện khó ngửi như vậy, khó trách Bạch Vi không chịu được.
Mà đây cũng là kết quả mà Hoắc Minh mong muốn.
Anh hiếu rõ Diêu Tử An, khi hắn thẹn quá hóa giận thì sẽ không cần Đinh Tranh nữa.
Anh cũng sẽ không thấy áy náy, anh chỉ đẩy mọi chuyện lên trước thôi.
Rất nhanh sau đó, Hoắc Minh và cảnh Sâm cũng rời đi.
Chỉ còn Diêu Tử An và Đinh Tranh ở lại.
Mặt Diêu Tử An tím bầm, hắn chán nản dựa
vào tường hút thuốc.
Đinh Tranh lại gần hắn, nói với giọng dịu dàng: “Bạch Vi không cần anh nữa, nhưng em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.”
Diêu Tử An nhẹ nhàng đẩy cô ta ra.
Hắn đứng bên cạnh hút thuốc, nhìn cô ta chăm chú từ trên cao.
Đơn giản chỉ là món đồ chơi thôi!
Hắn xùy cười một tiếng: “Đinh Tranh, cô không thật sự cho rằng tôi có cảm giác với cô đấy chứ? Chỉ là cô tùy tiện như vậy cũng không sao, có vài chuyện Bạch Vi không chịu làm, cô lại làm rất thoải mái.”
Đinh Tranh chửi hắn là đồ tồi.
Diêu Tử An lại cười lạnh một tiếng: “Cầm lấy năm trăm ngàn này cút xéo cho tôi!”
Dù Bạch Vi không tha thứ cho hắn, hắn cũng sẽ không là một kẻ bán đứng!
Diêu Tử An rời đi.
Đinh Tranh đứng tại chỗ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi cô xuống tầng thì không thấy Diêu Tử An đáu nữa.
Nhưng cô ta nhìn thấy ôn Noãn và Bạch Vi.
Hai người ngồi trong chiếc xe Continental vàng kim hơn trăm vạn, mà ôn Noãn tự nhiên ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh Hoắc Minh.
Bộ dạng của người bạn gái chính thức.
Đinh Tranh không hiểu nổi, tại sao người như luật sư Hoắc lại quan tâm đến ôn Noãn.
Nhưng bây giờ òn Noãn đã leo lên nhà họ Hoắc.
Đề so sánh, cô ta cũng không quá ghét Bạch Vi, vì cô ta cũng không đế ý Diêu Tử An mấy.
Người cô ta ghen tị nhất chính là ôn Noãn.
Nếu như cô ta còn có một chút hi vọng ở chỗ Cổ Trường Khanh, Đinh Tranh cô ta chắc chắn sẽ không nương nhờ vào Diêu Tử An.
Cô ta hận ôn Noãn.
Trong bóng đêm, Đinh Tranh đứng trong bóng tối, thỉnh thoảng cái tia sáng chiếu lên người cô ta.
Lại thêm chiếc váy đỏ, nhìn cứ như nữ quỷ.
Hoắc Minh mở cửa số xe, anh lặng lẽ hút nốt nửa điếu thuốc. Đương nhiên anh đã nhìn thấy Đinh Tranh, cũng nhìn thấy sự hận thù trong mắt cô ta…
Anh nhấn ga nhẹ nhàng, đưa ôn Noãn ra khỏi cửa câu lạc bộ…
Trong xe, Bạch Vi ngồi im lặng.
Ôn Noãn muốn leo ra sau an ủi nhưng Hoắc Minh không cho, anh giữ chặt tay cô muốn cô ngồi cạnh.
“Chúng ta đi đâu vậy?” ôn Noãn hỏi khẽ.
Hoắc Minh nắm chặt tay cô, nhẹ nói: “Về nhà của anh!”
Ôn Noãn thấy không ổn.
Nhưng trong lòng Hoắc Minh, cô là vợ của anh, nơi có chính là nhà của cô.
Thỉnh thoảng ôn Noãn đưa bạn về nhà cũng không sao hết.
Chiếc xe quý giá dưới đêm đen cứ như ngôi sao băng.
Khi đến căn hộ, Hoắc Minh quan tâm mở cửa phòng khách cho Bạch Vi, trong phòng tắm có đủ hết đồ vật cần thiết.
Anh nhẹ nhàng nói với ôn Noãn: “Trong phòng ngủ có rất nhiều quần áo của em, em đưa cho Bạch Vi đi.”
Ôn Noãn: ở chỗ này có quần áo của cô từ lúc nào vậy?
Bạch Vi rất nhiều chuyện.
Ngay cả khi đang buồn cô ấy vẫn có thế ngửi được mùi gian trá.
Cô sụt sịt mũi, hỏi ôn Noãn: “Hai người ở chung sao!”
Ôn Noãn không nói được.
Đến phòng ngủ, cô tức giận mở ra cửa phòng để quần áo, dịu dàng hét lên: “Em để quần áo ở chỗ anh lúc nào? Anh nói năng linh tinh làm mất danh dự của em!”
Nhưng cô vừa mở cửa tủ ra, cả một ngăn tủ đều là những nhãn hiệu cô thích mặc.
Đến mác cũng chưa bỏ.
Chẳng qua để ý đến còn có một vài bộ váy khác.
Khá nữtính.
Những cô gái ởtuối cô rất ít người mặc.
Được người đàn ông quan tâm như vậy làm trái tim cô cực kỳ ngọt ngào, cô không đủ sức xé mác ra: “Em cũng không nói là em muốn chuyển đến.”
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau.
Anh hôn lên chiếc cổ trắng mịn của cô, khàn giọng nói: “Không phải tối hôm đó đã qua đêm ở đây sao?”
Ôn Noãn nhanh chóng tỏ thái độ: “Cũng đâu có làm đâu…”
“Em muốn làm?”
Khuôn mặt nhỏ của ôn Noãn đỏ bừng, anh
quá xấu xa rồi.
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ của cô thì thấp giọng cười, bàn tay chậm rãi vuốt ve eo nhỏ của cô, lẩm bẩm: “ôn Noãn, không có người đàn ông nào không muốn cả! Nhưng em vẫn còn nhỏ quá, đợi thêm một chút đi.”
Mặt Ôn Noãn nóng hết lên, đồng thời cô cũng thấy hơi tò mò.
Chần chừ mãi, cô vẫn hỏi: “Bao nhiêu tuổi… Mới không còn nhỏ nữa?”
Hoắc Minh quay cô lại, ôm đến một bên tủ.
Anh nghiêng người hôn cô.
Anh còn nhớ rõ, lúc trước anh và ôn Noãn muốn đi dự tiệc rượu, cô đã mặc quần áo xong hết, mà anh lại ở trong chính phòng thay đối này làm một lần với cô…
Sau nụ hôn sâu nhẹ nhàng, anh mới kề môi cô nói: “Hai mươi tư!”
Ôn Noãn ôm nhẹ eo anh.
Cô thấy tất cả đều khó mà tin nổi, đều nhanh quá.
Nhưng cô lại cảm thấy mọi chuyện là đương nhiên phải xảy ra, cô thích nơi này, cô thích Hoắc Minh.
Thậm chí, cô còn rất thích anh hôn cô, vuốt ve cô.
Sau khi vuốt ve an ủi rất lâu, Hoắc Minh dịu dàng vỗ về cô nói: “Cầm quần áo sang cho Bạch Vi đi, không cần lo cho cô ấy, cảnh Sám thích cô ấy, có lẽ sau này sẽ đến được với nhau.”
Trong nháy mắt, ôn Noãn cảm thấy như anh đã biết tất cả mọi thứ.
Cô gái nhỏ lại càng ngưỡng mộ anh hơn.
Cô cầm quần áo muốn đi, nhưng Hoắc Minh lại giữ chặt cô, thì thầm vào tai cô: “Nhớ quay lại ngủ với anh.”
Ôn Noãn cúi đầu xuống, mặt đỏ đến tận mang tai.
Buổi tối, Hoắc Minh tắm rửa xong thì mặc chiếc áo choàng tắm màu đen dựa vào giường hút thuốc.
Anh đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Đinh Tranh đã bị Diêu Tử An đá, chắc chắn cô ta sẽ trút giận lên người ôn Noãn.
Anh nghĩ: Anh cần phải tăng thêm vệ sĩ để bảo vệ Ôn Noãn thôi.
Cửa phòng ngủ kêu lên kẽo kẹt.
Một cái đầu nhỏ thò vào trong cửa.
Hoắc Minh liếc nhìn cô, vỗ lên chỗ bên cạnh để cô đến ngủ.
Ôn Noãn rất ngại ngùng.
Một cô gái nhỏ như cô suốt ngày đi theo sau một người đàn ông, cũng quá nóng vội ròi.
Cô từ từ tiến lại gần, vừa nằm vào chăn cô đã bị người ta đặt lên giường… Làn da trắng và cơ thể dang rộng của ôn Noãn trên chiếc giường màu đen đẹp đến làm người kinh ngạc.
Cô sợ hãi, giọng nói run rấy.
“Hoắc Minh, anh đã nói là chờ đến khi em hai tư tuổi mà!”
Cả người cô đều non nớt, dù Hoắc Minh có thể đảm bảo anh sẽ không thật sự đụng vào cô, nhưng những hành động hôn rồi vuốt ve của người yêu thì không thế thiếu.
Hơn nữa, anh muốn thấy cô được sung sướng.
Mười ngón tay của Hoắc Minh và cô đan chặt vào nhau, anh dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, bảo cô đừng sợ.
Nhưng sao cô có thế không sợ được!
Toàn bộ quá trình ôn Noãn đều khóc thút thít, dù cô gái hai mươi tuổi đã biết những chuyện này rồi!
Cuối cùng, cô bị đánh bại.
Cô động tình đến mức hoàn toàn hỗn loạn, cả người không còn hình nữa.
Hoắc Minh kiên nhẫn đi cùng cô, ôm cả người cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.
Cả người cô đầy mò hôi tựa vào ngực anh, cô thấy hơi xấu hố.
Đồng thời cô cũng thấy rất lạ, sao anh lại nhịn được vậy, không phải đàn ông còn muổn làm hơn cả phụ nữ sao?
Hoắc Minh chạm vào tai của cô, hỏi: “Em đau lòng sao?”
Ôn Noãn không chịu nói.
Đêm dài, tâm trạng của Hoắc Minh cũng trầm xuống, anh chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của cô mà dặn dò: “Mấy ngày đừng chạy lung tung biết chưa?”
Ôn Noãn rất nghe lời, gật đầu.
Hoắc Minh hôn cô, thấy cô rất ngoan.
Anh nghĩ, nếu như… Nếu như là thật thì tốt biết mấy, anh quen ôn Noãn từ khi cô mới hai mươi tuổi, nếu vậy anh sẽ đưa hết tất cả những gì tối đẹp nhất cho cô.
Bóng đêm tràn xuống.
Suy nghĩ của cô rất đơn thuần, cô ngủ rất
say.
Nhưng Hoắc Minh lại nhớ người vợ ởthực tại của mình, dù anh đang ôm người trẻ tuổi hơn trong lồng ngực.
Trời hơi sáng lên.
Cửa bỗng nhiên bị đấy ra, Bạch Vi đúng ở cửa phóng khoáng nói: “Tớ nghĩthông rồi! Không phải chỉ là thất tình thôi sao, sau đêm nay, tớ vẫn là trang hảo hán.”
Hoắc Minh đang ôm người ngủ thấy rất tức giận.
Anh trực tiếp gọi điện thoại cho cảnh Sâm: “Cậu đến đưa Bạch Vi đi ngay đi.”
Bạch Vi lắp bắp: ‘Vi cái gì lại để anh ta đến đón tôi chứ!”
Hoắc Minh vén chăn đứng dậy, anh không mặc quần áo, dưới bụng còn có mấy dấu răng đáng yêu… Làm Bạch Vi trợn mắt há mồm nhìn.
Hoắc Minh đã ngủ ôn Noãn rồi!
Hơn nữa… Người này dáng người đẹp thật đấy!
Bạch Vi không cấn thận chảy máu mũi, Hoắc Minh càng chê hơn nữa, không mặc quần áo đã xách người ném vào nhà vệ sinh phòng khách…
Bạch Vi vừa rửa mũi vừa la hét.
“Hoắc Minh đồ tồi này! ôn Noãn còn chưa nắm tay ai đã bị anh ăn rồi!”
Hoắc Minh ôm ngực cười lạnh.
A!
Anh đã ăn từ lâu rồi, bọn họ còn có ba đứa con đấy!
Một lúc sau, Cảnh Sâm đã đến.
Anh ta thích Bạch Vi, muốn theo đuối cô nên trực tiếp cảm ơn Hoắc Minh.
Bạch Vi nằm trên bàn ăn cơm.
Cô ấy không có sức nói: “Họ cảnh kia! Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cuối tuần này anh đi với tôi đi. Đầu tiên phải nói trước, tôi chưa đồng ý làm bạn gái của anh đâu, chỉ là lấy lại danh dự thôi.”
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?
Hoắc Minh hơi nheo mắt lại.
Chờ sau khi cảnh Sâm đã đưa Bạch Vi đi, anh mới đi vào phòng sách mở internet ra tìm tòi Học viện m nhạc thành phố B.
Một phút sau, khuôn mặt anh nghiêm lại.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của Học viện m nhạc năm 2012 được tổ chức ngay tại nhà hát thành phổ B.
Chính là nơi ôn Noãn xảy ra chuyện!
Cùng một địa điếm, người cũng giống nhau…
Còn có ngọn đèn treo quen thuộc này!
Hoắc Minh hiếu, thời gian anh trở lại hiện thưc đã sắp đến rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK