Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn sửng sốt.
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Anh nói điều này không phải để lấy lòng thương cảm của em, mà anh muốn nói với em rằng khi em về làm mẹ của Hoắc Tây… có thể em sẽ giống anh, không có cuộc sống riêng tư!”
“Bây giờ em vẫn còn muốn làm mẹ của Hoắc Tây chứ?”
Lời nói khiến ôn Noãn cảm thấy ươn ướt trong lòng.
Sao cô có thế không cần Hoắc Tây?
Cô nhìn chằm chằm vào anh, trái tim cô đập mạnh, lúc này cô không biết nên nói gì.
Hoắc Minh giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô!
Anh biết trong lòng cô cảm thấy không tốt, nhưng anh vẫn phải nói với cô điều này, bởi vì nuôi bé Hoắc Tây thực sự rất khổ, anh sợ cô trách móc.
Lần đó, nếu anh không sang Anh, có lẽ cô vẫn còn ngủ trên lầu.
Có lẽ sau khi sinh Hoắc Tây ra, cơ thể sẽ không yếu ớt như vậy!
Ôn Noãn hồi lâu không nói gì, cô cũng không đẩy anh ra, người làm cha mẹ như lúc này, bọn họ cần trao cho nhau chút hơi ấm.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới thu tay lại, rất nhẹ nhàng nói: “Lên đi! Lát nữa anh có cuộc họp, hôm khác quay lại, chiều em đi đón Hoắc Tây, tối anh đón nó về!”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Cô giống như đang chạy trốn giữa đồng hoang, cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì!
Là sự dịu dàng của Hoắc Minh, hay là quá khứ đau thương không thể chịu nổi khi nhìn lại…
*
Ôn Noãn lộ vẻ thẫn thờ!
Lúc gọt trái cây còn suýt cắt vào tay.
Dì Nguyễn dựa vào giường bệnh mỉm cười: “Bỏ xuống đi! Cứ tiếp tục như vậy sẽ cắt trúng tay đấy!”
Ôn Noãn hạ tay xuống, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ!”
Dì Nguyễn gọi cô lại, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Năm nay mẹ cũng mới biết sự tồn tại của Hoắc Tây! Hoắc Minh đã dẫn nó đến thành phố c, con nhóc đó cứ làm cho mọi người lo lẳng, bà ngoại con đã khóc rất lâu, Hoắc Minh quỳ suốt một đêm!”
Ôn Noãn ghé sát đầu vào dì Nguyền.
Dì Nguyễn vuốt ve đầu cô, nhỏ giọng nói: “Cậu của con nói, mong con có nhiều sự lựa chọn hơn, chứ không phải vì đứa trẻ mà sống chung với Hoắc Minh, cho nên nhà họ Hạ nhờ ông ấy giới thiệu ông ấy không hề từ chối! Ý của mẹ là… theo trái tim, nhưng đừng vội đưa ra quyết định, các con chia tay rồi tái hợp mấy lần rồi.”
Ôn Noãn gật đầu: “Mẹ, con sẽ cấn thận!”
Bây giờ cô không muốn nghĩ ngợi gì nữa, cô chỉ muốn nuôi dạy bé Hoắc Tây nên người.
Dì Nguyễn mỉm cười: “Ngày mai đưa đứa nhỏ tới đây, mẹ cũng lâu rồi chưa gặp nó, đúng là rất nhớ… đứa trẻ đó giống con hồi nhỏ y như đúc, nhưng tính cách lại rất giống Hoắc Minh, lớn lên ghê gớm lắm đây!”
Ôn Noãn cảm thấy mềm lòng khi nghĩ đến bé Hoắc Tây!
Cô ở bên cạnh dì Nguyễn cả nửa buổi, lúc ba giờ chiều mới bắt xe đi đón bé Hoắc Tây.
Cổng trường mẫu giáo.
Bé Hoắc Tây nhìn thấy ôn Noãn, gương mặt trắng nõn ngẩng cao lên, cực kỳ kiêu ngạo.
Ôn Noãn cầm cặp sách của bé Hoắc Tây, ngồi xổm xuống lau mồ hôi cho cô bé, mỉm cười dịu dàng: “Lát nữa mẹ phải đến nhà hàng làm việc, con với mẹ đi ăn chút đồ ăn Pháp chịu không?”
Bé Hoắc Tây chớp chớp đôi mắt đen như quả nho.
Cô bé nũng nịu nói: “Mẹ, có phải mẹ không có tiền xài không? Bố có rất nhiều tiền!”
Ôn Noãn hôn cô bé: “Mẹ là chủ nhà hàng đó, thỉnh thoảng còn đi đánh đàn dương cầm!”
Bé Hoắc Tây đột nhiên vui mừng.
Cô muốn được mẹ ôm, còn muốn vòng tay qua cố mẹ.
Trên người mẹ có mùi thơm quá!
Ôn Noãn dẫn bé Hoắc Tây đến nhà hàng Pháp.
Xin một chỗ gần cây đàn piano, cho bé Hoắc Tây ngồi và chuẩn bị cho cô bé một bữa ăn kiếu Pháp khá ngon.
Bé Hoắc Tây bình thường tự xúc cơm ăn.
Lúc này ôn Noãn cắt miếng bít tết cho cô bé, cô bé dùng một chiếc nĩa nhỏ ăn, dáng vẻ rất sang trọng.
Ôn Noãn quan sát một hồi, thở dài gen của
Hoắc Minh đúng là mạnh!
Cô chăm sóc cho bé Hoắc Tây xong thì ngồi chơi đàn, chắc là vì tâm trạng vui vẻ nên hôm nay mấy bài cô chơi đều rất thú vị, rất cảm động!
Bé Hoắc Tây ôm lấy cái đầu nhỏ của mình.
Cô bé nhìn vòng eo thon và tấm lưng thẳng của mẹ, mái tóc nâu buông xuống rất lãng mạn, chiếc váy dài trông cũng rất xinh đẹp!
Mẹ của bạn học ởtrường mẫu giáo cũng không đẹp bằng mẹ cô bé!
Bé Hoắc Tây gắp một miếng bít tết, ăn ngấu nghiến!
Ôn Noãn đàn khoảng mười khúc rồi quay lại ăn chút gì đó, phụ nữ thích đẹp, nên tối cô ăn rất ít.
Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi.
Trẻ em ở độ tuổi bé Hoắc Tây thường phải đi ngủ lúc chín giờ.
Ôn Noãn đang định gọi Hoắc Minh thì một bóng người mảnh khảnh xuất hiện bên cạnh bàn ăn, kèm theo một giọng nói có chút quen thuộc: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn hơi giật mình.
Hạ Du?
Hạ Du chính là đối tượng xem mắt mà Lục Khiêm giới thiệu cho cô hôm đó, cô từ chối rồi, không ngờ lại gặp nhau.
Ôn Noãn không ngốc, cô không cho rằng đáy là cuộc gặp gỡ tình cờ.
Cô đang nghĩ làm sao giữ khoảng cách mà không để lộ dấu vết…
Bé Hoắc Tây gọi một tiếng thân mật: “Anh!”
Hạ Du bật cười khi bị một đứa nhỏ mấy tuổi gọi là anh. Anh ta ngồi xuống, hỏi ôn Noãn một cách tự nhiên: “Nó là con họ hàng à? Khá đáng yêu đấy!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Là con của tôi!”
Hạ Du giật mình.
Anh biết Ôn Noãn đã kết hôn và có con, nhưng không ngờ ôn Noãn lại dần bọn họ theo.
Ôn Noãn cảm thấy rất tốt, có đứa trẻ ở đây, Hạ Du chắc sẽ không tình cờ gặp cô nữa!
Bé Hoắc Tây trông có vẻ ngây thơ.
Cô bé lấy một viên kẹo từ trong cặp đi học màu hồng ra, đặt vào tay Hạ Du, nhẹ giọng nói: “Anh đẹp trai quá! Viên kẹp này vốn dĩ em tặng cho Trương Sùng Quang, bây giờ tặng lại cho anh!”
Hạ Du rất cảm động.
Anh ta vuốt ve mái tóc xoăn nhỏ màu nâu…
Bé Hoắc Tây để anh ta chạm vào mái tóc xoăn rất mềm mại, ngọt ngào nói: “Mẹ cũng thích ăn lắm! Lần nào bố cũng bóc ra cho mẹ ăn, bố rất tốt với mẹ, sáng nay còn giặt quần áo cho mẹ nữa!”
Hạ Du:
Ôn Noãn:
Bé Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ, bổ tới đón chúng ta về nhà!”
Ôn Noãn giật mình nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, chiếc xe Maybach màu đen của Hoắc Minh đã đỗ ở bên ngoài, anh đứng bên cạnh xe, ánh mắt thật sâu nhìn về phía bên này, vẻ mặt hơi khó coi.
Ôn Noãn đoán là do Hạ Du.
Hạ Du cũng nhìn thây.
Bị ngăn cách bởi một tấm kính, đứng bên ngoài là một người đàn ông rất lịch lãm, dung mạo xuất sắc, là loại đàn ông mà phụ nữ một khi đã quan hệ với anh ta thì cả đời sẽ không bao giờ quên.
Ôn Noãn mỉm cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi không thế trò chuyện với anh nữa!”
Hạ Du biết mình không còn hy vọng, nhưng anh ta không biết tại sao cứ cố chấp mà đi theo ra ngoài.
Sau đó hai người mặt đối mặt.
Ôn Noãn thật sự bất lực…
Cô gượng cười giới thiệu: “Đây là Hạ Du, con trai đồng nghiệp của cậu em.”
Trong khoảnh khắc tranh hùng, Hoắc Minh mặc kệ phong độ.
Anh tức giận, ậm ừ: “Không phải đối tượng xem mắt sao?… Vậy mà em cũng giới thiệu cho anh à!”
Ôn Noãn bị anh chọc tức!
Thật trẻ con làm sao!
Cô khẽ mỉm cười nói với Hạ Du: “Đây là chồng cũ của tôi!”
Hoắc Minh tỏ ra không tức giận, thậm chí còn gật đầu: “Đúng! Chúng tòi là vợ chồng đã ly hôn!”
Anh đặt bé Hoắc Tây lên xe, quay người lại nhẹ nhàng nói: “Anh đưa con bé về trước, sáng mai em qua đón nó!… Đúng rồi, tối qua quần áo bẩn của em anh qiặt xonq đế tronq phònq khách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK