Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm xuống xe trước.
Õng đi vòng sang bèn kia, mở cửa xe, ở trong bóng đèm nhìn chăm chú vào cò.
Cần cố mảnh khảnh của Hoấc Minh Châu gồng chặt, thậm chí có thế nhìn thấy gân xanh.
Lục Khiêm rất kiên nhần.
Hồi lâu sau, cuối cùng Hoâc Minh Châu cũng bước xuống khỏi xe, không thèm đế ý đến ông, đi thẳng về phía trước.
Dưới ánh đèn đường u ám.
Dáng người tinh tế của cò bị bóng cây ngô đồng che giấu, đầu thu, lá cây đã cỏ dấu hiệu tàn úa, khỏng biết vì sao lại tàng thêm cảm giác vắng lặng cho không gian.
Lục Khiêm đóng cửa xe.
Óng bước nhanh vài bước, bât được cố tay của cô, ngay vào lúc cô không kịp phản ứng, kéo cò ôm vào trong lòng ngực.
ước chừng vì đêm nay làm người khó tả, cũng ước chừng là vì tức cảnh sinh tình.
Ông vốn nói sẽ không quá đáng nhưng nay lại chẳng sót lại gì.
Ông hỏn cỏ dưới tán cây, giữ chặt lấy gáy của cõ, ấn cò lèn thân cây một cách thò
bạo … Tiến quán thần tốc, hòn sâu đến mức cô không thế nào hò hấp bình thường!
“Lục Khiêm! Buông tỏi ra!”
Hoâc Minh Châu đấm bờ vai của ông, liều mạng giãy giụa, thê’ nhưng cò không thế lay động ỏng.
Rất nhanh trong mũi miệng cỏ tràn ngập mùi thuốc lá.
Hương vị của ỏng vương khâp nơi!
Lục Khiêm nhìn có vẻ rất sạch sẽ, thế nhưng chỉ mình cò biết một khi bị nhiễm vào óng, mùi hương nam tính nhàn nhạt kia sẽ lưu lại trên người thật lâu…
Nụ hôn sâu thò bạo ấy diễn ra rất dài.
Cuối cùng, óng buông tay không giữ chặt cô nữa.
Tiếp theo, gương mặt tuấn tú thon gầy của ỏng được ăn ngay một bạt tai, tiếng đánh vang dội đặc biệt rõ ràng giữa màn đêm.
Lục Khiêm phong lưu, phỏng khoáng.
Nhưng gần như tất cá mọi người đều biết tính tình ông cũng chẳng vừa, phụ nữ đối với ông chỉ dùng để giải quyết nhu cầu, chưa từng có một người phụ nữ nào dám cậy sủng mà kiêu tỏ thái độ với ông, huống chi còn tát ông một cái.
Chỉ có Hoâc Minh Châu.
Đánh xong, cò đó mắt quay đầu đi: “ông có tư cách gì mà hòn tòi? Lục Khiêm, òng cho tòi được cái gì? õng dẫn tòi tới đây là vì muốn tòi tiếp tục làm người tình bí mật không thế gặp người khác của ông sao?”
Đầu lưỡi Lục Khiêm lướt nhẹ qua khoang miệng, hắn là đã trầy da.
Sức cúa cò đúng là không nhỏ!
Ánh mất của ông thâm sâu: “Xin lồi! Tôi nhất thời không kìm lòng nối!”
Đã lâu rồi ỏng không được chạm vào cô, ông cũng cũng không phải là một ké hoàn toàn thanh cao trong sạch, ông biết thân thế của mình, nó rất muốn cô… Mấy năm nay ông vẩn không hề quên những đêm triền miên đó.
Một khầc cũng không quên!
Thế nhưng Lục Khiêm cũng có chừng mực, ông biết nụ hòn vừa rồi đã đi quá giới hạn.
Óng xin lồi: “Đi lên đi! Có vài tài liệu cần em ký tên!”
Hoâc Minh Châu do dự một hồi rồi vân đồng ý, dù sao bọn họ cũng có một đứa con, với địa vị của ông, cô sợ ông sẽ cướp lấy quyền nuôi con của mình.
Một lát sau hai người đi vào cãn chung cư đó.
Tất cả vẩn như cũ, cách trang trí vẩn xa
hoa lãng phí như hồi trước, hơn nữa có thế nhìn ra được dấu vết đã được xử lý ốn thỏa.
Thậm chí trên bàn án còn bày trái cây đã rửa sạch, đều là loại cỏ thích án!
Căng tròn mọng nước.
Lục Khiêm đóng cửa lại, nhìn theo ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Tôi bảo thư ký Liều chuấn bị! Qua mấy nám, em thích ăn gì tôi vẫn còn nhớ rõ!”
Cổ họng Hoâc Minh Châu tanh ngọt…
Cỏ dùng sức véo tay mình, tự nhủ với bản thân khỏng được đế vẻ ngoài dịu dàng của ông mê hoặc nữa.
Lục Khiêm muốn nắm lấy trái tim của một người là một chuyện quá dễ dàng!
Ông nói chuyện quá khéo léo, chí cần vài câu là có thể đánh trúng lòng người!
Nếu không phải có bị thương quá sâu, cỏ nghĩ cò sẽ lại bị ỏng quyến rũ, cỏ lẽ đêm nay sẽ ở lại cán chung cư xa hoa sang trọng này rồi quên mình triền miên cả đêm cùng ông…
Đáng tiếc cô đã không còn đơn thuần, mất hết ngây thơ.
Cô bình tĩnh mở miệng: “Tôi tưởng chuyện ông muốn nói với tôi là chuyện liên quan đến Thước Thước! Bây giờ ông có thế nói, nói xong thì đưa tỏi về nhà! Tòi và ông
Lục không giống nhau, tỏi đã đồng ý làm bạn gái của người khác, nếu còn mập mờ không rõ ràng với ông thì có vẻ không được tòn trọng người ta cho lắm!”
Lục Khiêm tức đến mức bật cười: “Đế ý vậy sao? Không phải cậu ta thì không gả?”
Cò không nói tiếp.
Ánh mắt của ông trở nên ảm đạm hơn một chút, đi đến bên sô pha rồi cong gối ngồi xuống, cũng kêu cô ngồi xuống: “Ngồi lại đây, đọc tài liệu này một chút!”
Hoầc Minh Châu mím môi.
Cò ngồi xuống, trước mặt cò bày một chồng tài liệu, mở ra nhìn vài tờ thì có vẻ đây là tài liệu liên quan đến phí nuôi nấng Thước Thước.
Hoâc Minh Châu cũng không cự tuyệt.
Thước Thước là con chung của cá hai người, òng nguyện ý trả tiền nuôi nấng, cò không có lý do gì đế từ chối cả.
Đáy là do chị dâu nói vậy.
Chị dâu bảo, nếu đã không chiếm được người đàn ông đó, vậy thì lấy tiền của anh ta! Ví dụ như lúc cô chia tay với anh trai, anh trai ném chi phiếu, mức giá cái sau lớn hơn cái trước!
Thế nhưng Lục Khiêm lại khiến nó trở nên rất phức tạp.
cỏ là sinh viên top đầu cúa đại học tài chính mà nhìn thôi cũng cảm thấy choáng váng đầu óc.
Lục Khiẻm nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, đã được chăm sóc tốt hơn trước đây một chút, cỏ chút thịt.
Thật ra ông cám thấy rất kỳ quái, tuối của Minh Châu cũng không phải là rất nhỏ nhưng cô vẩn luôn bụ bầm như con nít, chắc vì bình thường cũng vô tâm vô tư, ít khi nghĩ ngợi.
Lúc này khuôn mặt nhỏ cúa cò nhàn lại, mang theo sầu não.
Lục Khiêm cười nhẹ: Với đâu óc của cô, đọc một đêm cũng chưa chắc hiếu rõ được hết mấy thứ này!
Ông thích nhìn dáng vê này của cô!
Ông đi gọt trái cây.
Quay lại thời gian ông hẹn hò cùng cò ở đây, cô chẳng biết làm cái gì cả, chỉ biết nầm dưới người ông gọi chú Lục này chú Lục nọ, ăn cơm mặc quần áo tám rửa đều do chú Lục là ông đây hầu hạ, bây giờ tuy ráng không thế làm gì, thế nhưng cô ớ đây… ông lại băt đầu muốn hầu hạ cô.
Lục Khiêm tỉ mỉ chọn lựa trái cây, gọt ra đĩa rồi đưa tới trước mặt cỏ.
Hoâc Minh Châu liếc ông một cái.
òng cũng lắng lặng nhìn cỏ: “Không có mấy thứ lung tung lộn xộn đâu!”
Thật ra là buổi tối ông thấy có ra ngoài hẹn hò án tối với người ta, lại còn vào nhà hàng cao cấp án tòi nữa, nhưng qua cửa kính ông có thế thấy được cò án rất ít, ƯỚC chừng là vì ãn không hợp miệng.
Hoâc Minh Châu àn mấy miếng trái cây.
Nhìn từ góc nghiêng, cái miệng nhỏ phình phình, có đôi phần đáng yêu.
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, không khỏi dịu dàng nói: “Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, tôi nấu cơm cho em nhé!”
Hoác Minh Châu ngẩn ra.
Cô đặt tài liệu trong tay xuống, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng: “óng Lục, chuyện của chúng ta đã qua rồi! Ngoại trừ Thước Thước, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì! Óng đừng làm như chúng ta vần còn như trước đây, điều đó không cần thiết!”
Lục Khiêm đang đeo tạp dề lên.
Nghe vậy thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Minh Châu, nếu tòi muốn thì sao?”
Không khí yên tĩnh như chết lặng…
Trong căn chung cư này thật sự chứa quá nhiều hồi ức giữa bọn họ! Triền miên ngọt ngào, nhưng chỉ khỏng có như bây giờ… Lạnh lùng bất lực, xem thường lẩn nhau.
Lục Khiêm cởi tạp d‘ê ra, ỏng bước đi tới ngồi lại vị trí ban đầu.
Ông dứt khoát ngả bài với cỏ.
“Minh Châu! Những thứ trên tay em là hơn một nửa tài sản tư nhân của tỏi, phần tòi đế lại cũng là phần không thế tách ra của nhà họ Lục! Tôi nghĩ em nên biết đây tuyệt đối không phái chỉ là chi phí nuôi nấng một đứa trẻ! Minh Châu, đừng gọi tỏi là ông Lục nữa, gọi tôi là chú Lục hoặc Lục Khiêm đều được…”
Giọng nói của Hoâc Minh Châu trở nên cứng đờ: “õng muốn quay lại với tòi?”
Lục Khiêm lộ ra vẻ mặt khó xử.
Cá đời này ông chưa từng cầu xin bất kỳ ai cũng chưa bao giờ hạ mình bao giờ, nhưng ngày đó òng đã quỳ xuống ớ nhà họ Hoắc.
Lúc ấy ông đã xúc động tới mức muốn cưới cò!
Thế nhưng sau đỏ thành phố c đã xảy ra vài chuyện, dự án kia đã có hai nhân viên kỹ thuật chết.
Tất cả đêu bị tai nạn xe cộ!
Hiện trường rất thảm khốc, chết không đối chứng.
Lục Khiêm không thế mạo hiếm sinh mạng của cô và Thước Thước, ông càng không thể nói cho cỏ biết sự thật! Bởi vì dự
án kia là kế hoạch tuyệt mật, đã tiến hành được ba năm.
Không có ai biết ỏng có con ngoại trừ thư ký Liều!
Cho nên ông cho cỏ những thứ này, chỉ có một thỉnh cầu: “Minh Châu, chờ tôi hai năm!*
Hoằc Minh Châu hít thở không thông.
Đôi mòi có run rấy, hơn nửa ngày vấn chưa phục hồi tinh thân.
Hồi lâu sau, cô mới thấp giọng hỏi: “Dựa vào cái gì mà tòi phải chờ òng? Ba nám trước đây òng cứ bảo tòi chờ! ở thành phố B chờ, ở căn chung cư này chờ, ba nám sau ông lại báo tỏi tiếp tục chờ! ông Lục, ông cám thấy một người phụ nữ có bao nhiêu cái gọi là hai năm?’
Cò đã tới độ tuối đầu ba!
Cỏ đã sinh con cho ỏng mà ông lại còn muốn cò chờ thêm hai nám!
Cò hiếu ý của ông, cô làm tình nhân bí mật của ông, ông tới thành phố B hẹn hò cùng cò, không khác gì ba nàm trước, sao ông lại dám… Đưa ra yêu cầu như vậy!
Hoâc Minh Châu đấy hết toàn bộ tài liệu đó ra.
Vẻ mặt của cô càng thêm lạnh lùng: “Ông Lục, những thứ kia tòi đều không cân!”
Lục Khiêm ngồi đỏ.
Hoâc Minh Châu rời đi ông cũng không có đuối theo, ông chí gọi điện thoại cho thư ký Liều, giọng điệu mỏi mệt: “Cô ấy đi rồi, cậu đưa cò ấy về nhà đi!”
Nói xong ỏng lập tức cúp điện thoại.
Óng lắng lặng cầm những tài liệu đó lên, nhìn một đống số trên đó, đêu là những thứ ỏng muốn cho cỏ.
Cỏ không cần!
Đúng vậy, nhà họ Hoâc không thiếu tiền.
Õng Lục quyền cao chức trọng là ông không cho cô được tình yéu cò cân, không cho cô một cuộc sống ô’n định. Nói cách khác, ông chắng thế cho cô bất kỳ điều gì mà cô mong muốn…
Cô không chịu chờ, thật ra cũng đúng!
Dựa vào cái gì mà phải chờ ông chứ?
Dựa vào việc ông đã lớn tuối rồi hay dựa vào việc ông giấu diếm không công khai cô?
Lục Khiêm bòng dưng dựa vào sô pha, hơi nhắm mắt lại, ông cố gẳng kiềm chế cảm giác nóng ẩm nơi khóe mat.
Hoắc Minh Châu không ngồi xe của thư ký Liều.
Cò gọi xe taxi.
cỏ ngồi trong xe khóc đến mức trời đất u ám, tài xế cũng nhìn không được nữa mà đưa cho cô một bao giấy lớn.
Cỏ khóc lóc gọi điện thoại cho ôn Noãn.
Đèm đã dài, ôn Noãn vẩn nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói vò cùng dịu dàng: “Minh Châu, có việc gì sao?”
Hoâc Minh Châu nức nở.
Cô ấy lấy khăn giấy khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Chị dâu, chú ấy khốn nạn quá! Hu hu… Sao chú ấy có thế đối xử với em như vậy! Lúc trước em còn cám thấy ít nhiều gì chú ấy cũng có thích em một chút, thế nhưng mà chú ấy… Em hận chú ấy chết đi được!”
Ôn Noãn nghe mấy lời nói tré con kia.
Cò bật cười lại thấy đau lòng, sau khi an ủi vài câu, nhẹ giọng nói: “Em đang ở trên xe hả? Vậy em qua bên chổ chị đi!”
Hoắc Minh Châu thút tha thút thít rồi đồng ý.
Ôn Noãn cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
Cò bị kẹp ở giữa quả thật rất khó xử, lời nói cũng vô cùng uyển chuyển: “Cậu à, Minh Châu gọi điện thoại cho con! Con bảo con bé tới chồ con đêm nay rói!”
Giọng nói của Lục Khiêm cũng nghẹn ngào: “Bữa cơm chiều cò ấy cũng chưa án
được bao nhiêu, con báo cỏ ấy ăn thêm một chút đi!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cỏ cúp điện thoại, đi vào phòng bếp làm bữa ăn khuya.
Hoâc Minh đi vào theo.
Anh vừa đun sữa bò cho Tiểu Hoắc Tây vừa thuận miệng hỏi: “Bọn họ lại mâu thuân với nhau há?”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhẹ nhàng mở nầp ra.
Lúc cháo gà xé sôi lên sùng sục, cò ngửi được mùi dầu vừng, bổng nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn ập tới…
Cảm qiác nàv rất quen thuòc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK