Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước đến nay Minh Châu vẫn luôn thích làm nũng với cô.

Cô ấy nói: “Dự án kia của ông ấy hai ngày nữa là khởi động rồi! Em muốn đưa Thước Thước tới đó, cho ông ấy một niềm vui bất ngờ!”

Ôn Noãn cười, cũng được.

“Chị dâu là tốt nhất!” Minh Châu vui vẻ cúp điện thoại.

Ôn Noãn bỏ điện thoại vào ngăn để đồ, nói lại chuyện này với Hoắc Minh, anh cười cười: “Con gái lớn không thể giữ! Mới về được có mấy ngày lại vội vàng chạy đi rồi!”

Ôn Noãn không đồng ý với anh.

Cô khe khẽ thầm thì: “Mất năm nay họ vẫn luôn phải cách xa nhau, rất khó khăn!”

Hoắc Minh không nói gì nữa, dù sao thì anh cũng đau lòng cho em gái mình.

……

Minh Châu nhận được thông tin chính xác, liền bắt đầu chuẩn bị hành lý.

Cô đi nhiều nhất chỉ hai ngày, một vali hành lý nhỏ là đủ rồi.

Còn đưa Thước Thước theo nữa.

Buổi tối, sau khi làm xong mọi việc, cô nằm trên chiếc giường trong căn hộ, gọi điện cho Lục Khiêm.

Chuẩn bị khởi động dự án chính là thời điểm ông bận rộn nhất.

Cô cũng chỉ có thể nhân lúc đêm khuya mà nói chuyện với ông vài câu.

“Chú Lục có mệt không?”

Lục Khiêm bên kia cũng chỉ vừa mới trở về, vừa cởi sơ mi thắt lưng ra chuẩn bị đi tắm thì cô gái nhỏ gọi điện tới.

Ông dùng một tay kéo thắt lưng ra: “May mà em không ở đây!”

Minh Châu nghe ra ẩn ý trong lời của ông, mặt đỏ lên, giả vờ mình nghe không hiểu.

Một lát sau, cô mới hỏi chuyện khởi động dự án.

Lục Khiêm một tay rửa mặt, nhẹ nhàng nói: “Vốn muốn gọi em tới đây, nhưng hiện trường chắc chắn sẽ rất bận rộn, sợ không chăm sóc chu đáo được cho hai mẹ con em.”

Minh Châu hơi tủi thân.

Đây là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời Lục Khiêm, cô rất muốn đứng bên cạnh ông, đồng hành cùng ông.

Ông lại không gọi cô…

Nhưng cô có qua đó cũng sẽ không làm phiền ông, đến lúc đó gặp mặt nhất định ông sẽ rất vui vẻ.

Suy nghĩ của Minh Châu đơn giản, tự thuyết phục bản thân, tâm trạng lại tốt trở lại.

Hai người họ đã xa nhau gần nửa tháng, đương nhiên có nhiều lời yêu thương muốn nói.

Cô đau lòng cho Lục Khiêm, không dám nói chuyện quá nhiều đã vội ngắt điện thoại, để ông nghỉ ngơi nhiều hơn.

Bên kia, Lục Khiêm đặt điện thoại xuống, vẻ mặt bình tĩnh lại.

Ông nghĩ, Minh Châu không đến cũng tốt, nếu không cô thấy thì lại nghĩ nhiều!

……

Minh Châu bận rộn công việc, vào đêm dự án của Lục Khiêm bắt đầu khởi động, cô đã tới thành phố C.

Nhà họ Hoắc có quan hệ nên cô không cần phải thông qua Lục Khiêm cũng vào được hiện trường, chỉ là vị trí quan sát không phải ở trung tâm.

Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng.

Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thước Thước, khiến cậu bé càng thêm hưng phấn.

Cậu bé ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Mẹ ơi! Chúng ta không chỉ có thể nhìn thấy tên lửa lớn mà còn có thể nhìn thấy bố phải không?"

Minh Châu bế cậu bé lên, để cậu bé có thể nhìn xa hơn.

Tiểu Thước Thước ôm chặt cổ cô.

Xung quanh là biển người đông nghẹt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK