Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sói nhỏ có hơi chột dạ.

Tối hôm qua cậu ta có đi chơi nhưng cũng không thể trách cậu ta được, từ khi tới thành phố B cậu ta sống thanh tịnh y như một hòa thượng, hơn nữa ngày nào cũng phải đối mặt với người phụ nữ mặt lạnh này, miệng cậu ta đã nhạt đến mức sắp vô vị rồi.

Tối hôm qua chơi một trận, cả người cậu ta tràn đầy sức sống!

Cậu ta kêu rên: “Cũng đâu phải tôi cố tình chạy đi chơi đâu… Cũng chỉ… Cũng chỉ chơi ít thôi mà! Không có gì mới mẻ.”

Ôn Noãn không muốn quan tâm cuộc sống cá nhân của cậu ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.

Buổi tối cô tới nhà hàng Pháp cũng không cho cậu ta đưa đi.

…Ôn Noãn bước xuống xe taxi, Hoắc Minh đã đợi cô ở cửa.

Lối vào nhà hàng khá trang trọng

Anh lại ăn mặc vô cùng nghiêm túc.

Áo sơ mi đen, cà vạt xám đậm, bộ vest ba mảnh thủ công màu đen.

Vai rộng eo thon, dáng người cực kỳ đẹp, chưa kể đến khí chất cao thượng kia, chỉ cần có người đi ngang qua đều sẽ nhìn anh thêm vài lần.

Ôn Noãn cũng không khỏi liếc nhìn anh một cái thật kỹ, sau đó thu tầm mắt lại.

Hoắc Minh đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sao không để Chu Mộ Ngôn đưa tới? Nếu lần sau không tiện, anh tới đón em!”

Ôn Noãn định nói ‘không có lần sau’, nhưng nghĩ lại mình đang có việc cần nhờ, cố gắng nuốt xuống.

Cô cười miễn cưỡng: “Gọi xe cũng được.”

Hoắc Minh không nói tiếp, dẫn cô đi vào.

Cả nhà hàng Pháp đã được anh bao hết, ắt hẳn là vì muốn có một không gian yên tĩnh để nói chuyện, nhưng điều ấy ngược lại khiến Ôn Noãn trở nên áp lực. Lúc cô ngồi xuống gọi cơm nhẹ giọng nói: “Không cần tốn như vậy!”

Hoắc Minh không quan trọng món ăn, tất cả đều do cô quyết định.

Trước bữa ăn anh nhấp một ngụm rượu, khẽ mỉm cười: “Ôn Noãn, chúng ta ở bên nhau như vậy nhưng cũng không có nhiều lần hẹn hò riêng tư giống như bây giờ, nơi này không tồi, sau này chúng ta sẽ đến thường xuyên nhé?”

Ôn Noãn gọi hai phần ăn.

Sau khi cảm ơn người phục vụ, cô nhìn về phía Hoắc Minh, anh đang dựa vào lưng ghế nhìn cô chăm chú.

Bề ngoài của anh thực sự rất đẹp!

Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa, anh còn chói lóa hơn cả ánh đèn.

Ôn Noãn uống một ngụm nước lọc, khó nhọc nói: “Chuyện của Cảnh Sâm và Bạch Vi, tôi muốn nhờ…”

Hoắc Minh đặt cái ly trong tay xuống, ngón tay thon dài nhẹ vuốt thành ly, vẻ mặt và cử chỉ kia quả thật như đang vuốt ve một người phụ nữ… Nhưng lại rất tự phụ, thanh nhã.

Anh cười nhẹ: “Cơm nước xong xuôi rồi hẵng bàn chuyện công việc!”

Ôn Noãn không có hứng ăn nhưng vẫn ép mình ăn một chút, cô không muốn thể hiện ra rằng mình vẫn còn để ý tới đoạn quá khứ kia, hiện tại cô nhờ anh hỗ trợ, cũng phải tỏ thái độ một chút.

Hoắc Minh thoải mái hơn cô nhiều, thỉnh thoảng anh còn hỏi chuyện công việc của cô, thậm chí chuyện của Chu Mộ Ngôn cũng có thể nói một hai câu.

Chuyện Bạch Vi và Diêu Tử An ly hôn lại không đề cập tới.

Nửa giờ sau, Ôn Noãn không nhịn được nữa, cô đặt dao nĩa trong tay xuống: “Luật sư Hoắc, hôm nay chúng ta không tới đây để ôn chuyện!”

“Anh biết!”

Ánh mắt của anh sâu thẳm, nhẹ giọng hỏi cô: “Em muốn nói như thế nào?”

Lời này khiến Ôn Noãn hỏi ngược, nói thế nào đây?

Cô có thể nói như thế nào?


Hoắc Minh nhấp thêm một ngụm rượu, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Em muốn nhờ anh giúp đỡ Bạch Vi Cảnh Sâm? Nhưng chắc em không biết, Diêu Tử An đã tìm anh trước rồi, anh ta đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn để mời anh giúp anh ta đánh vụ kiện này, gần như một phần ba gia tài của nhà họ Diêu, anh từ chối… Cũng coi như đã cho Bạch Vi mặt mũi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK