Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu tỉnh dậy đã gần trưa.
Cô từ từ mở mắt, là nhà chú Lục cho cò.
Cò nhẹ nhàng chớp mắt, õm con thỏ trên gối vào lòng rồi lán mấy vòng, cò rất thích chú Lục.
Khi thức dậy là bữa sáng òng đã chuấn bị sẵn.
Trái cây đều được rửa sạch.
Ông nuỏng chiều cò như một đứa trẻ, cưng chiều cò đến tận trời xanh, với thân phận này của Lục Khiêm, nếu đổi thành người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Minh Cháu muốn làm bữa tối cho ông nhưng lại không biết, loay hoay nửa ngày cơm cũng cháy khét, chỉ có thể đổ đi.
Cuối cùng cô đặt đồ ăn ngoài.
Bốn giờ chiều, Lục Khiêm họp trở về.
ỏng nhìn bàn ăn, cởi áo khoác tùy ý ném lên sò pha, cười nhạo cò: “Yêu chú Lục của em như vậy sao, gọi câ một bàn tiệc từ bên ngoài cho anh!”
Cò gái của ỏng đưa tay ra, ngón tay hơi bị rách da vì thái rau.
Đỏi măt cò ngấn lệ.
Trong lòng Lục Khiẽm tức khằc mềm nhũn, mắng cò một câu: “Cô bé ngốc!”
Ông băng bó cho cò rồi cùng nhau ăn tối.
Ăn xong, ỏng ngồi trên sò pha lặng lẽ hút thuốc, hơi cò độc, hơn nữa còn nhã nhặn đẹp trai, ngồi đó giống như một bức tranh sơn dầu.
Ông có tâm tư.
Buối họp hôm nay, ông đã từ chối một chỉ định.
Việc nghiên cứu và phát triển một loại kim loại mới, có thể được sử dụng trong ngành hàng không vũ trụ và rộng hơn là các loại máy bay tàng hình khác nhau, nếu thành công, có thế đấy nhanh công nghệ nội địa này trong ba mươi năm.
Đủ tiền vốn, tiếng nói mạnh mẽ, bao nhiêu người chạy theo như vịt.
Bốn năm nghiên cứu phát triển, sau thành cóng, tiền đồ của ông rộng mở!
Lục Khiêm từ chối và ông tiến cử một người dưới trướng mình.
Óng không hối hận, tuy rằng ỏng đã sống nửa cuộc đời vì điều này, nhưng bây giờ thì khác rồi, õng có Minh Châu, ông muốn cho cô một gia đình…
Minh Châu nép mình bên cạnh òng.
Lục Khiêm dập tắt điếu thuốc, nhìn cò hỏi: “Lân sau còn định nấu cơm không?”
Cò khom người, chui vào lòng ông, thì thầm rằng cô muốn học nấu ăn cho chú Lục.
Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.
Lúc này rõ ràng ỏng có hơi u sầu nhưng õng lại càng sẵn lòng lắng nghe cò nói chuyện gia đình.
Minh Châu đã ở bên õng một khoảng thời gian, cuối cùng xấu hổ vì mình làm việc kém hiệu quả, cò áp khuôn mặt nhỏ nhẩn vào cái bụng rắn chắc của ỏng, nghịch cúc áo õng, thì thầm: “Vài ngày trước có một tờ tạp chí mời em chụp ảnh bìa.”
Cò đưa ra một con số: “Có thù lao!”
Lục Khiêm cúi đầu nhéo má cô, khen ngợi: “Minh Châu của chúng ta thật có năng lực mà! Cơ hội này khòng phải ai cũng có thế nhận được nhỉ?”
Tự nhiên cô vui như nở hoa, nhảy nhót không ngớt.
Nhưng Lục Khiêm lại có suy tính, cô luôn muốn làm vợ của ông, không thích hợp xuất đầu lộ diện! Cho nên ông thản nhiên khen ngợi trước, sau đó nhẹ nhàng ném ra một ít vấn đe.
Cò gái lùi lại: “Nếu không, em vần không nén đi thì hơn!”
Cò không thiếu tiền mà chỉ quấn lấy chú Lục nói những lời hay.
“Vậy anh nuôi em à?”
Lục Khiêm hòn lên cái đầu nhỏ của cò: “Ừ!
Chú Lục luôn nuôi em.”
Cứ như vặy, họ sống cuộc sống vợ chồng trong căn hộ sang trọng đó.
Hầu như mỗi tuần Lục Khiêm đều tới.
ỏng nấu cơm cho cô, cô đấm lưng và bóp chân cho chú Lục của cô, ban đêm mặc áo của ông rồi bò vào lòng òng…
Thỉnh thoảng, õng nhận được vài cuộc gọi
cá nhân.
Khi đám người òng Dịch mời óng ra ngoài chơi, Lục Khiêm luôn từ chối, một vài chuyện cá nhân cũng giao cho thư ký Liễu xử lý, rất hiếm khi ỏng đi xã giao, chứ đừng nói đưa cò tới đó.
Minh Châu hỏi thì ông chỉ nói không thích hợp với một cò bé.
Nhưng ông quản cỏ rất lỏng lẻo, ông không hỏi nhiều tới việc cô qua lại với bạn bè.
Ông dành thời gian đưa có đi trượt tuyết, đi xem cực quang.
Nửa năm đó thực sự là khoảng thời gian ngọt ngào và đẹp đẽ nhất của họ…
Khi năm mới tới gần, Lục Khiêm trở nên bận rộn.
Hai người đã mấy ngày không gặp, Minh Châu nằm trẽn giường nói chuyện điện thoại với òng, giọng điệu tựa như cỏ gái nhỏ nũng nịu…
Có âm thanh từ dưới tầng truyền tới, hình như là bà Hoắc đang khóc.
“Sao vậy?” Lục Khiêm cũng nghe thấy, không thế không hỏi.
Minh Châu dịu giọng nói: “Em xuống tầng xem thử.”
Cúp điện thoại rồi chạy vội xuống tầng, trên c‘âu thang nhìn thấy anh trai Hoắc Minh đứng giữa phòng khách, mẹ đang òm vai anh trai khóc, bố ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi.
Minh Châu sững người một lúc.
Lúc này bà Hoắc ngước mắt nhìn thấy cô, nức nở nói: “Minh Châu con nhanh xuống đây, con nhìn dáng vẻ của Hoắc Táy.”
Tim Minh Châu đập loạn xạ, chạy xuống tầng.
Hoắc Minh cho cò xem ảnh chụp trên điện thoại di động.
Tiếu Hoẳc Tày nửa tuổi, tóc màu trà, có thể nhìn ra trắng trẻo.
Thật dề thương, đáng yêu.
Minh Châu che miệng, tham lam nhìn, nhỏ giọng nói: “Trông giống chị dâu quá!”
Bà Hoắc cũng xúc động rơi nước mắt.
Tuy rằng Hoắc Chấn Đông cũng nước mắt giàn giụa nhưng dù sao ông vần rất sĩ diện, cứng rắn nói: “Giống mẹ là tốt, vẳn là giống mẹ tốt hơn, nếu như giống anh trai con thì tiêu rồi, lớn lên ai dám nhận con bé!”
Bà Hoắc phàn nàn nhìn chồng.
Bổng nhiên giọng nói của Hoắc Chấn Đòng trờ nên dịu hơn, an ủi nói: “Xem đi, đứa bé không sao cả, bà không cần phải ngày nào cũng khóc, vui lên đi, sau này cháu trai cháu gái còn cần chúng ta nuôi phụ nữ đấy! Tôi nghĩ năng lực của Hoắc Minh có thế sinh cho chúng ta một quân đoàn!”
Minh Châu phàn nàn: “Bố, bố đang so sánh anh trai với một con lợn!”
Hoắc Chấn Đông cười lớn.
Nhưng trong nụ cười lại có đõi phần trầm mặc, Hoắc Tày dần tốt hơn, nhưng tóm lại trong nhà thiếu một người, cũng không biết đứa nhỏ Ôn Noãn hiện giờ thế nào!
Đém khuya Minh Châu mới về phòng.
Cò gửi ảnh cho Lục Khiêm, lúc lâu sau, cò nhận được điện thoại của Lục Khiêm, đêm khuya õng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô: “Minh Châu.”
Cò đáp một tiếng.
Cả hai đều biết ý của đối phương, sự tái sinh của Tiểu Hoắc Tây đã cho họ hy vọng ở bên nhau.
Có lẽ họ không cần phải lén lút nữa.
Cò ôm chặt điện thoại mà ngủ thiếp đi…
Sáng sớm, Lục Khiêm gọi điện thoại cho cò, nói cho cô biết ỏng sẽ tới căn hộ sau một tiếng nữa.
Giọng òng hơi khàn, rõ ràng là đã làm việc cả đêm rồi sáng sớm mới chạy tới, trong lòng Minh Châu vừa mừng vừa đau lòng, cõ thấp giọng nói: “Em tự lái xe tới, anh đừng tới đây đón em!”
Hơn nữa anh trai đang ở nhà, ánh mât anh rất sắc bén.
Lục Khiêm ừ một tiếng, nhẹ nhàng bảo cô lái xe chậm thòi.
Họ tới căn hộ gần như cùng lúc, xe gặp nhau dưới tầng, thư ký Liều mỉm cười chào hỏi rồi mang một số trái cây, rau củ và nhu yếu phấm hàng ngày lên lầu trước.
Sáng sớm trời đông giá rét, Lục Khiêm cởi nút áo khoác.
Cô nhẹ nhàng nhào vào lòng ỏng, đấy ỏng vào thân xe, Lục Khiêm cúi đầu hòn cò… Thật sự õng không còn trẻ nữa, nhưng lúc này ông chỉ muốn làm vài chuyện mất trí.
Hôn nhau hồi làu, òng mới khàn giọng hỏi: “Nhớ tỏi không?”
Nhớ!
Lúc này thư ký Liều mới xuống, cười nói: “Đồ đạc đã thu dọn xong, hai giờ chiều tòi tới đón ngài.”
Minh Châu có hơi xấu hố.
Lục Khiêm năm tay cò, dần lên tầng.
Có lẽ òng hơi gấp gáp, vừa vào cửa liền nóng lòng muốn cởi áo khoác của cò, một tay vuốt ve cơ thế cò, vừa hòn cò, hiếm khi họ làm chuyện này ngoài giường, nhưng hòm nay ông lại khác thường, rất gấp gáp ỏm cò tới sò pha…
Trước sau cách nhau vài phút, họ tiếp tục.
Minh Châu chưa bao giờ trải qua mối tình sống động như vậy trước đây, cỏ òm lấy cố ông, đòi mắt sáng ngời, đay mê hoặc đối với ông.
cả người Lục Khiêm đẫm mồ hôi, bắt đầu hôn cô…
Ông có thể lực và kỹ thuật tốt, lần nào cũng dề dàng thu phục cô khóc đến sưng cả mắt.
Cuối cùng ông vui vẻ, bình tĩnh lại một lúc rồi bế cô đi tắm, lại cùng nhau nằm nghỉ.
Minh Châu nằm trong vòng tay ông.
Cò có chút bất an, vừa rồi ông không dùng biện pháp, nhưng cò cũng nghĩ mấy ngày này là thời kỳ an toàn, chắc là sẽ không có vấn đề gì…
Cò dựa vào vai Lục Khiêm, nhỏ giọng phàn nàn rằng ông muốn nhiều quá.
Lục Khiêm nghiêng người lại hôn cò, hôn lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Em không vui à?”
Cò khẽ chớp mắt, trong khi ngẩn ngơ thì hiếu được ý của ông.
Sức khỏe của Tiểu Hoắc Tây đã tốt hơn, họ có thể quang minh chính đại…
Nhưng loại chuyện kết hôn này, được đàn õng đe cặp tới thì tốt hơn, cho dù trong lòng cỏ tràn đầy chờ mong thì cũng xấu hổ không mở miệng trước… Tàm tư nhỏ của cô, đương nhiên Lục Khiêm biết!
Tâm trạng ông đang tốt, hăng hái tới mức nhịn không được làm thêm rân nữa.
Minh Châu ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Trong lòng Lục Khiêm lại vui vé, đứng dậy nấu cơm cho cỏ, còn gọt một đĩa trái cây cho cỏ… Khi rời đi, ông khẽ sờ vào chiếc hộp nhung trono túi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK