Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, Doãn Tư xuất viện.
Ôn Noãn tự thu dọn đồ đạc, hơi cong eo xuống.
Vòng eo kia thon gọn mảnh mai, sống lưng cong nhẹ đầy quyến rũ…
Anh còn nhớ rõ cảm xúc khi bàn tay mình xoa nắn vòng eo ấy.
Đứa trẻ đã được bảo mẫu đưa ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, Hoắc Minh có vài lời muốn nói với ôn Noãn…
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên đôi vai gầy của cô, thấp giọng hỏi: “ôn Noãn, nếu anh khôi phục trí nhớ, chúng ta còn có khả năng nữa không?”
Anh dứt lời, cơ thể ôn Noãn rõ ràng khựng lại một chút, cô không trả lời được cáu hỏi này.
Nếu cô nói có, chắc chắn là cho anh hy vọng.
Nhưng nếu cô nói không, vậy lại mâu thuẫn với suy nghĩtrong lòng mình…
Cô im lặng rất lâu, Hoắc Minh đã biết đáp án.
Anh khẽ vuốt ve vai cô, nhẹ nhàng bỏ qua: “Anh đi làm thủ tục xuất viện!”
Hoắc Minh rời đi.
Ôn Noãn nhìn đồ vật trong tay, ngẩn ngơ một lúc lâu…
Sau khi trở về biệt thự, Tiểu Doãn Tư hòi phục rất tốt.
Một tháng sau, ôn Noãn dành phần lớn thời gian để chăm sóc đứa trẻ, rất nhiều tài liệu đều được Hạ Như Lâm và trợ lý đưa đến tận nhà.
Hoắc Minh cũng đến thường xuyên, thỉnh thoảng còn tình cờ gặp Hạ Như Lâm.
Anh nhận ra, Hạ Như Lâm thích òn Noãn.
Có lẽ là do sự kiêu hãnh của đàn ông quấy rối, anh chưa từng chất vấn… Chỉ thường xuyên đến chơi với Hoắc Tây và Doãn Tư!
Anh tới rất thường xuyên, thậm chí thời gian chơi với bọn trẻ của anh còn nhiều hơn cả trước khỉ ly hôn.
Ôn Noãn cũng không từ chối việc anh tới thăm bọn trẻ, chỉ là cô không cho anh cơ hội!
Anh thường xuyên tặng cô những món quà nho nhỏ.
Có khi là đi công tác mua về, hoặc có khi là trùng hợp thấy món đồ đó hợp với cô…
Ôn Noãn cho tất cả vào ngăn kéo khóa lại!
Hôm nay, cô và Hạ Như Lâm bàn bạc chuyện công việc xong, tiễn anh ta rời đi.
Đến khi cô quay lại căn Thấu Thiên Tích đơn lập, Hoắc Minh vẫn còn đang ở đó, anh ngồi trên sô pha đọc tạp chí kinh tế, thoải mái như thế đang ở nhà của mình.
ỏn Noãn chăm chú nhìn anh mấy giây.
Sau đó, cô ngồi xuống chiếc sô pha đối diện anh, nói vô cùng bình tĩnh: “Ngày nào anh cũng đến đây, không có cuộc sổng của riêng mình sao?”
Cô không phản đối việc anh ở cùng bọn trẻ, nhưng trong lòng cô cũng biết, như vậy rất không bình thường.
Hoắc Minh rõ ràng đang không coi mình là người ngoài.
Cô hỏi xong, Hoắc Minh buông cuốn tạp chí trong tay xuống, đỏi mắt đen nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó mới ra vẻ tùy tiện hỏi: “Sao nào? Em muốn có cuộc sống cá nhân?”
Ôn Noãn không lảng tránh: “Ly hôn! Chúng ta đều nên có cuộc sống riêng của mình!”
Cô thẳng thắn như vậy, anh cũng không dễ tức giận!
Cuối cùng, đến khi thời gian không còn sớm, anh vẫn phải rời đi trước…
Ôn Noãn cảm thấy hơi mệt mỏi.
Đêm khuya, cô từ từ lên lầu.
Cô ly hôn với Hoắc Minh, nhưng vì hai đứa trẻ mà anh vẫn luôn có mặt ở khắp nơi, trong cuộc sống của cô vẫn tràn ngập hình ảnh của anh, chỉ là không còn giống với trước đây.
ít nhất sẽ không còn những chuyện linh tinh rối loạn ảnh hưởng tới cô nữa.
Ôn Noãn vào phòng ngủ chính, cởi quần áo chuấn bị đi tắm.
Nhưng cô lại phát hiện ra, bên cạnh gối của mình đang đặt một nhánh hồng Champagne.
Đây là thói quen của Hoắc Minh, mỗi sáng sớm khi đi chạy bộ anh sẽ hái một bòng hoa, đặt bên gối của cô đế đến khi cô tỉnh giấc sẽ nhìn thấy, những giọt sương sớm còn đọng lại trên đó luôn khiến cô nhớ tới một đêm cá nước thân mật hôm trước…
Ôn Noãn nhặt cành hồng kia lên, trong lòng ẩm ướt.
Rõ ràng anh đã không còn nhớ rõ, làm như vậy là có ý gì!
Tập đoàn Tây Á.
Hiện giờ hoạt động của tập đoàn đã đi vào ổn định, Ôn Noãn rảnh rỗi hơn một chút, cô làm một sân golf trên tầng cao nhất.
Khi rảnh rỗi không có việc gì làm ôn Noãn sẽ chơi hai ván.
Đang nghỉ ngơi, trợ lý đi tới nhẹ giọng nói: “Cô Phương muổn gặp cô, cô có gặp không ạ?”
Nữ hoàng điện ảnh Phương Nghiên?
Ôn Noãn nhấp một ngụm nước, mỉm cười: “Tôi cứ tưởng cô ấy không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa!”
Trợ lý Từ cười nói: “Cô ấy có thế đi xa đến mức này, chắc chắn thông minh hơn mấy ngòi sao nhỏ tuyến mười tám kia rất nhiều, hơn nữa cũng phải biết co biết duỗi!”
òn Noãn gật đầu: “Để cô ấy vào đi!”
Một lúc sau, Phương Nghiên bước vào.
Cô ta không dẫn theo người đại diện, chỉ tới một mình, trong tay còn xách thêm một hộp bánh ngọt nhỏ.
òn Noãn nhìn chiếc bánh trong tay cô ta, nhẹ nhàng cười: “Tôi không đầu tư vào mảng điện ảnh và truyền hình, có phải cô Phương đây niềm nở với sai người rồi không?”
Phương Nghiên rất biết điều, hôm nay cô ta giản dị khác thường.
Cô ta đặt một cái phong bì lên bàn: “Trong này có năm tấm vé hạng đầu tiên, Tổng Giám đốc Ôn có rảnh thì tới cổ vũ tôi nhé!”
ôn Noãn không từ chối ngay lập tức.
Cô đứng dậy đi về phía sân golf, Phương Nghiên sửng sốt một chút rồi thức thời theo sát phía sau.
Đánh được mấy gậy, cô ta khen ngợi: “Kỹ thuật của Tống Giám đốc ôn tốt quá!”
òn Noãn ngắm nghía cây gậy golf màu trắng trong tay, mỉm cười: “Lần đầu tiên tôi chơi golf là do Hoắc Minh dạy đấy!”
Cô diễn viên hơi ngượng ngùng.
Ôn Noãn lại đánh một quả nữa, cô thản nhiên nói: “Cô muốn lấy được thân phận người phát ngôn của dự án cao cấp phía Nam đó đúng chứ?”
Nét mặt cô diễn viên hơi xấu hổ.
Ôn Noãn thu gậy, cười nhẹ: “Còn phải xem cô có cổ gắng cạnh tranh hay không! Nếu doanh thu phòng vé tốt, chúng ta lại bàn tiếp!”
Nữ hoàng điện ảnh không ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy, hơi sửng sốt trong giây lát.
Ôn Noãn đánh một cú hole-in-three.
Cô hơi đăm chiêu nói: “Người thực sự khiến tôi phải chán ghét thực ra chẳng có bao nhiêu! Cô Phương không phải!”
ôn Noãn đồng ý với Phương Nghiên.
Không ngờ tin tức này lại bị Hoắc Minh biết được, anh cố ý gọi điện thoại cho cô, nói: “Tổng Giám đốc òn độ lượng tới vậy sao?”
òn Noãn nghe vậy thì lập tức nổi giận.
Cồ cố ý chặn họng anh: “Phương Nghiên có tiền, có địa vị, cô ấy sẽ không làm ra chuyện gì khiến mất cả chì lẫn chài, tại sao tôi không thể hợp tác với cô ấy!”
Giọng Hoắc Minh rất trầm: “ôn Noãn, em mà như vậy sẽ khiến anh cảm thấy em không quan tâm đến anh nữa!”
Anh và Phương Nghiên không có gì với nhau cả, nhưng dù sao cũng đã từng có tin đồn không tốt!
Ôn Noãn vậy mà lại hoàn toàn không quan tâm, còn muốn đi tham dự lễ ra mắt của cô gái kia…
Ôn Noãn trầm mặc một lát rồi lên tiếng: “Hoắc Minh, tôi đã nói rồi, chúng ta đều cần phải có cuộc sống riêng của mình! Điều tôi muốn rất đơn giản, chỉ là một cuộc sống bình thường và bọn trẻ có thế bình an! Tôi cảm thấy rời khỏi anh, những chuyện đó đều trở nên vô cùng đơn giản.”
Cô dứt lời, Hoắc Minh im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, anh cúp điện thoại.
Trên thực tế, cô đã chọn Phương Nghiên cho dự án cao cấp kia từ sớm, nhưng cũng như cô đã nói, Phương Nghiên cần chứng minh giá trị thị trường của mình thì mới có thế lấy được thân phận người phát ngôn lần này.
Vì chuyện này mà cô và Hoắc Minh lại mâu thuần với nhau.
Một tuần anh đến thăm bọn trẻ hai lần, vậy nhưng hai người lại cố ý vô tình mà bỏ qua nhau.
Thứ bảy, Ôn Noãn đưa hai đứa trẻ đến nhà họ Hoắc.
Tối hôm qua Lục Khiêm đến đây, nói muốn gặp bọn trẻ, Hoắc Chấn Đông lại nói nhân dịp này để cả nhà sum họp ăn một bữa cơm.
Xe của Ôn Noãn vừa tới.
Tiểu Hoắc Tây đã được bà Hoắc đưa đi chơi, Hoắc Chấn Đông ôm lấy Doãn Tư cười vui vẻ.
Ôn Noãn lên tầng, gặp Lục Khiêm ở hành lang trên tầng hai.
Rõ ràng Lục Khiêm đã ngủ qua đêm ở đây, áo sơ mi không cài ba nút trên cùng, vạt áo cũng không được nhét vào cạp quần.
Nhìn kiểu gì cũng thấy là vừa làm chuyện đó với phụ nữ!
ôn Noãn nhìn ra phía sau ông, là phòng của Minh Châu.
Cô nhìn lại Lục Khiêm: “Cậu, cậu với Minh Châu làm hòa rồi ạ?”
Biểu cảm của Lục Khiêm hơi tế nhị…
Hai người vẫn chưa quay lại. Tối qua Hoắc Minh Châu vừa về đến nhà liền trốn trong phòng khóc, vừa nhìn đã thấy là do chuyện tình cảm không thuận buồm xuôi gió, ông liền tới an ủi…
Kết quả, lau súng cướp cò!
Lại nói thêm, Lục Khiêm cũng đã lâu rồi không làm chuyện đó, hai người họ lại có vỏ số lần kinh nghiệm với nhau…
Không tránh khỏi dữ dội!
Ôn Noãn đoán được, đang định lên tiếng…
Hoắc Minh châu mở cửa phòng, ném một cái áo khoác nam ra ngoài, còn vừa khóc vừa mắng: “Lão khốn nạn nhà ông!”
Lục Khiêm ngại ngùng cười khố.
Rất nhanh Hoắc Minh châu đã phát hiện ra Ôn Noãn, thực ra cô ấy còn lớn hơn ôn Noãn hai tuổi, thế nhưng cô ấy lại hơi sợ cô.
Vì vậy giọng cũng nhỏ xuống, mắt đỏ ửng, gọi một tiếng: “Chị dâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK