Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Doãn Tư trừng mắt nhìn cô ây.
Sau một lúc lâu, rốt cục An Nhiên vẫn sợ: “Là tôi biến thái!”
Cấp trên tiếp tục đi về phía căn hộ, chậm rãi hỏi: “Nói xem em biến thái ở đâu nào?”
“Tôi ép Tổng Giám đốc Hoắc ăn đồ ngọt giá sáu đồng!”
“Tổng Giám đốc Hoắc không muốn ăn, tôi lại ép phải ăn, tôi biến thái!”
Hoắc Doãn Tư dừng bước.
Cô ấy ấy nhất thời không để ý, ngã vào lưng cậu, mũi nhỏ đụng đến đỏ bừng.
“A…”cô ấy đau đớn kêu lên một tiếng!
Hoắc Doãn Tư xoay người, cậu không hỏi xem cô ấy có đau không, mà chăm chú nhìn cái mũi nhỏ ửng hồng của cô ấy… Hồi lâu mới nói ra một câu khó hiểu: “Điều biến thái nhất của em không phải là ép tôi ăn, mà là nhất định phải hẹn hò với cấp trên! Đúng là biến thái!”
An Nhiên bịt mũi, nhìn cậu.
Hoắc Doãn Tư bày ra dáng vẻ có lý chẳng sợ: “Không phải em đã nói là em có hơn 300 đồng
sao?”
Cũng đúng…
An Nhiên không dám lên tiếng.
Cô ấy ấy âm thầm muốn nhận lấy cái túi, Hoắc Doãn Tư đột nhiên đặt nó vào tay cô ây.
Nặng quá, nặng quá!
Vòng eo của An Nhiên gần như muốn sụp đố.
Hoắc Doãn Tư thưởng thức vẻ mặt cô ấy, hừ nhẹ: “Biết mình biến thái thì nên biểu hiện tốt một chút đấy!”
Nói xong, cậu đi ngay vào thang máy.
Dáng vẻ trông vô cùng dè dặt.
An Nhiên đi theo phía sau, thầm nghĩ, cái gì thì gọi là biểu hiện tốt một chút đây hả?
Khi về đến căn hộ, cô ấy mới biết.
Hoắc Doãn Tư đứng rót cho mình nửa ly nước, uống xong, từ trong túi mua sắm cậu lấy ra hai củ cà rốt, nói: “Cái này cho em ăn.”
Cà rốt…
Thứ mà An Nhiên không thích nhất!
Cô ấy ấy không muốn ăn, nhỏ giọng nói: “Nếu mà ăn hết cái này thì sẽ không thế nào hầm thịt dê nữa đâu!”
Hoắc Doãn Tư đang chờ câu nói này của cô
ấy.
Cậu dường như có vẻ đang bận tâm suy nghĩ, ho nhẹ: “Ăn một củ là được rồi! Còn lại một củ dùng đế hầm thịt dê.”
Vì công việc này, vì trợ cấp hai mươi ngàn.
An Nhiên rửa sạch cà rốt ròi cắn từng miếng nhỏ, cấp trên của cô ấy rất rộng lượng mà nói: “Ngồi đây ăn!”
Cậu cũng rất tốt bụng rót cho cô ấy một ly nước.
An Nhiên cũng không phải đồ ngổc, thời gian lâu dài, lại còn nhiều lần, luôn có thế cảm giác được một chút sở thích của cậu.
Trong mắt Tổng Giám đốc Hoắc, cô ấy chính là một con vật nhỏ để ngắm nhìn!
Ăn xong một củ cà rốt, cô ấy nước mắt lưng tròng.
Xấu hố quá!
Nhưng cô ấy còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng nói mình ăn xong rồi, thú vui xấu xa của Hoắc Doãn Tư đã được thỏa mãn, cậu giơ tay nhìn đồng hồ: “Tôi muốn ngủ một lát, em nấu cơm xong nhớ gọi tôi!”
Mới bốn giờ mà đã ngủ ở nhà rồi.
Thật sự là cùng là người mà mệnh khác nhau quá.
An Nhiên giận mà không dám nói gì, xách túi vào phòng bếp, bắt đầu nghiên cứu thức ăn cho bữa tối.
Hoắc Doãn Tư nhìn về phía phòng bếp, khẽ mỉm cười.
Cậu giơ tay cởi nút áo sơ mi, tháo đồng hồ ra, cử động cổ.
Từ sau khi tiếp quản Hoắc thị, cậu ít khi được thả lỏng.
Cậu cũng không cần phải thả lỏng, công việc chính là bạn gái của cậu, cậu cũng không có hứng thú quá lớn với phụ nữ. Nhưng từ khi ban thư ký có thêm một con thỏ nhỏ, Hoắc Doãn Tư cảm thấy cuộc sống thú vị hơn rất nhiều.
Thỏ con nấu cơm cho cậu, làm việc nhà cho cậu.
Nhưng không đủ.
Cậu còn muốn ôm thỏ con lên giường, mỗi tối ôm đi ngủ, ôm thỏ con mang theo mùi sữa chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Hoắc Doãn Tư đang định đi tắm thì chuông cửa vang lên.
Cậu đi mở cửa, bên ngoài là người chuyển phát nhanh, trong tay có một cái túi rất lớn.
Hoắc Doãn Tư nhíu mày: Cậu ta không có một cái gì cả.
Tuy địa chỉ đúng là của cậu thật, nhưng người đặt hàng lại là bố ruột cậu, Hoắc Thiệu Đình.
Thoáng ngẫm lại, thì biết là lão Triệu đã tiết lộ bí mật.
Chẳng qua lúc này tâm trạng Hoắc Doãn Tư tốt, cũng không so đo làm gì, cậu mở túi ra… À, bên trong có rất nhiều thứ đấy.
Một chai rượu vang đỏ, một hộp kem nhãn hiệu nối tiếng.
Còn có hai cái hộp bắt đầu bằng chữ D, đựng đồ dùng kế hoạch hóa gia dinh lớn nhất!
Hoắc Doãn Tư cầm trong tay, lẳng lặng nhìn lâu ơi là lâu, mới nở nụ cười.
Đang muốn đặt đồ xuống, An Nhiên lại tới.
Cô ấy ấy hỏi khấu vị của cậu, nhưng liếc mắt một cái đã thấy đồ trong tay cậu, mặt cô ấy nhanh chóng đỏ bừng, nhuộm đến cả bên đôi tai mềm mại.
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư càng sâu, một lát sau cậu đưa hộp kem cho cô ấy: “Lão chủ tịch Hoắc gọi cho em đấy!”
Lão chủ tịch Hoắc?
Đó không phải là bố của Tổng Giám đốc Hoắc sao?
Sao ông ấy lại gọi kem cho mình?
An Nhiên sững sờ, ánh mắt không tự chủ được nhìn hộp đồ trên tay cậu, Hoắc Doãn Tư cũng cúi đầu, sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Yên tâm, cái này không phải dùng trên người em!”
An Nhiên cầm kem muốn chạy.
Một cánh tay nhẹ nhàng bắt lấy cô ấy, hơi thở ấm áp của cậu phả vào tai cô ấy: “Nhưng nếu em muốn, tôi không ngại chia sẻ đâu”
An Nhiên còn chưa kịp giãy dụa thì cậu đã cầm đồ đi vào phòng ngủ chính.
Chỉ còn lại một mình thỏ.
Đứng đó lo lắng bất an!
Cô ấy ấy có thể cảm giác được, quan hệ giữa cô ấy và cậu, đã rất nguy hiếm rồi.
Cô ấy ấy cần tiền!
Nhưng cô ấy đã từng ở vào lúc đau khố nhất tự hỏi mình, mỗi ngày đều bất chấp mưa gió tới đây, cẩn thận làm việc nhà cho cậu thật sự chỉ là bởi vì một công việc, còn có hai vạn đồng trợ cấp đó sao?
Trong lòng cô ấy thật ra rõ ràng,
Bởi vì căn hộ này rất ấm áp, ở đây cò ấy hoàn
toàn thoải mái,cô ấy có được thứtổt nhất.
Cho dù là vĩnh viễn không thuộc về cô ây.
An Nhiên yên lặng đứng đó hồi lâu, trước cửa phòng ngủ có một bóng người… Hoắc Doãn Tư tắm rửa, tùy ý mặc áo tắm màu trắng, cậu dựa vào cửa nhìn cô ấy, lẳng lặng nói: “Kem sắp tan rồi đấy!”
An Nhiên bỗng dưng hoàn hồn, thấp giọng nói: “Tôi vào bếp ăn!”
“Ăn ở phòng ăn đi! Ăn xong lại nấu cơm!”
Cũng may cậu nói xong thì đã trở lại phòng ngủ chính, trong chốc lát truyền đến tiếng nhạc và tiếng nói chuyện, hẳn là đang chọn bộ phim đế xem…
An Nhiên khẽ khàng khịt mũi.
Cô ấy ôm kem, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, chậm rãi mở hộp ra.
Là sữa nguyên chất.
Nhưng khi ăn, lại không giống với bình thường,cô ấy gần như ăn từng muỗng từng muỗng một, tuyệt đối không nỡ lãng phí.
Kem rất lớn, là phần dành cho hai người.
An Nhiên ăn hết rồi.
Lúc làm thịt dê, bụng cô ấy bổng nhiên đau lên, nhịn thật lâu vẫn không nhịn được… Lê thân
thể khó chịu đi tới cửa phòng ngủ, giọng nói giống như một con cừu nhỏ: “Tổng Giám đổc Hoắc tôi không thoải mái, hôm nay có thể về trước được không!”
Hoắc Doãn Tư đang dựa vào đầu giường xem phim!
Nghe vậy giương mắt, sau đó khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Mặt An Nhiên hơi nóng,cô ấy mơ hồ nói chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được, nhưng làm sao có thế giấu được Hoắc Doãn Tư, cậu xuống giường xoay qua xoay lại người cô ấy một lần và rồi đã thấy vết máu sau váy cô ấy.
“Đến kỳ kinh nguyệt rồi à?”
Giọng nói của cậu rất nhẹ, so với bất kỳ một lần nào khác cũng đều nhẹ hơn, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe ra một phần dịu dàng chỉ thuộc về người đàn ông đối với phụ nữ.
Nhưng An Nhiên đã quá đau, không phát hiện ra được.
Cô ấy ấy chỉ cảm thấy xấu hổ, cầm ba lô che mông, ý muốn quay về.
Ngoài cửa sổ sát đất, vang lên vài tiếng sấm.
Tiếp theo là một cơn mưa tầm tã!
An Nhiên nhìn ra bên ngoài, trông mong, khi quay đầu lại vẻ mặt giống như con thỏ nhỏ hoảng
sợ không biết phải làm sao, Hoắc Doãn Tư lấy ba lô của cô ấy ra.
Cậu dẫn cô ấy vào phòng vệ sinh dành cho khách: “Xử lý đơn giản đi!”
Cửa đóng lại, An Nhiên cũng không dám tùy tiện động đậy.
Trên người cô ấy đều là máu, Tống Giám đổc Hoắc không thèm để ý sao, chẳng phải nhà có tí hào môn đều rất kiêng kị những thứ này ư?
Ngoài cửa phòng vệ sinh, Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại cho thư ký trưởng của mình, một phụ nữ ngoài 40 tuối đã kết hôn, cậu trực tiếp ra lệnh: “Chuẩn bị băng vệ sinh nữ cho tôi, trong vòng 10 phút đưa tới đây ngay! Kiểu dáng và nhãn hiệu tùy thuộc vào cô ấy… ừm, chưa lập gia (Tinh!”
Nói xong, cậu cúp điện thoại.
Thư ký Nghiêm nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, có chút cảm thán.
Quả là là làm tốt cũng không bằng làm tốt ha!
Chị gần như không cần hỏi cũng biết, trong căn hộ của Tổng Giám đốc Hoắc là ai, hôm nay Tổng Giám đốc Hoắc mang thư ký An đi, còn sa thải mấy người thư ký thứ hai và thứ ba.
Thư ký Nghiêm suy nghĩ: Da dẻ trắng nõn và rất dịu dàng, nhưng cũng không đến mức khuynh
quốc khuynh thành.
Tổng Giám đốc Hoắc sao lại để ý đến chứ!
Chẳng qua đây là nhiệm vụ của Tổng Giám đốc, chị chắc chắn phải hoàn thành không có nhưng nhị, cho dù hiện tại bên ngoài trời đang đổ mưa nhưng nếu Tống Giám đốc đã nói 10 phút vậy thì chị nhất định phải chạy tới trong vòng 10 phút.
Thư ký Nghiêm ngồi xe Tổng Giám đốc, đội mưa mua một túi đồ dành cho phụ nữ.
Còn chu đáo chuấn bị quân lót dùng một lần.
9 phút 9 giây, đúng giờ đưa đến căn hộ của Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư mở cửa nhận đồ rồi để chị rời đi, cho nên cũng không nhìn thấy An Nhiên.
Cửa khép lại, Hoắc Doãn Tư đi tới cửa phòng vệ sinh dành cho khách nhẹ nhàng gõ cửa: “Đồ đưa tới rồi! Em mở cửa ra một chút nào.”
Trong chốc lát, cửa mở ra một khe hở và rồi một cái móng thỏ vươn ra.
Trắng như kẹo bông.
Hoắc Doãn Tư đặt đồ lên tay cô ấy, tự mình lui ra ngoài, trở lại phòng ngủ chính.
Đầu giường, còn đặt bao cao su bố cậu tặng!
Cậu tiện tay cầm lấy, đấy qua đẩy lại, không tiếng động bật cười.
Kỳ thật, có người đàn ông nào lại đối với cô ấy bé mình nhìn trúng mà có thế không có một xíu ý nghĩ nào chứ!
Hoắc Doãn Tư chưa từng yêu đương với phụ nữ, không có nghĩa là cậu không có suy nghĩ này, trước đây là thanh tâm quả dục, nhưng một vật nhỏ trắng nõn, dịu dàng lúc ấn lúc hiện trước mặt mình mỗi ngày, nếu nói chưa từng nối lên ham muốn tình dục thì tuyệt đối là không thể nào.
Nhưng tốc độ quá nhanh…
Cậu cũng không phải là người vội vã như vậy.
Hoắc Doãn Tư ném hai hộp đồ vào tủ đầu giường, sau khi đóng ngăn kéo lại, vừa ngước mắt lên đã thấy An Nhiên nhẹ nhàng gõ cửa, sắc mặt cô ấy vẫn không tốt lắm nhưng vẫn lại chào tạm biệt cậu.
Trong tay có một cái túi, hẳn là bộ quần áo cô ấy vừa thay ra.
Hoắc Doãn Tư hỏi: “Không đau nữa à?”
Thật ra vẫn đau, nhưng trong loại tình huống này, An Nhiên không thể ở lại nơi này nữa.
Váy cô ấy bấn, sẽ làm dơ chỗ này mất.
Cô ấy nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói cảm
ơn.
Hoắc Doãn Tư trầm mặc một lát, cậu đương nhiên có thế giữ cô ấy lại, nhưng là với thân phận gì chứ?
Cấp trên?
Điều này không còn nghi ngờ gì nữa, thoạt trông cứ như là tên biến thái vậy.
Bạn trai?
Nói chung, họ chẳng là cái gì với nhau cả!
Một lát sau, cậu đứng dậy thay quần áo: “Tôi đưa em về!”
Đưa cô ấy về nhà, có lẽ có thế mua cho cô ấy một ít thuốc giảm đau rồi lại đặt cho cô ấy một phần cơm tối, tóm lại… không thế đế mặc cô ấy được.
An Nhiên vội vàng từ chối: “Không cần đâu! Không cần đâu! Tôi tự bắt xe về là được rồi!”
Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ: “Trong điện thoại di động thì không có tiền, tiền lẻ cũng đã xài hết rồi, em lấy cái gì mà bắt xe đây? Hay là muốn dùng mông đế đi hả?”
Anh rất ít khi nói lời thô tục, An Nhiên không biết nên ứng phó như thế nào!
Trong lúc do dự, cậu đã cởi áo tắm, nhặt quần áo cuối giường thay vào.
Thật sự, An Nhiên đã nhìn thấy dáng người của cậu, thật là tốt đến không thể tốt hơn.
Một cơ thế khỏe mạnh, sống động.
Sức mạnh nam tính bồng bột, mỗi một tấc da thịt và cơ bắp đều hoàn mỹ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cô ấy vội vàng đi ra ngoài.
Mấy phút sau, Hoắc Doãn Tư đi ra, trong tay cậu còn có thêm một cái áo khoác.
Tiện tay vứt đi, đã hư ảo che lên người cô ấy.
An Nhiên ấm áp không thôi.
Nhưng cô ấy không dám tiếp nhận: “Sẽ bấn mất!”
Hoắc Doãn Tư không quá để ý: “Em giặt sạch sẽ là được rồi mà! Hơn nữa bộ quần áo này tôi còn ngại nhỏ quá đây… Nên cứ đưa em mặc vậy! Sau này tăng ca buổi tối có thế mặc vào!”
Đứng trong thang máy, cậu nhìn thân thể cô ấy được bao bọc trong áo khoác nhỏ nhắn.
Yếu đuối và lực.
Khuyết điếm nào đó của cậu lại xuất hiện, ngửa đầu nhìn con số màu đỏ trên vách thang máy, nhẹ giọng nói: “Tôi còn có rất nhiều áo khoác không mặc, đều có thể tặng cho em mặc.”
Cậu thường xuyên khẩu thị tâm phi, An
Nhiên đều đã rõ ràng.
Cô ấy không trả lời, chỉ cúi thấp đầu, cậu đối xử với cô ấy quá tốt, cô ấy gần như không dám tiếp nhận phần tốt đẹp này.
Ngồi vào trong xe, Hoắc Doãn Tư mở hết hệ thống sưởi.
An Nhiên thấy tốt hơn rất nhiều.
Cô ấy cấn thận từng li từng tí, lấy khăn giấy lót vào, sợ làm bấn xe cậu.
Hoắc Doãn Tư tập trung lái xe, không chút để ý nói: “Có một nơi, gọi là tiệm rửa xe.”
An Nhiên đỏ mặt.
Thật ra Tổng Giám đốc Hoắc vĩnh viễn không hiếu, thế giới của cậu và cô ấy, là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau.
Những thứ cậu cho là lẽ đương nhiên, cô ấy lại tiếp nhận tựa như đang đi trên lớp băng mỏng.
20 phút sau, xe dừng ở một gian cũ kỹ ở hành lang phía trước, Hoắc Doãn Tư cau mày nhìn vào bên trong tối om: “Không phải là bảo em thuê phòng ở lân cận tôi sao? 8 km, đây được gọi là lân cận đấy hử? Có ai ở đây không đấy? Hai mươi ngàn à? Có trợ không thế? Đây là nơi mà đến chuột cũng phải kinh tởm đó sao?”
An Nhiên nhỏ giọng cãi lại: “Tôi chưa từng đến muộn!”
Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn cô ấy, ánh mắt rất chăm chú, hồi lâu cậu mới lấm bấm: “Em chưa từng đến muộn, nhưng…”
Bên trong xe có chút mập mờ.
An Nhiên không dám nghe lời phía sau, cũng may cậu đã dừng lại, cười nhạt: “Chưa từng thấy em yêu tiền như vậy ha!”
Cậu ném điện thoại cho cô ấy: “Cho tôi địa chỉ cụ thế!”
An Nhiên do dự nhưng vẫn đưa cho cậu, sau đó cô ấy mở cửa xe xuống xe, khom lưng cảm ơn cậu.
Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu, rất dè dặt gật đầu.
Chiếc Cullinan màu đen rất nhanh đã rời đi, chậm rãi biến mất trong đêm tối, ý cười của An Nhiên cũng chậm rãi biến mất.
Cô ấy ôm bụng, chậm rãi đi lên lầu.
Hành lang không có ánh đèn, cô ấy khom người, bật đèn pin điện thoại di động lên.
Leo một hồi lâu, cô ấy rốt cục cũng tới được tầng cao nhất, sau khi mở cửa, cô ấy chống đỡ rót cho mình cốc nước nóng, uống từng ngụm nhỏ, nhưng vẫn chưa giảm bớt cơn đau âm ỉ ở bụng dưới.
Cô ấy tựa vào giường nghỉ ngơi, từ hướng
này cô ấy có thể nhìn thấy cửa số nho nhỏ.
Bởi vì trời mưa, phía chân trời có chút trắng xóa.
Cô ấy nghĩ tới Hoắc Doãn Tư, chắc cậu sắp về đến nhà rồi nhở!
Di động vang lên, là bệnh viện gọi tới, giọng nói vẫn là giọng nói quen thuộc với cô ấy: “An Nhiên, chúng ta từ bỏ đi! Em không muốn chữa nữa! Phẫu thuật em cũng không đợi được nữa rồi! Em muốn trở về.”
An Nhiên cầm di động, đờ đẫn nói: “Em chờ một chút, chị sẽ tìm cách mà!”
Bên kia lại cúp điện thoại.
Sự tuyệt vọng bao trùm toàn thân cô ấy, loại cảm giác này lại tới nữa.
Sự ấm áp vừa rồi được hưởng thụ trong căn hộ, đã không còn sót lại chút gì, còn lại âu chỉ là sự sợ hãi và bất an đối với tương lai.
Tám trăm ngàn chi phí phẫu thuật, An Nhiên chỉ mới tốt nghiệp, không đủ khả năng chi trả!
Cô ấy từ từ ngã xuống giường, môi run rấy, nhẹ nhàng ôm lấy mình.
Hai năm, cô ấy không biết có phải là tình yêu ngây thơ lúc trước hay không, hai năm, mỗi ngày cô ấy đều sống trong sợ hãi xoay sở tiền bạc… Bọn họ thậm chí chưa từng cùng nhau ăn một
bữa cơm nào ra hồn, cho dù là nói chuyện điện thoại cũng chỉ là chuyện trị liệu.
Nghĩ lại, lần cuối gặp mặt đã là chuyện tháng trước.
Trong cuộc sống của cô ấy, điều quan trọng nhất thật ra là Hoắc Doãn Tư…
An Nhiên cuộn tròn người, cô ấy bỗng nhiên có chút hối hận, thật ra Tổng Giám đốc Hoắc vẫn luôn bày tỏ… cậu thích cô ấy.
Nếu cô ấy đã làm cho cậu thích, vậy hãy để cậu có được nó.
Có phải tất cả vấn đề đều được giải quyết rồi không, cô ấy có được thứ cô ấy muốn, mà Tống Giám đốc Hoắc cũng có được thứ cậu muốn.
Ý nghĩ trong đầu hiện lên, cô ấy lại cảm thấy tự ti…
Cửa bị gõ nhẹ, bên ngoài là giọng của Hoắc
Doãn Tư: “Mở cửa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK