Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng người đàn ông hơi khàn, tựa ánh hoàng hôn của mùa đông, cũng có chút trêu vờn lòng người.

Hai người là người yêu cũ.

Ít nhiều gì cũng có chút cảm giác nào đó.

Thế nhưng An Nhiên không có lòng dạ nào mà thưởng thức, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó thấp giọng hỏi: "Anh biết rồi đúng không?"

"Biết gì cơ?" Cậu hỏi lại.

An Nhiên không muốn nói ra nên hai người đành giằng co một lúc lâu.

Rốt cuộc Hoắc Doãn Tư cũng mở miệng: "Là chuyện về Lâm Hi sao? Vậy cứ em nói ra đi! Tôi đang ở bên căn hộ này."

Giọng điệu của cậu cực kỳ thản nhiên, An Nhiên không thể đoán được suy nghĩ của cậu.

Nhưng cô không muốn đến căn hộ ấy.

Cô vừa bày tỏ ý kiến của mình, Hoắc Doãn Tư định tắt điện thoại luôn: "Vậy lần sau chúng ta hãy bàn."

An Nhiên nhìn điện thoại, cắn mạnh vào môi.

Cô ngồi ở cuối đuôi giường, đối diện cô là ô cửa sổ, từ đây có thể thấy ánh hoàng hôn ngoài kia... Dẫu đang vào mùa đông tiêu điều, nhưng trong lòng cô lại hừng hực như lửa nóng, chẳng tài nào bình tĩnh được.

Lúc này, điện thoại bỗng vang lên một tiếng, Hoắc Doãn Tư gửi lời mời kết bạn zalo.

An Nhiên nhìn chằm chằm thật lâu rồi ấn chấp nhận lời mời kết bạn.

Cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Sau khi thành bạn bè trên zalo, Hoắc Doãn Tư vẫn không gửi tin nhắn qua. Sau mười phút lo lắng, An Nhiên bèn gọi điện thoại cho cậu: "Hoắc Doãn Tư, chúng ta nói chuyện đi."

"Tôi chờ em!"

Lúc An Nhiên cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, dì Thẩm bất ngờ: "Sao tự dưng cháu đi ra ngoài thế? Dì nấu cơm sắp xong rồi."

An Nhiên đáp qua loa: "Cháu quên tài liệu ở công tý nên cháu đi lấy một lát ạ.""

Dì Thẩm nhắc cô đừng làm việc quá sức, sức khỏe vẫn quan trọng hơn.

An Nhiên cười nhẹ một cái.

Cô không muốn chuyện giữa mình và Hoắc Doãn Tư ảnh hưởng đến dì Thẩm và Lâm Hi, cho nên cô tạm thời không nói gì với cậu cả. Khi ngồi vào xe, cô cầm vô lăng mà trái tim loạn nhịp, rốt cuộc cô vẫn lái xe sang bên đó.

An Nhiên đã đến tòa nhà.

Cô đứng trước cửa căn hộ của tầng cao nhất, cài chiếc áo bành tô lại, ấn chuông cửa.

Là Hoắc Doãn Tư.

Bên ngoài trời hơi lạnh, trong căn hộ lại cực kỳ ấm áp. Cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt anh tuấn trở nên chững chạc bởi đôi mắt sâu thăm thẳm.

Hoắc Doãn Tư quan sát An Nhiên.

Cô mặc chiếc áo bành tô cao cổ màu đen, còn bên trong chắc là mặc váy, để lộ phần bắp chân mang tất màu đen.

Mái tóc dài được buộc lên, khuôn mặt trang điểm kĩ càng.

Thực sự cực kỳ xinh đẹp.

Song Hoắc Doãn Tư lại nhíu mày: "Em không có quần à?"

Gương mặt An Nhiên hơi tái, cô còn chưa khỏi cơn cảm lạnh hôm trước, nói khẽ: "Tôi tới đây không phải để thảo luận với Tổng Giám đốc Hoắc về cách ăn mặc của tôi! Tôi mặc gì cũng không liên quan đến Tổng Giám đốc Hoắc đâu ạ."

Mồm mép của cô hung tợn thật đấy.

Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát rồi nghiêng người để cô bước vào nhà. Lúc An Nhiên cúi người thay giày, cậu đóng cửa bằng một tay, còn một tay kia thì ôm lấy eo cổ, nhanh chóng ép cô vào cánh cửa.

Mái tóc đen của An Nhiên rũ xuống.

Bầu không khí tăng thêm vài phần mê hoặc.

Nhưng người đàn ông thấy vẫn chưa đủ, một tay giữ cô, một tay cởi chiếc áo khoác của cô ra.

Cơ thể bên trong vừa mỏng manh vừa hấp dẫn.

Thân thể của An Nhiên dính chặt vào cánh cửa, giãy dụa kịch liệt, ánh mắt của cô nhìn cậu tựa băng lạnh: "Tổng Giám đốc Hoắc định vứt chi phiếu vào người tôi tiếp sao?"

Hoắc Doãn Tư không để ý lời mỉa mai của cô.

Cậu vứt chiếc áo bành tô của cô xuống, khẽ khàng vuốt ve vòng eo của cô, ghé sát vào tai cô, thỏ thẻ: "Sao lại không liên quan cơ chứ? Không liên quan thì sao em lại có hạt giống của tôi, không liên quan thì sao tôi lại có thêm một đứa con trai 2 tuổi?"

Mắt An Nhiên ửng đỏ: "Đồ khốn nạn!"

Trước sự phản kháng của cô, Hoắc Doãn Tư bế cô lên, trực tiếp vác cô tới phòng dành cho khách.

Nơi mà bọn họ phát sinh quan hệ lần cuối cùng.

An Nhiên bị cậu đè xuống chiếc giường mềm mại, những sợi tóc đen nhánh trải khắp ga giường, làm nổi bật lên làn da trắng muốt của cô. Hơn nữa, cô lại vô cùng mảnh dẻ nên khi cậu áp cô xuống, cả cơ thể của cô đều bị lún hết xuống giường.

"Hoắc Doãn Tư, anh muốn làm gì?"

An Nhiên đẩy vai cậu rồi gọi khẽ, nhưng không thể nào ngăn cản được cậu.

Hoắc Doãn Tư đang cuỗm lấy cơ thể của cô, hôn môi cùng cô. Cậu rõ biết hiện giờ chưa phải là thời điểm thích hợp, nhưng cậu không thể nhịn nổi... Cậu không thể kiềm chế chính bản thân mình, cứ hôn cô tới tấp.

Cậu cực kỳ hiểu cô, biết nên làm gì để khiến cô thỏa hiệp.

Vài phút sau, An Nhiên vốn đang ôm cổ cậu mà đấu tranh kịch liệt, dần dần suy yếu bởi nụ hôn của cậu. Cô đã thay đổi so với trước đây, hương vị của nụ hôn cũng khác hẳn, làm cậu si mê nụ hôn này.

Rốt cuộc, Hoắc Doãn Tư ngửa mặt lên, con ngươi màu đen chăm chú ngắm gương mặt đê mê của cô.

"Hoắc Doãn Tư..."

An Nhiên thì thầm tên của cậu, có vẻ như cô khó chịu vì cậu chợt dừng lại. Đôi môi đỏ mỏng đang hé mở ấy quả thực làm người đàn ông không tài nào chịu nổi.

Hoắc Doãn Tư không cầm lòng mà cúi đầu, muốn hôn cô thêm nữa.

Một cái bạt tai tát thẳng vào gương mặt anh tuấn của cậu.

An Nhiên đã tỉnh táo lại, cô vừa xấu hổ vừa túm chăn che kín cơ thể của mình: "Hoắc Doãn Tư, anh là đồ khốn nạn!"

Ánh mặt của Hoắc Doãn Tư sâu không lường được.

Cậu sờ gương mặt của mình, sau đó chậm rãi nói: "Từ nhỏ đến lớn, gương mặt này của tôi chưa từng bị ai tát, kể cả phụ nữ đấy! An Nhiên, em có biết em tát tôi mấy lần rồi không?"

An Nhiên muốn đứng dậy phản bác xong lại bị cậu đè xuống.

Dáng vẻ của cả hai lúc này vô cùng rối loạn, cậu như vậy khiến cô muốn tránh cũng không thể tránh được.

An Nhiên khó chịu, ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Gương mặt của cô hây hây đỏ, thanh âm run rẩy, vừa mềm mỏng vừa quyến rũ: "Tôi đến đây để bàn chuyện quan trọng với anh."

Hoắc Doãn Tư đang tìm thứ gì đó, rồi cậu cầm nó qua đây.

An Nhiên nhìn thoáng qua, trái tim nảy lên.

Hoắc Doãn Tư áp người vào người cô, kề sát tai cô, hỏi khẽ: "Nếu em uống thuốc, thì tại sao có thể có Lâm Hi?"

An Nhiên nhìn tờ giấy đó.

Một lát sau cô mới hồi thần, cũng hiểu lý sao vì sao cậu hỏi cô.

Cô dùng hết sức để đẩy cậu ra, xé tờ giấy đó thành từng mảnh nhỏ, giọng điệu lạnh lùng: "Do tôi mưu mô, tôi không uống thuốc, cố tình đẻ ra đứa bé này, sau này tôi sẽ dùng nó để chiếm đoạt tài sản nhà họ Hoắc, phá hoại hạnh phúc của Tổng Giám đốc Hoắc... Tổng Giám đốc Hoắc hài lòng với đáp án này chứ?"

Cô vừa xuống giường, lập tức chạy ra ngoài.

Đêm nay chẳng hợp để nói chuyện tỉ tê.

Nhưng vừa đi được vài bước đã bị người ta kéo về, vứt xuống chiếc giường mềm mại. Ngày hôm nay, cậu nhất định phải hỏi rõ cô ở đây.

An Nhiên cho rằng cậu bất bình thường.

Cô lấy chân đá cậu nhưng lại bị cậu bắt được rồi bẻ chân cô lên cao, An Nhiên đau tới nỗi muốn chảy nước mắt.

Hoắc Doãn Tư chẳng hề thương tiếc cô.

Cậu dán sát mặt cô, nhìn chăm chăm vào gương mặt rưng rưng nước mắt ấy, giễu cợt: "Miệng vẫn còn cứng nhỉ!"

Mắt An Nhiên đỏ oạch, đôi môi run rẩy vẫn ngang ngạnh: "Tổng Giám đốc Hoắc có gì tốt chứ!"

Hoắc Doãn Tư trông cô chằm chặp.

Đàn ông và phụ nữ khác biệt, đàn ông bao giờ cũng lý trí hơn nhưng lại dễ kích động.

Ví dụ như bây giờ, rõ ràng Lâm Hi chỉ là chuyện nhỏ, cả hai chỉ cần bàn bạc sau này nuôi nấng cậu nhóc ra sao là được. Song lúc này Hoắc Doãn Tư chỉ muốn ôm người phụ nữ vào lòng, hôn lên đôi môi ấy, thậm chí là làm những chuyện quá đáng.

Cậu nhẹ nhàng sờ môi cô, giọng khàn đặc.

"Mấy năm nay tôi rất nhớ em."

An Nhiên không còn là cô gái không rành thế sự, do đó tất nhiên cô hiểu lời cậu nói. Những gì cậu đang nói không chỉ là nhớ nhung đơn giản, mà còn bao hàm cả ham muốn xác thịt của lứa đôi.

Cô tức giận quay mặt đi: "Đây là lý do anh gọi tôi đến đây ư?"

Hoắc Doãn Tư nhìn cô tức giận thì không biết nên nói gì nữa. Nhưng cậu vẫn không dằn lòng nổi mà kề sát vào tai cô, thủ thỉ: "Tôi rất nhớ đấy, vậy em có cho tôi không?"

Đều là người trưởng thành, đến cả chuyện ấy cũng đã làm vô số lần.

Cậu thật sự khát khao chuyện ấy!

Nhưng An Nhiên nhớ tới Tôn Điềm, cô gái mình từng gặp vài lần mà lần nào cũng tự nhận là bạn gái của cậu. Bây giờ cậu đưa ra mấy yêu cầu này với cô, đâm ra làm cô có hơi chán ghét.

Cô ngửa đầu nhìn cậu, nói năng gãy gọn: "Tôn Điềm không thỏa mãn được anh sao? Mà khiến Tổng Giám đốc Hoắc đói khát tới nhường này."

Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: "Em ghen à?"

Cô khẽ bảo cậu buông cô ra.

Cậu bèn đứng dậy, chờ An Nhiên đứng lên khỏi giường. Mặc dù hai người lăn vài vòng trên giường nhưng quần áo vẫn gọn gàng...

An Nhiên chỉnh tất chân bằng đôi tay run rẩy.

Bởi ánh mắt của Hoắc Doãn Tư quá chăm chú.

Đợi đến khi cô làm xong, cậu mới đứng dậy: "Ăn cơm trước đã! Tôi làm toàn mấy món em thích thôi."

An Nhiên chẳng hề nghĩ ngợi, đáp luôn: "Tôi không ăn đâu! Nói xong rồi thì tôi về đây."

Ra ngoài kia, cô lấy chiếc sổ tiết kiệm trị giá năm trăm ngàn trong chiếc ví da nhỏ.

Bằng số tiền cậu đưa cho dì Lâm.

Hoắc Doãn Tư nhìn chiếc sổ tiết kiệm, bình thản lật qua lật lại: "Sao thế, ngay cả quyền tiêu tiền cho con tôi cũng chẳng có sao? Vậy thì để nó về nhà họ Hoắc, tôi tự tay chăm sóc nó."

An Nhiên nắm chặt tay: "Hoắc Doãn Tư, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Hoắc Doãn Tư bới cho cô một chén cơm, chỉ một bàn đồ ăn: "Cơm nước xong xuôi tôi sẽ nói cho em biết!"

An Nhiên nhìn anh đăm đăm.

Hoắc Doãn Tư thấy cô không nhúc nhích, lập tức cầm điện thoại gọi về số của thư ký Nghiêm: "Bảo luật sư của tập đoàn chuẩn bị..."

Điện thoại bị cô đập trúng, rơi xuống bàn ăn.

Nhưng trên màn hình lại chẳng có cuộc gọi nào.

Thấy cậu trí trá như thế, An Nhiên giận tới mức xấu hổ, nhưng Hoắc Doãn Tư chỉ cười nhẹ, ngón tay thon dài khẽ khàng cạ mũi cô: "Tôi chưa bao giờ thấy em tức giận đến thế! Từ lúc vào đây đến giờ, em tức giận bao nhiêu lần rồi nhỉ?"

An Nhiên gạt tay cậu: "Xin Tổng Giám đốc Hoắc hãy tự trọng."

Hoắc Doãn Tư từ tốn húp canh, uống được nửa bát, cậu bỗng nâng mắt cười khẽ: "Hồi nãy tôi hôn em trông em cũng không phối hợp lắm, thế vì sao hồi nãy không bảo tôi hãy tự trọng đi?"

An Nhiên không nhịn nổi nữa, đúng lúc cô đang nhen nhóm ý định rời đi.

Giọng Hoắc Doãn Tư đột nhiên đanh lại: "Ngồi xuống ăn cơm! Ăn cơm xong chúng ta bàn bạc lại."

An Nhiên trừng mắt với cậu, rốt cuộc cô đành khuất phục. Con trai chính là mạng sống của cô, cô không dám đắc tội với Hoắc Doãn Tư quyền thế ngập trời.

Có vẻ như Hoắc Doãn Tư đã hài lòng.

Cả hai yên lặng ăn cơm, An Nhiên không có tâm trạng ăn uống nên ăn được vài đũa thì ngưng tay, cậu nhìn cô: "Em ăn ít vậy, trách gì gầy như thế!"

Cậu tự tay múc một chén canh: "Món này phù hợp để bồi bổ cho phụ nữ."

An Nhiên nhìn cậu lúc nóng lúc lạnh, muốn bắt thóp cô đến tận giây phút cuối cùng, rốt cuộc cô cũng bùng nổ: "Hoắc Doãn Tư anh muốn làm gì? Tôi chỉ lỡ sinh con cho anh thôi mà, nếu năm đó thuốc không xảy ra vấn đề gì, chúng ta sẽ chẳng có con đâu. Lúc tôi phát hiện thì cũng bốn tháng rồi, anh có hiểu bốn tháng là như thế nào không, tức là bào thai bắt đầu cử động được rồi đấy."

Hoắc Hoãn Tư nhẹ nhàng thả bát đũa xuống.

Cậu hỏi khẽ: "Nếu sớm hơn một chút thì em sẽ bỏ nó, đúng không?"

Mắt An Nhiên đo đỏ.

Một lát sau, cô cúi gầm mặt, mở miệng: "Tổng Giám đốc Hoắc quả là quý nhân thường hay quên! Để tôi nhắc lại cho Tổng Giám đốc Hoắc nhớ, do ngài không cần nên tôi mới phải uống thuốc..."

Hoắc Doãn Tư im lặng một lát.

Cậu hỏi cô: "Vậy An Nhiên à, em sẽ hận tôi cả đời, đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK