Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục u không kìm được nhìn sang ghế phụ, nơi đó không có ai cả.
Bởi vì người kia không còn nữa, cho nên Chương Bách Ngôn mới đề nghị đưa cô ấy về… Anh ta muốn nhớ lại ký ức với cô hay là bày tỏ, giờ anh ta đã ăn nên làm ra, khi đó cô ấy từ bỏ anh ta là do mắt mù, là cô ấy ham hư vinh.
Nhưng sự thật như thế nào, thì sao cơ chứ!
Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.
Họ đã không còn là họ của ban đầu nữa, cô ấy không còn là Lục u của quá khứ, mà anh ta cũng không phải là chương Bách Ngôn của trước đây nữa.
Lục u đang định từ chối.
Cửa sau chiếc xe sang trọng bỗng mở ra, một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên: “Lục u, trùng hợp thật đấy! Không ngờ cách nhiều năm như vậy, chúng ta lại gặp nhau ở đây. Đúng rồi, cậu có họ hàng với cồ dâu à? Tôi nghe nói nhà họ Lý sập rồi, thế mà cậu còn tốt với cô ấy như vậy… Lục u, cậu rất giống trước đây, vẫn đơn thuần lương thiện như vậy. Dù cậu làm chuyện có lỗi với Bách Ngôn, nhưng tôi nghĩ, khi đó cậu bị ép phải
buông bỏ anh ây.”
Cơ thế Lục u hơi khựng lại.
Cô ấy nhìn cô gái xinh đẹp ngồi ghế sau, Từ Chiêm Nhu, là bạn cùng lớp, và là bạn thân năm đó của cô ây.
Là cô ấy dẫn Từ chiêm Nhu đi làm quen với Chương Bách Ngôn.
Lục u không biết rằng Từ Chiêm Nhu vẫn luôn yêu thầm chương Bách Ngôn, nên đế cô ta xen vào quá nhiều… Bố của Từ chiêm Nhu là một giám đốc hội thương mại thành phố B, điều kiện gia đình khá tốt.
Mẹ của Chương Bách Ngôn rất thích cô ta.
Còn sau này…
Lục u không muốn nhớ lại những chuyện không hề vui vẻ trước đây chút nào cả.
Từ Chiêm Nhu nhìn chằm chằm vẻ mặt cô ấy rồi khẽ mỉm cười, sau đó nói với người đàn ông ngồi đằng trước: “Bách Ngôn, chúng ta tiễn Lục u một đoạn đi! Hôm nay rất lạnh, cô ấy lại mặc ít… Hầy, bao năm như vậy rồi, Lục u à, cậu vẫn không có bạn trai sao? Hay là anh ta không tới đón cậu?”
Chương Bách Ngôn nghiêng đầu nhìn Lục u.
Lục u thực sự thấy rất ghê tởm, cô cúi đầu, đá đôi giày cao gót bốn mươi năm mươi nghìn tệ xuống mặt đất, khẽ nói: “Tôi tự lái xe! Đúng rồi…
Bạn học cũ lâu rồi không gặp, chúc hai người hạnh phúc.”
Từ Chiêm Nhu cười dịu dàng: “Cảm ơn!”
Cô ấy không kìm được nhìn Chương Bách Ngôn ngồi phía trước, anh ta không phủ nhận, cứ nhìn chằm chằm Lục u… như đang phán xét, mà lại càng giống khinh thường hơn.
Lục u không muốn nhiều lời với họ, chào một tiếng rồi đi về phía bãi đậu xe.
Chương Bách Ngôn ngồi trong xe, nhìn theo phía cô ấy rời đi, mãi mà không lái đi… Từ Chiêm Nhu ngồi phía sau dịu dàng nói: “Anh vẫn không quên được cô ta, phải không? Vậy tại sao vừa rồi không phủ nhận giữa chúng ta…”
“Không cần thiết!”
Chương Bách Ngôn lấy hộp thuốc lá từ trong tủ ra, lấy một điếu rồi ngậm trong miệng, nhưng không châm lửa.
Anh ta ngước mắt nhìn một chiếc xe chậm rãi lái ra từ trong bãi đỗ xe, chiếc Cullinan màu hồng… người lái là Lục u, Chương Bách Ngôn cứ nhìn chằm chằm cô ấy mãi.
Lục U cũng nhìn thấy anh, ánh mắt đối diện hai giây, cô ấy bẻ lái lái xe rời đi.
Ngón tay kẹp thuốc lá của Chương Bách Ngôn khẽ run lên…
Từ Chiêm Nhu ngồi phía sau cũng nhìn thấy.
Cuối cùng trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp cũng xuất hiện một vết nứt… cảm giác thượng đẳng khi nhìn thấy Lục u đã biến mất tăm vào lúc này.
Cô ta cân nhắc rồi chần chừ nói: “Trước đây khi đi học, Lục u chỉ là một học sinh bình thường, sao cô ấy lại lái được xe giá cả triệu chứ? Bách Ngôn… Cô ấy thuê đế cho có thể diện thôi nhỉ? Có phải chuyện năm đó để lại vết thương trong lòng cô ây, cho nên giờ cô ấy rất làm màu đúng không?”
Chương Bách Ngôn không quan tâm tới lời cô ta nói, anh ta dập đầu thuốc lá rồi khởi động xe.
Từ Chiêm Nhu ngồi phía sau vẫn đang nói gì đó.
Chương Bách Ngôn lại đang nghĩ, con gái nhà họ Lục thành phố c, viên ngọc trên tay Lục Khiêm, một chiếc Cullinan thì có là gì… Nếu cô ấy muốn, mua cả một quốc gia nhỏ cũng được.
Ánh đèn hai bên đường khách sạn hắt lên mặt anh ta, chợt sáng chợt tối, không thấy rõ mặt cũng chẳng thấy rõ biếu cảm trên đó…
Lục u nhìn thấy Chương Bách Ngôn, trong
lòng hơi loạn lên, cô ấy lái xe đi một vòng thành phổ B rồi mới quay về căn hộ mình ở. Đây là một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây năm tầng, căn hộ là Lục u ở có diện tích 120 mét vuông, diện tích phù hợp cho người độc thân.
Dừng xe ở dưới tầng, cô ấy lấy khoăn ra choàng lên người, mở cửa xe.
Cửa xe mở ra, cô ấy hơi sững sờ.
Một chiếc Bentley dừng ở đối diện, Chương Bách Ngôn dựa vào xe, đứng đó chậm rãi hút thuốc.
Gió đêm quần quật.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của anh ta. Đối phương hơi ngẩng đầu, cằm nâng cao, trông rất lạnh lùng cao quý… như hồi còn đi học, là hotboy trường là ước mơ của biết bao cô gái, nhưng anh ta chẳng thích ai cả.
Lục u mặt dày theo đuổi được anh ta.
Nhưng sau đó…
Lục u biết không thế giả vờ không nhìn thấy, đêm lạnh như cắt, cô ấy kéo khăn choàng trên vai rồi đi tới.
“Chương Bách Ngôn, giờ anh phất lên rồi muốn tới sỉ nhục tôi à?”
“Muốn nghe tôi nói lời hối hận sao?”
Ánh mắt Chương Bách Ngôn sâu thẳm.
Anh ta hơi cụp mắt, nhìn cô chăm chủ, sau đó anh ta nói rất khẽ rất chậm: “Chỉ muốn xem thử cô sống có tốt hay không! Nhưng rõ ràng là tôi nghĩ nhiều rồi, viên ngọc trên tay nhà học Lục thành phố c, sao lại sống không tốt được cơ chứ!”
Lục u mở mắt lườm anh ta.
Chương Bách Ngôn đi về phía trước một bước, anh ta cách cô ấy rất gần, gần đến mức mũi chân sắp chạm vào nhau…
Hơi thở nồng ấm phả lên gương mặt mịn màng của Lục u.
“Năm xưa hẹn hò với tên nghèo kiết xác như tôi có phải thú vị lắm không? Cô Lục, có phải chơi đùa đàn ông mang đến khoái cảm cho cô? Nếu không thì khi rút lui, sao cô lại dứt khoát và nhanh nhẹn như thế chứ? Hay là cô từng làm chuyện này hàng trăm ngàn lần, đâu chỉ riêng mình tôi?”
Không phải đáu…
Ba chữ này đọng lại ở đầu lưỡi Lục u, không nói ra được.
Giải thích có ích gì không?
Trong lòng của Chương Bách Ngôn đã phán án tử cho cô ấy. Trong tim anh ta, cô ấy chính là
cô gái xấu xa, tội ác tày trời chuyên đùa bỡn anh ta. Hơn nữa, đã nhiều năm trôi qua, chuyện trong quá khứ không cần phải giải thích nữa.
Ánh mắt của Lục u hơi tối sầm, sau đó trở nên kiên định.
Cô ấy đứng thẳng người trong làn gió đêm ròi nói với đối phương: “Nếu trong quá khứ có mang lại những hồi ức không vui vẻ cho anh Chương, tôi chỉ có thể xin lỗi anh… Nhưng sau này chúng ta cũng sẽ không gặp nhau, tôi nghĩ anh Chương chắc cũng có phong độ của đàn ông một chút mới phải. Không phải nói đàn ông làm nên sự nghiệp lớn thì lòng dạ sẽ khoan dung hơn sao?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô ấy rồi bật cười: “Biết ăn nói hơn lúc trước rồi. Ban đầu khi cô chia tay tôi, đâu có thế diện thế này, để tôi nhớ lại xem. Lúc đó, cô nói với tôi thế này…”
“Đủ rồi.”
Lục u không nhịn được mà quát nhẹ: “Chuyện đã qua nhiều năm rồi, Chương Bách Ngôn, anh còn muốn thế nào, nam nữ yêu đương, tan rồi hợp không phải chuyện bình thường sao? Chẳng lẽ chia tay còn phải có thời hạn duy trì ư? Anh không thấy buồn cười à?”
“Tôi không thấy buồn cười.”
“Còn Từ Chiêm Nhu thì sao? Anh đeo bám
tôi thế này, cô ấy sẽ không vui đâu. Chương Bách Ngôn… giữa chúng ta đã là chuyện của quá khứ, chúng ta hãy buông bỏ đi. Anh cũng đã có bạn gái hoặc đã kết hôn, muốn tôi nói một tiếng chúc tân hôn vui vẻ sao?”
Cô ấy nói xong, ánh mắt của Chương Bách Ngôn sâu thẳm không thể tưởng, anh ta gắt gao nhìn chăm chăm vào Lục u.
Một lúc sau, lúc cô ấy sắp không thở nổi, Chương Bách Ngôn quay người lên xe, đóng cửa một cái rầm. Chiếc Bentley đen chậm rãi rời đi.
Lục u đứng trong màn đêm, đột nhiên đôi chân mềm nhũn.
Điện thoại reo lên, cô ấy nhìn sơ qua, là Lý Tư Ỷ gọi đến. Rốt cuộc cô ấy không yên tâm nên hỏi Lục u có về nhà chưa. Lục u nghe được, giọng cứng ngắc đáp lại: “Em mới tới nhà. Chị Tư Ỷ, chị đừng lo lắng cho em, lo mà tận hưởng đêm tân hôn đi.”
Lý Tư Ỷ đáp ừ rồi nhẹ nhàng nói vài câu quan tâm.
Cúp máy xong, cơ thể cô ấy bị ôm từ phía sau, chiếc cằm của cố Ván Phàm gác lên bờ vai thơm lừng của Lý Tư Ỷ, giọng nhẹ nhàng: “Em nói gì đấy?”
Lý Tư Ỷ đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu rồi dịu dàng trả lời: “Lục u có gì đó không ổn.”
Tay của cố Vân Phàm có vẻ không thành
thật.
Đêm nay là đêm tân hôn của họ, cho dù vợ đang mang thai, ít nhiều ông ta cũng động tình, giọng trầm thấp lên tiếng: “Bà cố của chúng ta cũng biết quan tâm người ta quá. Đêm nay không được phép quan tâm người khác, nên quan tâm chú Cổ của em nhiều hơn… Em sờ thử xem, chú Cố của em đã như vậy rồi…”
Cơ thể của Lý Tư Ỷ bị cố Vân Phàm xoay qua.
Tay cô ấy bị bỏng nên hét lớn tiếng, nhưng cô ấy không đành lòng đấy ông ta ra, thế là cánh tay mảnh mai quàng lên cố của cố Vân Phàm rồi nỉ non: “Cấn thận đứa nhỏ, cố Vân Phàm, đêm nay anh nhịn chút đi.”
Cổ Vân Phàm bóp vòng eo mảnh mai của Lý Tư Ỷ và hôn cô.
Cả hai loạng choạng hôn nhau đến trước giường, lúc ngã xuống chiếc giường mềm mại, ông ta nhẹ nhàng xem chừng mà đè lên người cô ấy… hôn rất lâu. ông ta dính lấy khóe môi tinh xảo của cô ấy, thấp giọng hỏi: “Thế thì tôi phải làm sao?”
Lý Tư Ỷ đỏ mặt.
Cô ấy quay gương mặt nhỏ sang nơi khác, nhẹ nhàng cắn môi: “Làm sao em biết? Anh tự xử,
tự giải quyết đi.”
Cố Vân Phàm hơi nhích ra, mặt ông ta dán lên mặt Lý Tư Ỷ.
Hơi thở của ông ta mãnh liệt, sức nóng phả ra có thể khiến cô ấy nóng chảy, bị cánh môi ông ta liếm phần thịt phía sau tai khiến Lý Tư Ỷ không khỏi rùng mình… Cuối cùng hóa thành tiếng thở hổn hển yêu kiều.
“Cố Vân Phàm, anh không biết xấu hổ à?”
Lúc này, người đàn ông lại chậm rãi và thong thả: “Không phải em bảo anh tự mình giải quyết sao?”
Giọng nói của Lý Tư Ỷ nhỏ vụn: “Em đâu có bảo anh làm như vậy.”
Bên tai là tiếng cười nhẹ nhàng của ông chồng.
Mặt mày của Lý Tư Ỷ càng đỏ hơn, sau đó cố Vân Phàm hôn cô, thấp giọng khàn khàn: “Anh sẽ dịu dàng.”
Đêm xuân lạnh lẽo, cả đêm bên nhau.
Đến sáng mai.
Căn phòng đầy nắng, có người đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Hoắc, gió lạnh thối nửa đêm.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Hoắc.
Trương Sùng Quang đứng trong gió đêm, một mình đứng tới nửa đêm… Anh cúi đầu nhìn điện thoại, tin nhắn gửi đi như hòn đá chìm xuống biến, điện thoại chẳng có tin nhắn mới nào.
Đêm nay là tiệc cưới của cố Vân Phàm, Hoắc Tây không đi.
Anh muốn hỏi cô, có phải cơ thể khó chịu hay không, có phải đứa nhỏ lại quậy.
Cô không trả lời lại.
Đêm đã khuya, Trương Sùng Quang không nhịn được mà lấy gói thuốc trong xe ra, mở ta định rít một điếu… Thật ra anh đã cai nghiện, nhưng lúc này có vẻ không chịu nổi nên định hút một điếu cho tỉnh táo.
Cổng lớn của biệt thự được mở ra, quản gia đi từ trong ra ngoài.
Trương Sùng Quang vứt hộp thuốc vào trong xe.
Quản gia thấy anh, bèn thở dài: ‘Anh Trương, anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện, đèn đường lắc lư vì anh. Đêm hôm thế này, anh không ở nhà sưởi ấm, tới đây làm gì. ông chủ nói bên ngoài có trộm bảo tôi ra xem thử… Tôi còn không tin trời lạnh như vậy, đi trộm đồ mà không chê lạnh, ra ngoài xem, thì ra là anh.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang sáu thẳm.
Anh không tính toán lời nói giả trân của quản gia, nhẹ nhàng hỏi: “Hoắc Tây sao rồi? Có phải khó chịu chỗ nào không?”
Quản gia dừng một chút: “Cô cả khá ổn! Ngày tốt lành như hôm nay, sao anh không mong cô ấy tốt chứ!”
“Sao cô ấy không tới dự lễ cưới của Tống giám đốc cố vậy?”
Việc này đúng là hỏi khó quản gia rồi, đổi phương cười hề hề: “Tôi cũng không rõ chuyện này lắm, nhưng đi hay không là quyền tự do của cô cả, đúng không? Anh ấy à, cũng đừng nhọc lòng nhiều như vậy. Rảnh rỗi thì quan tâm tới cậu Duệ Duệ và cô Miên Miên đi, còn bản thân sống rực rỡ một chút… là được rồi.”
Trương Sùng Quang yên lặng nhìn đối phương chằm chặp.
Sau đó anh rũ đôi mắt đen: “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Anh lên xe rồi nổ máy lái xe rời đi.
Trong màn đêm sâu thẳm, quản gia đứng đó nhìn một lúc lâu rồi khẽ lắc đầu: “Tiếc thật! Lúc nhỏ họ tốt bao nhiêu.”
Quản gia trở về nghe lệnh, ông ấy đấy cánh cửa phòng ngủ trên tầng hai. Hoắc Tây đang dựa vào lò sưởi bên cạnh sô pha. Thật ra trong nhà không lạnh nhưng Hoắc Tây thích cảm giác dựa vào lò sưởi, cô mắc tật này cũng từ mùa đông
năm ngoái.
Bụng cô còn chưa nhô lên nên cơ thế trông vẫn mảnh mai.
Thấy quản gia đấy cửa tiến vào, cô ngước mắt và nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy đi rồi à?”
Quản gia “ai” một tiếng: “Vâng, đi rồi! Cô chủ cô ngủ sớm chút đi, cũng đã muộn rồi.”
Hoắc Tây gật đầu, cô khoác khăn quàng vai đi vào phòng ngủ.
Ánh mắt quản gia chợt khựng lại, nhìn di động trên bàn trà… ông ấy suy đoán là Trương Sùng Quang đã gửi tin tức tới, mới chọc cho cô cả mất ngủ nên bảo ông ấy ra cửa đuổi người.
Quản gia không khỏi lại thở dài.
Hoắc Tây không cố ý trốn tránh Trương Sùng Quang, nhưng khi số tháng thai kỳ tăng lên cô càng hiếm khi ra cửa… Dù đến văn phòng luật thì cũng chỉ xem chút số sách rồi về, xã giao gì đó cũng nghỉ không tham gia.
Bụng cô cũng dần ngày một lớn hơn.
Cô càng ru rú trong nhà, trừ những lúc đi khám thai ra, còn lại cô đều không ra khỏi cửa. Nhưng cô vẫn bảo trợ lý gửi siêu âm B cho Trương Sùng Quang. Lần nào anh cũng gửi tin nhắn cho cô.
Hoắc Tây không trả lời, cô muốn sống yên
bình, không muốn bị quấy rầy. Cô đi kiểm tra thai sản và khám bác sĩtâm lý định kỳ. Đúng vậy… Sau khi trở về từ Melbourne, cô vẫn luôn đi khám bác sĩ tâm ký.
Tháng sáu là cô sinh nhật.
Hoắc Minh vốn muốn tổ chức một bữa tiệc long trọng cho cô, nhưng Hoắc Tây không chịu, cô sờ cái bụng đã nhô lên: “Thế này thì mặc lễ phục kiểu gì ạ? Bố, con không muốn tiêu tiền đế xem người khác thi ai đẹp hơn đáu.”
Hoắc Minh gật đầu đồng ý: “Cũng phải!”
Nhưng vì cô vui vẻ nên nhà họ Hoắc vẫn bao trọn một sơn trang nghỉ dưỡng, người nhà náo nhiệt một phen… Phương án là do Hoắc Kiều và Lục u đưa ra, hai cô gái nhỏ rất biết cách dỗ chị gái vui vẻ, làm khá tốt.
Hoắc Tây còn uống một chút cocktail có độ rất thấp.
Khi trở về phòng khách sạn, cô cảm thấy cả người thoải mái, dễ chịu, nghĩ kĩ lại mấy năm nay cô vẫn luôn sống trong căng thẳng, lâu lắm rồi mới vui vẻ như vậy.
Lục u đưa cô tới của, tinh nghịch nghiêng đầu: “Em và Hoắc Kiều ở phòng bên cạnh, có chuyện gì chị cứ gọi cho tụi em.”
Hoắc Tây gật đầu.
Lục u lại bước tới ôm lấy cô ấy, còn duỗi tay sờ bụng nhỏ: “Bé cưng thật ngoan.”
Hoắc Tây cảm thấy Lục u rất đáng yêu.
Cô còn nhớ lúc nhỏ, nhóc Lục u chỉ mới lớn bằng ngần này đã bám đuôi cô và Lục Thước. Chớp mắt đã lớn thế rồi… còn xinh đẹp như vậy.
Hoắc Tây khẽ vuốt tóc cô ấy, dịu dàng nói: “Hôm nào chị giới thiệu một người cho em quen.”
Nghe xong, Lục u biết ngay cô muốn giới thiệu người yêu cho mình.
Cô ấy vội vàng ngăn lại: “Em vẫn còn trẻ, còn muốn chơi thêm hai năm nữa.”
Hoắc Tây đưa tay cốc lên vầng trán nhỏ của cô ấy: “Đã từng này tuổi rồi, còn chơi nữa!”
Nhưng từ trước tới nay, cô luôn yêu thương em trai và em gái nên cũng không nói nhiều, mà quay người đi vào phòng.
Cảnh cửa trước mặt Lục u khép lại.
Lục u không khỏi nhớ tới mấy tháng trước, cô ấy từng nhìn thấy Chương Bách Ngôn, cô lại không khỏi nhớ tới thời đại học… Quãng thời gian đó khá tốt, tốt đến mức thỉnh thoảng cô ấy cũng hoài niệm.
Nhưng cũng chỉ hoài niệm mà thôi, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới Chương Bách Ngôn vẫn sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Cô ấy càng không ngờ được, tương lai người này sẽ góp mặt trong cuộc sống của mình.
Hoắc Tây vào phòng suite.
Căn phòng được trang trí tỉ mỉ, còn trang trí bằng hoa hồng đen mà cô thích. Tất cả hoa đều được vận chuyển từ nước ngoài về, vẫn dính sương mai mới mẻ.
Cô rất thích, cầm lấy một cành khẽ ngửi.
CÔ rũ mắt, trên ga giường trắng tinh bày rất nhiều quà tặng, đếm kĩ có đến hơn ba mươi hai món.
Ánh mắt Hoắc Tây khẽ run lên.
Ba mươi hai món, ba mươi hai năm… Cô quen biết với Trương Sùng Quang đã ba mươi hai năm.
Đống quà tặng kia đều là của Trương Sùng Quanq tănq.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK