Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn không thể bị lừa.
Cô ậm ừ: “Em không có gì mà không vui! Đó là đời sống riêng tư của anh.”
Hoắc Minh cười nhẹ: “Cô ta không phải đời sống cá nhân của anh, phải là em và Hoắc Táy mới đúng!”
Anh nhìn Tiếu Hoắc Tây: “Bổ nói đúng không?”
Tiểu Hoắc Tây trèo lên đầu gối bố và nhìn òn Noãn với ánh mắt “kẻ vò tâm”.
Ôn Noãn:…
Đang nói chuyện thì thư ký Trương bước vào.
Cô ấy bưng khay đựng những cái bánh hạt thông yêu thích của Tiếu Hoắc Tây và một vài đồ ngọt trên đó.
Đằng sau là ngôi sao nữ dáng người cao gầy, Chu Chi Vận.
Ảnh hậu Chu là người phụ nữ rất tự tin.
Cô ta từng đạt giải thưởng về kỹ năng diễn xuất và được đánh giá là trong sạch trong giới.
Ngày đó ở Hồng Kông, cô ta đã bỏ lỡ Hoắc Minh, cho nên ký hợp đồng chính thức hòm nay, cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Thư ký Trương giơ tay: “Cô Chu, mời ngồi!”
Chu Chi Vận hơi mỉm cười, đang định ngồi xuống, nhưng ánh mắt cô ta đứng lại.
Một người đã ngồi trên ghế sô pha.
Là một người phụ nữ ưa nhìn, trẻ trung và khí chất tốt, khác với vẻ gầy gò của các ngôi sao nữ trong giới giải trí, cô ấy có độ gầy vừa phải, mảnh mai nhưng sờ vào có thịt.
Chu Chi Vận căng thẳng.
Đây là tình nhân của anh Hoắc?
Trong lúc cô ta đang do dự, đứa bé trên trèo xuống đùi Hoắc Minh, nắm lấy tay thư ký Trương và ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ ăn.
Tiểu Hoắc Tây ăn một miếng, sau đó mềm mại nói: “Cô giáo òn, cô ăn với con đi!”
Cô giáo Ôn?
Chu Chi Vận thở phào trong lòng: Hóa ra chỉ là gia sư!
Cô ta không thèm đế ý ôn Noãn nữa, ngồi lên sô pha, nhìn Hoắc Minh vừa dịu dàng vừa quyến rũ: “Tổng Giám đốc Hoắc, tôi muốn bàn chi tiết hợp đồng với ngài!”
Hoắc Minh nhìn thoáng qua cô ta.
Anh bước đến máy pha cà phê, cho hạt cà phê vào và bắt đầu pha ca phê.
Ôn Noãn thích uống cà phê nên anh thuê người đặt một chiếc máy pha cà phê cố của Ý ở đây, sau này cô có thế uổng Mandheling nguyên chất bất cứ lúc nào cô đến.
Lúc này anh mặc một bộ vest cố điến và cởi áo khoác ra.
Áo sơ mi xanh đậm và quần âu đen.
Chiếc áo sơ mi được cắt may khéo léo khoe đường nét trên cơ thế anh một cảnh hoàn hảo và mạnh mẽ, cộng với sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, Chu Chi Vận cảm thấy sau khi tìm kiếm mải miết, cuối cùng cô ta đã tìm được một người đàn ông phù hợp với bản thân.
Lúc này được anh pha cà phê, cô ta cảm thấy rất đương nhiên.
Tuy Hoắc Minh là doanh nhân ưu tú, nhưng cô ta cũng là một diễn viên hạng nhất, cô ta cảm thấy mình rất xứng đôi với anh.
Cô ta còn muốn lấy lòng con gái anh.
Chu Chi Vận ngồi vào trước bàn tròn nhỏ, cô ta định ăn bánh quế rồi tìm một số chủ đề chung với Tiểu Hoắc Tây.
Cô ta vừa mới đưa tay ra, chiếc bánh quế cuối cùng bị Tiểu Hoắc Tây cướp mất rồi đưa vào miệng ôn Noãn, cô bé còn mềm mại hỏi: “Mẹ ơi, ăn ngon không ạ?”
Mẹ?
Không phải… Không phải gia sư à?
Chu Chi Vận cũng từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng bây giờ lại rất xấu hổ. Cô ta nhìn ôn Noãn lần nữa, không dám vô lễ như lúc nãy nữa, nhưng cô ta vẫn thầm hy vọng.
Anh Hoắc đã ly hôn, có lẽ họ gặp nhau chỉ vì con cái thôi.
Lúc này, Hoắc Minh đi tới.
Một tách cà phê đặt trước mặt ôn Noãn, giọng điệu rất ôn hòa: “Uống nhiều không tốt, chỉ được uống nửa cốc!”
Chu Chi Vận hoàn toàn suy sụp!
Tách cà phê đó không phải cho cô ta!
Cô ta không khỏi bất bình và mất bình tĩnh: “Tại sao?”
Cô ta không tin người đàn ông này không biết suy nghĩ của cô ta, đêm đó ở Hồng Kông, cô gõ cửa phòng anh, anh mở cửa thấy cô ta cũng rất khách sáo, dù không cho cô ta vào nhưng anh cũng không nói lời cay nghiệt. Nhưng sau đó, cô ta nghe nói anh đã rời khỏi Hồng Kông ngay đêm đó.
Từ trước giờ Hoắc Minh luôn công tư phân minh.
Anh vỗ nhẹ vai ôn Noãn: “Em đưa Hoắc Tây sang phòng nghỉ chơi một lát, anh bàn chuyện công việc!”
ốn Noãn biết anh sẽ không gây khó dễ phụ nữ, cô bế Tiếu Hoắc Tây lên.
Hoắc Tây ghé vào vai cô làm mặt quỷ!
Hoắc Minh quay lại bàn làm việc, bấm máy liên lạc: “Phó Giám đổc Lý, anh qua đây một chút!”
Phó Giám đốc Lý vội vàng đồng ý.
Hoắc Minh không đế ý đến cô Chú, anh mở tài liệu ra xem vài trang rồi nói vài câu với thư ký Trương.
Đúng lúc này, Phó Giám đốc Lý đi tới.
Vừa đến nơi, Hoắc Minh chỉ vào Chu Chi Vận, lạnh nhạt nói: “Cô Chu muốn nói chuyện hợp đồng, anh bàn với cô ấy đi! Nhân tiện… Lúc trước phí đại ngôn là 12 triệu một năm đúng không? Tài chính gần đây eo hẹp, hạ xuống 10 triệu đi, cô Chu không chịu thì tìm người khác!”
Phó Giám đốc Lý sững sờ.
Thế là thế nào?
Hoắc Minh đã hạ lệnh đuối khách: “Cô chu, từ nay cô liên hệ Phó Giám đốc Lý!”
Anh đã ra mặt cho cô ta một lần, nhưng cô ta không biết tiến hay lùi, anh cũng không cần giữ lại thế diện cho cô ta nữa.
Anh tìm người phát ngôn chứ không phải tìm người thứ ba!
Chu Chi Vận vô cùng xấu hổ.
Hiện tại cô ta mới nhận ra lời từ chối đêm đó thực sự không phải chiêu trò của Hoắc Minh, vốn dĩ anh không coi trọng cô ta và cũng không nhớ cô ta.
Do cô ta suy nghĩ nhiều.
Cô Chu không thể làm phật lòng Hoắc Minh, cho dù xấu hổ đến mấy hay bị cắt tận 2 triệu, cô ta vẫn nói khách sáo: “Tống Giám đốc Hoắc, hợp tác vui vẻ!”
Hoắc Minh chỉ gật đầu lạnh lùng.
Anh cũng không nhìn cô ta thêm một lần nào nữa!
Cô Chu không khỏi thất vọng!
Sau khi mọi người rời đi, Hoắc Minh bước vào phòng nghỉ.
Tiểu Hoắc Tây đã ngủ.
Ôn Noãn nằm bên đỡ đầu cô bé, ngón tay thon dày vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu
Hoắc Tây, vẻ mặt rất tập trung và dịu dàng.
Hoắc Minh cởi giày, nằm sau lưng ôn Noãn.
Anh ôm eo thon của cô và lẩm bẩm: “Anh thật sự không tuyển cô ta!”
Thật ra ôn Noãn cũng biết.
Nếu anh có lòng riêng thì đã có rất nhiều cơ hội ở Hồng Kông.
Nhưng cô không muốn xen vào chuyện riêng tư của anh, bởi giữa họ chẳng có gì ngoài Hoắc Táy.
Cô im lặng.
Anh cũng hiểu ý cô, nhưng anh vẫn không vui vì cô không quan tâm!
Anh cố ý trêu chọc cô, bàn tay to lớn đặt trên eo cô nhẹ nhàng trượt xuống, anh lại gần cắn vào sau vành tai mềm mại của cô: “ôn Noãn, em rất biết chọc tức anh!”
Ôn Noãn nhắc nhở: “Hoắc Minh, đừng đánh thức Hoắc Tây.”
Hoắc Minh hiếm khi có cơ hội như vậy, anh xốc chăn đắp lên hai người, bàn tay không tự chủ mà lả lướt trên người cô…
Tiểu Hoắc Tây hé mắt nhìn trộm.
Sau đó, cơ thể nhỏ bé trở mình, ngáy khò khò…
ôn Noãn hoảng sợ.
Cô bắt lấy tay Hoắc Minh, lặng lẽ nhìn anh.
Hoắc Minh đan ngón tay của anh với cô, ghé sát vào trán cô và thì thầm: “Anh rất muốn! ôn Noãn, anh không tin mấy năm nay em không nghĩ đến anh, kể cả không nghĩ đến anh, em cũng sẽ nhớ anh…”
Ôn Noãn đá chân anh.
Giọng cô khàn khàn: “Anh không làm việc à?”
Anh miễn cưỡng cọ vào gáy cô rồi mới rời giường.
Sau khi anh đi, ôn Noãn ôm Tiếu Hoắc Tây vào lòng, hôn cô bé rồi nhắm mắt lại —
Hoắc Minh luôn muốn quan hệ với cô, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ tận dụng luôn! ôn Noãn không phải kiếu người bảo thủ, nhưng ngoài việc không buông bỏ được quá khứ, cô rất sợ mang thai.
Nỗi đau đớn khi sinh ra Hoắc Tây vẫn hằn sâu trong ký ức trên cơ thể cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK