Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bức thư trắng tinh có viết mấy chữ.

Gửi Minh Châu.

Minh Châu lập tức mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, lời bên trên cũng rất ngắn gọn.

“Minh Châu, đừng đợi anh nữa.

Gặp được người đàn ông tốt, thì cứ nắm lấy hạnh phúc đi!”

Bức thư rơi xuống từ tay cô.

Minh Châu gục đầu xuống, không nhặt lên, mà nước mắt rơi không ngừng.

Mãi đến hiện tại, cô cũng không biết có phải bản thân đang đợi Lục Khiêm hay không, đợi ông ấy khỏi bệnh, đợi ông ấy nói với cô tha thứ cho chủ Lục đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sau này mỗi ngày chủ Lục sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, sẽ khiến Minh Châu hạnh phúc.

Cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.

Ông nói, đừng đợi ông nữa.

Ai đang đợi ông?

Cô căn bản không đợi ông, cô chỉ là đến, đợi ông cùng đi kiểm tra thai sản.

Cô chỉ là nghĩ, để ông đặt tên cho đứa nhỏ này.

Cô chỉ là nghĩ, bởi vì cô, ông có phải nên dũng cảm sống tiếp không.

Kết quả, ông lại thêm một lần không cần cô nữa.

Đời người có rất nhiều lựa chọn, trước chuyện tốt chuyện xấu, ông cũng đều không lựa chọn bên cạnh cô... Minh Châu nghĩ, nếu là lúc cô mười tám thì có lẽ sẽ bất chấp mọi thứ chạy đến trước mặt ông, tìm ông khắp chân trời góc bể.

Nhưng cô đã hơn ba mươi rồi.

Cô có nỗi bận tâm, có đứa nhỏ trong bùng.

Ông nói không cần thì không cần.

Nói về nhẫn tâm, ai có thể qua được ông Lục chứ...

Lão Triệu cảm thấy không đúng, đến nhìn thì ngây người: “Cô chủ, sao cô khóc vậy?”

Minh Châu lau nước mắt.

Cô nói: “Không khóc! Gió thổi vào mắt thôi!”

Lão Triệu trừng mắt, nhìn thấy bức thư kia, ông ấy chợt nhặt lên.

Minh Châu chậm rãi nhận lấy, sau đó từ từ xé nát, cô vừa khóc vừa cười: “Chú Triệu, sau này cứ xem như người này không tồn tại đi."

Cô biết bệnh của ông.

Có thể không khỏe lại được.

Có thể sẽ chết.

Nhưng quyết định của ông ấy, có lẽ là, đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không để cô thấy.

đi!"

Lục Khiêm, ông đúng thực tàn nhẫn...

Minh Châu nghẹn ngào: “Chú Triệu, đi khám thai sản với tôi

Lão Triệu chợt run lên, im lặng dìu cô rời đi.

Sau này, chuyện này không ai nhắc đến nữa.

Tiếp sau đó, Hoắc Minh từng đi kiểm tra, đêm đó bệnh tình Lục Khiêm chuyển biến xấu... Thư ký Liễu liên lạc với bác sĩ bên Thụy Sĩ, đưa người đi ngay trong đêm.

Chỉ để lại một bức thư cho Minh Châu.

Lúc Lục Khiêm đi, là rời đi không mang theo hy vọng gì.

Lần gặp mặt cuối cùng, ông không muốn để Minh Châu nhìn thấy.

Lục Khiêm, biến mất khỏi nhà họ Hoắc, biến mất khỏi thành phố B.

Gần như tất cả mọi người đều mau chóng quên đi, từng có một người như vậy.

Chỉ có Thước Thước nói mở lúc ngủ, sẽ gọi bố.

Kể từ hôm đó, Minh Châu không gọi đến số của Lục Khiêm, cũng không liên lạc với thư ký Liễu, cô thực sự xem như người đó không tồn tại...

Thu đi đông đến.

Đêm ba mươi, cả nhà họ Hoắc đều ở nhà lớn.

Trong nhà đông con nít, ồn ào náo nhiệt.

Tuu Minh Châu khẽ cười, nhưng dù sao trông cũng cô đơn, Ôn Noãn càm thầy buồn nhất.

Hoắc Minh ôm vai cô.

Im lặng an ủi.

Hoắc Chấn Đông gọi mấy đứa nhỏ đến, lần lượt cho tiền mừng tuổi, bao lì xì nào cũng phình dày.

Tiểu Sùng Quang là nhiều nhất.

Hoắc Chấn Đông xoa đầu cậu bé, yêu thương nói: “Sùng Quang biểu hiện tốt nhất, là tấm gương cho em trai em gái.”

Tiểu Hoắc Tây vểnh miệng nói: “Cháu cũng làm tốt! Cháu còn giúp Doãn Tây thay tã nữa!”

Tiểu Doãn Tư ra sức gật đầu.

Hoắc Chấn Đông lại cho Tiểu Hoắc Tây một bao lì xì.

“Vốn dĩ là ông nội định lén cho cháu đấy.”

Tiểu Hoắc Tây vui vẻ cầm lấy.

Chỉ có Lục Thước ngồi ở hành lang, im lặng nhìn bên ngoài...

Đêm giao thừa tuyết rơi.

Cậu bé đang đợi một người.

Cậu bé đang đợi ông cậu của mình.

Giống như năm trước vậy, đêm giao thừa bỗng đạp lên tuyết đi đến, ôm lấy cậu bé hôn một cái rồi nói: “Cậu nhóc ngốc”, sau đó lại cho cậu bé một bao lì xì dày.

Nhưng năm nay, cậu bé đợi rất lâu, cũng không thể đợi được ông cậu.

nữa.

Có người nói, ông cậu chết rồi.

Cũng có người nói, ông cậu không cần mẹ và em gái cậu

Lông mi của Lục Thước cũng dính tuyết.

Cậu ngồi đó bất động.

Thân thể cậu cứng đờ, nhưng trong lòng, người đàn ông kia ôm lấy cậu ngồi bên lò sửa, chơi xếp gỗ với cậu bé, kể chuyện xưa cho cậu bé.

Trong phòng khách thiếu mất một người.

Minh Châu nhìn con trai từ xa, cô biết cậu bé đang nghĩ gì.

Cô muốn đi qua.

Hoắc Minh vỗ nhẹ cánh tay cô, khẽ nói: “Để anh đi!”

Minh Châu ừ một tiếng, khóe mắt phiếm hồng.

Hoắc Minh dịu dàng nói: “Sắp qua năm mới rồi, không được khóc, không may mắn, có biết không?”

Anh bảo Ôn Noãn ở cùng Minh Châu.

Hoắc Minh đi đến hành lang, Tiểu Lục Thước ôm lấy thân thể nhỏ bé, nhìn cảnh tuyết bên ngoài.

Mông lung nghĩ ngợi, cậu bé nghĩ có thể nhìn thấy ông cậu.

Hoắc Minh ngồi bên cạnh cậu bé.

Anh ôm cậu bé vào lòng, dùng thân thể sưởi ấm cho cậu bé, rồi cúi đầu hỏi: “Đang nhớ bố sao?"

Lục Thước không chịu nói chuyện.

Lục Khiêm rời đi, khiến linh hồn cậu bé bị tổn thương. Cậu bé vốn dĩ là đứa nhỏ hướng nội, bây giờ lại càng không thích nói chuyện.

Một lúc lâu sau, anh mới nói một câu.

“Nghe nói, ông ấy dẫn theo Manh Manh”

Hoắc Minh xoa đầu cậu nhóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK