Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng sau, xe của bọn họ dừng lại trước căn biệt thự hai người đang ở, từ khi không ở đây nữa thì cũng đã cho người giúp việc nghỉ nên căn biệt thự rộng lớn lại không một bóng người.
Hoắc Minh cởi dây an toàn ra, vòng qua bên kia kéo ôn Noãn xuống xe.
Ôn Noãn không chịu.
Anh trực tiếp ôm ngang cô lên, không quan tâm cô đang vùng vẫy tay chân.
Anh vừa đi vừa mở đèn, biệt thự nhanh chóng đèn đuốc sáng trưng.
Ôn Noãn bị anh ném lên giường…
Cơ thể mềm mại của ôn Noãn hơi nảy lên, vừa định chạy trốn đã bị anh bắt lấy hai tay ghim chặt xuống giường.
Tối nay, cô thật là đẹp…
Lúc nảy bởi vì đang tức giận mà bộ ngực nhấp nhô, lại càng thêm quyến rũ.
Nhu cầu của Hoắc Minh lại lớn thêm, tối nay bị Cố Trường Khanh kích thích nên không khỏi hơi bốc đồng, một tay anh tóm lấy tay không cho cô nhúc nhích, tay còn lại nắm lấy cằm cô gấp gáp hôn lên môi.
Nụ hòn ấm áp làm dục vọng cưỡng bức của anh kéo đến ùn ùn.
Ôn Noãn không muốn, cô không muốn chút nào…
Cô lắc đầu hòng thoát khỏi nụ hôn.
“Hoắc Minh, đừng chạm vào tôi!”
Hoắc Minh nhổm người dậy, hơi thở hỗn loạn, tròng mắt đen sâu thẳm: “Chúng ta là vợ chồng, sao anh lại không được chạm vào em?”
Ôn Noãn giãy giụa cả buổi, mất hết sức lực.
Cô vùi người trên chiếc giường mềm mại, nhỏ giọng lấm bấm: “Bởi vì tôi ghê tởm anh!”
Hoắc Minh ngơ ngác.
Anh chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thán mình, không ngờ cô lại nói như thế.
Cô nói, ghê tởm anh?
Không phải cô… yêu anh à?
Môi Ôn Noãn run rấy, chóp mũi hồng hồng nhưng vẫn kiên trì không khóc lên.
“Hoắc Minh, nếu anh có yêu tôi một chút thôi thì cũng biết Kiều An tổn thương tôi và Hoắc Tây sâu đậm cỡ nào, suýt nữa Hoắc Tây đã mất mạng!”
“Giờ anh còn đang chăm sóc em gái cô ta! Đầu năm mới anh bỏ người nhà lại chạy vào trong núi mấy ngày!
“Hoắc Minh, luật sư Hoắc… Anh thật quyến rũ! Gái trẻ vì anh mà mạng cũng không cần!”
Hoắc Minh buông cô ra.
Anh từ từ, chậm rãi ngả ra sau, ngồi lên bắp chân cô.
Thậm chí anh còn muốn rút điếu thuốc ra hút.
Anh nhìn chằm chằm cô thật lâu rồi hỏi: “Còn em thì sao? Gái trẻ vì anh mạng cũng không cần… Ôn Noãn, còn em thì sao? Anh có vị trí nào trong lòng em?”
Ôn Noãn nằm ngửa trên giường, lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Muốn tổn thương anh!
Cô cười khẽ, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Không phải anh luôn muốn biết, anh và ‘anh ấy’ trong lòng tôi khác nhau chỗ nào sao?”
“Tôi nói cho anh biết, anh chẳng bằng một phần của Minh!”
“Thậm chí anh còn không xứng bước vào căn hộ kia, không xứng thừa hưởng những kỷ niệm của tôi và anh ấy!”
“Hoắc Minh, tôi nói thật, tôi hận anh đã chiếm lấy cơ thể anh ấy!”
Cơ thể Hoắc Minh hoàn toàn cứng đờ.
Anh đã bị cô chọc điên.
Người phụ nữ này nằm trên giường anh nhưng lại nói những lời chọc anh tức chết!
Anh nghiêng người, khẽ cào vào cơ thể cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cái bụng đã từng dựng dục hai sinh mạng nhỏ mà cười nhạt: “Mấy ngày chúng ta làm chuyện đó sao không thấy cô chê, khác gì những người ý loạn tình mê, gào lung tung dưới thân tôi chứ. ôn Noãn, bà Hoắc… thanh cao gì thế!”
Ngực Ôn Noãn nhấp nhô kịch liệt.
Cô ngồi dậy, vỗ nhẹ gương mặt tuấn tú của anh, đùa cợt: “Vâng! Trải nghiệm không tệ! Nhưng hiện tại tôi không muốn trải nghiệm!”
“Có thật không?”
Anh dán lên môi cô, vẻ mặt khó coi: “Cơ thế cô đâu có thể hiện như thế!”
Anh rất tức giận khi nghe cô nói những lời như thế.
Điện thoại di động của ôn Noãn reo lên.
Là Tiểu Hoắc Tây gọi tới, giọng mềm như sữa: “Mẹ, khi nào bố mẹ mới về?”
ôn Noãn hất tóc, quay lưng lại.
Giọng nói đứt quãng xen lẫn dịu dàng: “Một lát nữa mẹ về!”
Tiểu Hoắc Tây nói tiếp: “Con muốn nghe bố đọc truyện!”
Ôn Noãn khẽ “ừ”.
Cô đè giọng thật thấp: “Mẹ nhớ Hoắc Tây!”
Tiểu Hoắc Tây cười ngọt ngào: “Bé cũng nhớ mẹ!”
Hoắc Minh vẫn đang nhìn chằm chằm.
Anh thấy ôn Noãn đối sắc mặt, khi nhìn anh thì thế này, đối với con nhỏ lại là dạng khác!
Tóm lại anh vẫn để ý những gì cô nói, không có hứng thú làm với cô nữa, nằm thẳng lên giường nhưng vẫn mang giày, chẳng thèm đế ý mà im lặng hút thuốc…
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Sửa soạn một chút rồi về thôi!”
Hoắc Minh hiểu ý cô, bọn họ nên ốn định tâm trạng ở đây, khi về nhà thì phải bình tĩnh lại, không được để người lớn và con nhỏ phát hiện bọn họ cãi nhau.
Anh chậm chạp phun ra một làn khói, hỏi: “Ôn Noãn, cô không mệt à?”
“Mệt chứ!”
“Nhưng tôi không còn cách nào cả! Hoắc Minh, nếu như có thể thì tôi cũng muốn chọn tự do.”
Cô phải gánh quá nhiều trọng trách trên vai…
Ngoại trừ Hoắc Minh, cô còn quá nhiều thứ không buông bỏ được.
òn Noãn đứng dậy vào phòng thay đồ thay một cái quần lông cừu, Hoắc Minh mỉa mai: “Sao nào, sợ bố mẹ nhìn thấy bộ dáng kia à?”
Ôn Noãn vén mái tóc dài, giọng nhàn nhạt: “Nếu anh thấy vui thì cứ đâm chọc vậy mỗi ngày nhé!”
Hoắc Minh bị cô làm cho tức chết…
Ôn Noãn đã bước ra ngoài: “Nửa tiếng sau chúng ta về!”
Cô chậm rãi bước xuống lầu tắt đen, ngồi xuống trước cây piano tên Morning Dew, nhắm mắt đàn “Khúc Sonate Ánh Trăng”…
Ánh trăng yếu ớt chiếu lên gương mặt dịu dàng của ôn Noãn, nhưng vẻ mặt cô lại chất chứa bi thương, khóe mắt lấp lánh ánh nước…
Đó là nước mắt sao?
Hoắc Minh đứng trên bậc thang lẳng lặng nhìn cô.
Tối nay anh đã từng nghi ngờ cô có phải là chưa dứt tình với cố Trường Khanh hay không, nhưng lúc này đây, anh vô cùng chắc chắn cô yêu “Hoắc Minh” kia sâu sắc…
Anh ghen, anh khó chịu.
Thế nhưng anh không thể rời mắt, bởi vì dáng vẻ khi ôn Noãn đánh đàn thật chói mắt.
Bầu trời đầy sao ngoài cửa số sát đất cũng không sáng chói bằng cô.
Chiến tranh lạnh giữa ôn Noãn và Hoắc Minh tiếp tục kéo dài.
Sau Tết bọn họ đều rất bận bịu nên không ai đi phá băng.
Tháng hai tiết trời ấm áp.
Tập đoàn Tây Á, phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.
Ôn Noãn lẳng lặng ngồi ở bàn làm việc, trợ lý Từ mang một bó hoa tươi vào, cười tủm tỉm: “Tống Giám đốc ôn, có hoa nè!”
Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu lên: “Ném vào thùng rác đi!”
Trợ lý Từ hắng giọng: “Hoa của Tổng Giám
đốc cố đã xử lý rồi, đây là hoa của luật sư Hoắc á.”
Ôn Noãn giương mắt: “Đem qua đây xem thử!”
Trợ lý Từ đặt bó hoa lên bàn làm việc.
Ồn Noãn lẳng lặng nhìn bó hoa hồng sâm panh, rút tấm thẻ bên trong ra, trong đó chỉ có một câu ngắn gọn.
Bà Hoắc, lễ tình nhân vui vẻ!
Lễ Tinh Nhân…
Lại đến Lễ Tinh Nhân!
Ôn Noãn hơi bực bội, sau đó cô ngước nhìn trợ lý Từ: “Đi bảo mọi người hôm nay tan làm sớm hai tiếng… Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ!”
Trợ lý Từ mỉm cười: “Tổng Giám đốc ôn tốt quá! Chắc chắn mọi người rất vui!”
Ôn Noãn gật đầu, tỏ ý cho cô ấy ra ngoài.
Cả đám đều đã tan làm, ôn Noãn cầm tờ báo bên cạnh lên, tiêu đề phía trên là về Hoắc Minh… Anh lại cãi thắng một án lớn ởthành phổ H.
Trong tiệc mừng, anh giơ ly sâm panh, khóe miệng khẽ cong, oai hùng rạng rỡ.
Điện thoại đố chuông, là tin nhắn anh gửi đến.
Ôn Noãn, anh rất muốn chia sẻ niềm vui với em!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK