Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu lao vào ngực Hoắc Minh khóc rất đau lòng.
Ôn Noãn cũng đoán được, cỏ nhẹ nhàng vuốt tóc của cò ấy, sau đó nhìn Hoâc Minh một cái.
Cò đi đến bên cạnh Hoẳc Chấn Đòng, cười nhẹ thay lời cảm ơn đến mấy cò nhân viên may mặc.
Hoắc Chấn Đông cũng mơ hồ hiểu ý, đưa người rời đi.
Thật vất vả trong nhà mới bình tĩnh lại, chỉ có Minh Châu vẩn kìm nén khóc thút thít, Tiều Thước Thước cũng không biết phải làm sao. ôn Noãn đến òm cậu bé lẽn, dịu dàng nói: “Mẹ đang không khỏe, cò đưa cháu đi chơi có được không?”
Tiểu Thước Thước cúi khuôn mặt nhỏ nói:
“Bố nói phải gọi chị là chị.”
Ôn Noãn:…
Cõ nhìn Hoắc Minh một cái.
Hoắc Minh ôm lấy Tiếu Thước Thước, nhẹ nhàng nói với cô: “Anh đưa Thước Thước đến công ty, em ngồi với Minh Châu đi. Con gái các em ở nhà nói chuyện sẽ thoải mái hơn một chút.”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô lại tự tay chuẩn bị một ít đồ chơi và đồ ăn cho Thước Thước, hòn cậu bé một cái rồi mới đóng cửa xe.
Quay lại biệt thự.
Hoắc Chấn Đỏng ngồi trên ghế sofa hút thuốc, ỏng vồ vào chồ bèn cạnh đế ra hiệu cho Ôn Noãn đến ngồi, ông nói: “Mẹ con đi với con bé trước rồi, Mạn Mạn, đến nói chuyện với bố đi.”
Ôn Noãn đi đến ngồi xuống.
Hoắc Chấn Đông rất thương cõ, lúc nói chuyện với cò cũng không hề xa cách, nhẹ giọng nói: “Thật ra bố rất đồng ý chuyện Minh Châu và cậu cua con, tuy nhiên hình như Lục Khiêm đang có chỗ khó.”
Ông nói, ôn Noãn im lặng ngồi nghe.
Lúc lâu sau, ông mới nói nhỏ: “Nếu như Lục Khiêm không thế cho con bé hạnh phúc thì người khác cũng không thể.”
Nói xong thì õng cũng đi ra.
Ôn Noãn ngồi một mình ở đằng kia, uống trà lài do người giúp việc pha, suy đi nghĩ lại lời vừa rồi hơn nửa ngày mới hiểu rõ ý của Hoắc Chấn Đỏng, cò cười nhẹ.
Thật ra, Hoắc Chấn Đòng là một người bô’ rất tốt, rất tiến bộ.
Cò đi lên tâng xem Minh Châu.
Cò ngồi nói chuyện với Minh Châu đến trưa, sau đó, Minh Châu cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đắp chăn cho cò ấy.
Lúc xuống tang, lòng cô cứ rưng rưng, đã hơn một năm rồi mà cò vần chưa thế quên được cảnh Minh Châu và Thước Thước xếp hàng mua trà sữa, chen lẫn nửa ngày cũng chỉ dám mua một cốc.
Cò gọi điện cho Lục Khiêm.
Giọng nói của Lục Khiêm rất uể oải nhưng vần dịu dàng: “Cõ ấy sao rồi?”
“Vẩn ốn, chỉ là có chút đau lòng thôi.”
Ôn Noãn dân đo nửa ngày rồi vẫn hỏi điều cô muốn hỏi: “Cậu, những gì báo chí viết là thật sao? Cậu thật sự muốn đính hõn với cõ Lam sao?”
Lục Khiêm yên lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Con chàm sóc cò ấy giúp cậu trong nửa nám đi.”
Nửa năm, chỉ cần nửa năm…
ôn Noãn biết đây là chuyện bí mật nên không hỏi nữa, cò lại nói chuyện phiếm một lúc về Thước Thước. Vốn với tuổi của Thước Thước thì phải đi nhà trẻ fôi, nhưng Lục Khiêm kiên quyết phản đối nên Thước Thước mới chơi ở nhà thêm một năm.
Bốn giờ chiều, ôn Noãn đón Hoắc Tây về nhà.
Hoắc Minh đã về từ lâu, còn dẩn theo Tiếu Thước Thước về cùng. Hai đứa bé trèo lên trên chiếc đàn dương cầm Morning Dew chơi, anh cũng không thấy tiếc.
Chơi cùng một lúc, anh gọi người giúp việc: “Bà chủ đâu rồi?”
Người giúp việc cười nhẹ: “Bà chủ đang làm bữa tối cho cò chủ và cậu chủ nhỏ Thước Thước ạ!”
Hoắc Minh thấy rất ấm lòng.
Thật ra anh chưa đi qua nhà bếp ngay mà đi xem Doãn Tư rồi lại vào nhà tắm đổi quần áo
ở nhà đã.
Khi anh đến nhà bếp, hai người giúp việc cũng tinh tế đi ra.
Hoắc Minh đến sau lưng ôn Noãn, nhẹ nhàng ôm cỏ, không đàng hoàng hòn vào sau tai cò: “Em có nhớ anh không?”
Ôn Noãn đang bày thức ăn, kêu ngứa, nói anh đừng có nghịch ngợm nữa.
“Em có người giúp việc mà.”
Ánh mắt Hoắc Minh thâm sâu chăm chú nhìn vợ của mình.
Ôn Noãn là một người vợ rất hoàn hảo. Quan hệ của cò với cha mẹ và em gái của anh đều rất hòa thuận, cò cũng chăm sóc mấy đứa bé rất tốc, ngay cả thân hình và làn da của cô cũng vẩn giữ được giống y như trước kia. Từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ thấy sinh hoạt vợ chồng giữa hai người họ nhàm chán, không thú vị.
Dù vậy, anh vẫn không vừa lòng.
Hoắc Minh không biết, lời nguyền năm thứ bảy của bọn họ đã đến rồi. Hay là vì anh chưa lấy lại được trí nhớ nén ôn Noãn không có được cảm giác thuở xưa?
Điều ấy làm anh cứ lo lắng được mất.
Sau khi àn tối xong, anh vần như mọi ngày chăm sóc Doãn Tư, ôn Noãn thì dổ dành Hoắc Tây và cho Tiếu Thước Thước đi ngủ. Hai đứa bé đều được di truyền gen của nhà họ Lục, ngủ cùng một chỗ rất đáng yêu.
Hoắc Minh mang một ít việc về nhà làm.
Anh ngồi làm việc trong phòng sách đến 11 giờ, khi đi ra thấy hơi nhức mỏi. Đến lúc về đến phòng ngủ, hình như ôn Noãn đang nói chuyện điện thoại với bạn học của cô, anh có thế loáng thoáng nghe thấy tên của Cô’ Trường Khanh từ miệng Bạch Vi.
Thấy Hoắc Minh đi đến, ôn Noãn liền cúp điện thoại.
Cõ nhìn anh hỏi: “Anh có mệt không, tắm rửa đi ngủ đi!”
Cò vẫn giống như thường ngày, đến phòng đế đồ lấy quần áo cho anh, mồi bộ quần áo ở đó đều đã được cò cấn thận là nóng, ngay cả mùi hương của nước giặt cũng là mùi anh đã quen.
Một người vợ dịu dàng hiền thục như vậy vốn phải làm người đàn ỏng yên tâm vui lòng mới đúng.
Nhưng bây giờ Hoắc Minh lại không vui, cô quá quy củ rồi. ôn Noãn cung chỉ đang giả làm một người vợ hoàn hâo đế chăm sóc anh, chăm sóc mấy đứa trẻ, lại cùng anh làm những chuyện vợ chồng mà thòi.
Yêu hay khòng yêu, hình như cò chưa từng đế ý.
Phần ký ức mà anh mất đi, dường như cò cũng chưa từng hỏi đến.
Loại câm giác mất mát khi không được quan tâm, không được yêu này càng ngày càng lớn lên làm anh thậm chí còn cảm thấy anh có bệnh về mặt tâm lý, anh còn từng một mình đi gặp bác sĩ tâm lý khám qua.
Bác sĩ nói anh không bị bệnh, có khả năng là đời sống vợ chồng chưa được hòa thuận lằm.
Ban đêm, khi anh đang đè lên người cò cũng không khỏi miên man suy nghĩ, với người đàn ông ở tuổi anh một tuần hai lần là không đủ sao?
Ôn Noãn úp mặt vào gối.
Anh không quan tâm, tất nhiên cô cũng vậy.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh đến gần hòn cò.
õn Noãn nhẹ ôm cổ anh và nói: “Em đang nghĩ xem mai bữa sáng ngày mai phải làm gì cho Hoắc Tày và Thước Thước…”
Hoắc Minh im lặng nhìn cõ một lúc, sau đó anh nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Một trận này cũng như vậy mà chấm dứt.
Anh đứng dậy đi tắm gội, ôn Noãn năm trên giường đơn, trán đầy mồ hòi.
Thấy trong phòng tắm truyền đến âm thanh khàn khàn, cò rất kinh ngạc. Hoâc Minh đang… Cái kia sao?
Vừa rồi anh còn chưa thỏa mãn sao?
Lúc này, là một người vợ, cô không nên nhìn trộm chuyện riêng tư của chồng, giữ thế diện cho anh. Hơn nữa, cò cũng đã bận rộn cả một ngày nên cũng rất mệt mỏi, cô đóng cúc áo ngủ lại, đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ luôn.
Nửa giờ sau, Hoắc Minh đi ra khỏi phòng tắm, cả người đều mát rượi.
Anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ trên giường mà thấy rất phức tạp, anh khát vọng cỏ, nhưng sự nhiệt tình của anh lại không được đáp lại.
Hơn nửa năm nay, không phải bọn họ sống không tốt.
Nhưng tóm lại, vẫn thiếu một chút gì!
Anh không muốn ôn Noãn ngửi khói thuốc thụ động nén trực tiếp đi sang phòng sách, chậm rãi rút điếu thuốc ra.
Sau đó, anh tự nói với bản thân, cuộc sống này rất tốt rồi, anh nên thấy thỏa mãn đi.
Nhưng sự dao động trong lòng anh lại càng ngày càng lớn…
Giữa đêm khuya, cửa bị đấy ra.
Tiểu Hoắc Tây mặc váy trắng ôm gối đi vào, vừa bước đến liền leo lên lòng bố, thoải mái nép vào lòng.
Hoắc Minh bỏ qua hết tất cả muộn phiền mà hôn vật nhỏ của mình: “Sao con lại chạy sang đày rồi?”
“Tiếng ngáy của Lục Thước lớn quá.”
Hoắc Minh bóp mặt cò bé: “Sao con lại gọi cậu bé là Lục Thước?”
Tiếu Hoắc Tây gối đầu lên cánh tay của bố, sau đó kéo cái chàn nhỏ trên người, nhẹ nhàng nhẩm mát: “Bời vì òng cậu là bố của cậu ta mà.”
Hoắc Minh thấy rất kiêu ngạo.
Anh óm cò bé nhỏ trong lòng một lúc, sau đó đặt cò nằm lèn ghế sofa đế cỏ bé dựa vào ngực anh ngủ. Tiểu Hoắc Tây cũng không khách sáo với anh, bàn chân nhỏ đặt lẽn bụng anh. xem anh là tấm ván qiãt để qãi nqứa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK