Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trong gương hai mắt đỏ tươi.
Anh ta chật vật không chịu nổi, trong lòng lại không cam lòng, yêu và hận dâng trào trong lòng anh ta… Cuối cùng hóa thành máu tươi, phun vào bồn rửa tay.
Chương Bách Ngôn ngấn ngơ nhìn.
Thật lâu sau, anh ta mở vòi nước, lấy nước hung hăng rửa mặt.
Lối đi nhỏ bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Từ chiêm Nhu, cô ta cầm áo khoác của anh ta đi tới, nhìn thấy anh ta như vậy trong lòng sao lại không biết được chứ, cô ta đỡ anh ta cúi đầu nói: “Cô ta sắp kết hôn rồi, còn nhớ cô ta làm gì chứ?”
Cô ta muốn gần gũi anh, kiễng chân dán vào tai anh, muốn xảy ra chuyện gì đó với anh.
Chương Bách Ngôn đấy cô ta ra.
Giọng anh ta rất lạnh: “Tự mình đón xe về đi.”
Tâm trạng anh ta không tốt, không về phòng nữa, cầm áo khoác định rời đi… phía sau, giọng Từ Chiêm Nhu khẽ run nói: “Vì sao anh không nhìn thấy em chứ? Chương Bách Ngôn, em kém cô ta ở điểm nào hả?”
Chương Bách Ngôn dừng bước.
Nhưng anh ta không quay đầu lại, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Cô không cần phải so với cô ấy!”
Bởi vì không thể so sánh!
Lúc Chương Bách Ngôn xuống lầu, gió đêm mát mẻ, đối diện vừa vặn có một gốc cây cố thụ, anh ta kinh ngạc nhìn thật lâu.
Lúc lên xe, tài xế hỏi anh ta đi đáu.
Anh ta báo địa chỉ, tài xế sửng sốt, Tống Giám Đốc Chương không có sản nghiệp ở đó!
Chương Bách Ngôn hoảng hốt phát hiện, đó là địa chỉ căn hộ của Diệp Bạch.
Một lát sau, anh ta tựa vào ghế sau, đỡ trán cúi đầu nói: “Đến đó đi! Tôi đi dạo một vòng.”
Tài xế nhìn ra tâm trạng anh ta không tốt, cũng không dám lên tiếng.
Nhấn ga rồi lái xe đi.
Chương Bách Ngôn xuống xe, bảo tài xế rời đi trước, còn anh cầm áo khoác cúi đầu châm điếu thuốc lá, tựa vào cây xanh đối diện tòa nhà Diệp Bạch hút thuốc, thỉnh thoảng anh ta lại đây, nhìn đèn căn hộ Diệp Bạch sáng rồi lại nhìn đèn căn hộ Diệp Bạch tắt.
Anh ta biết, Lục u thường xuyên qua đêm ở
đáy.
Những đêm đó, trở thành con dao chém chết Chương Bách Ngôn, nhưng anh ta vẫn khinh thường tới, khinh thường xem.
Chính anh ta cũng không biết, mình có phải có bệnh hay không!
Căn hộ tầng 22.
Lục u ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, trên người mặc một bộ đồ ngủ hai mảnh màu hồng nhạt rất đáng yêu.
Diệp Bạch ở thư phòng xử lý xong công việc, đi ra.
“Lại ăn đồ ăn vặt đấy à?”
Lục u vội vàng ôm lấy mấy thứ đó: “Một tuần mới có hai gói, anh không thế vứt của em được.”
Diệp Bạch nở nụ cười: “Nha sĩ nói em tốt nhất nên ăn ít đi!”
Anh cũng không hà khắc với cô, xoay người đi vào phòng ngủ lấy quần áo tắm rửa, trước khi tắm anh lại thò đầu ra: “Ăn xong nhớ đánh răng đấy! Nếu không đau răng cũng đừng khóc nhé.”
Lục u làm một cái mặt quỷ cho anh.
Chờ Diệp Bạch tắm rửa đi ra, cô chạy tới ôm anh hôn, hôn một lát cô nhỏ giọng hỏi: “Thay kem đánh răng mới, có ngửi thấy không?”
Trên người Diệp Bạch chỉ quấn một cái áo
tắm.
Thân thể cường tráng rắn chắc.
Cánh tay anh vừa ôm, Lục u ở trong ngực anh giống như một đứa bé, mảnh khảnh như bị bẻ gãy. Anh cúi đầu, chiếm lấy môi cô hôn môi, hôn hồi lâu mới thì thào nói: “Lần này nếm được rồi.”
Khuôn mặt Lục u ửng đỏ.
Mấy ngày nay cô ở chung một chồ với Diệp Bạch, nhưng ngoại trừ hòn môi, bọn họ không thực sự phát sinh quan hệ.
Vuốt ve cũng rất ít.
Chỉ có một lần Diệp Bạch xã giao uống say, đêm đó anh trở về muộn, cô lén lút ở phòng khách xem tivi đến rạng sáng… Diệp Bạch trở về thừa dịp bóng tối hôn cô một lần, tay cũng thò vào trong quần áo, xoa cô thở hổn hến.
Cô biết anh rất muốn, nhưng vẫn không có.
Diệp Bạch nói, phải đợi đến đêm tân hôn của bọn họ.
Lục u cảm thấy anh rất biết giả bộ ngây thơ, nhưng anh không chủ động, cô cũng không có khả năng đẩy anh lên giường… A, đến lúc kết hôn cũng không tồi!
Cô cũng quý trọng đoạn tình cảm này với Diệp Bạch, cuối tuần bọn họ sẽ cùng nhau ra
nước ngoài, gặp mặt bố mẹ anh, đến lúc đó sẽ định ngày cưới.
Họ quen biết nhau rất lâu, dự định mùa thu sẽ kết hôn.
Ngón tay mảnh khảnh của Lục u vỗ về cổ Diệp Bạch, cô thích sờ vào chỗ này của anh.
Diệp Bạch vỗ nhẹ mông cô: “Không muốn sống nữa à!”
Lục u nhỏ giọng “hừ” một tiếng, sau đó ôm eo anh, có chút xấu hổ.
Diệp Bạch suy nghĩ nhiều hơn cô, anh ôm cô ra sau ghế sô pha, như vậy thuận tiện hôn môi… Chân chính thân mật anh muốn dành đến đêm tân hôn, cho nên nụ hôn bình thường cũng đặc biệt hấp dẫn động tình.
Anh thậm chí còn bắt chước chuyện đó, Lục U luống cuống tay chân.
Nhưng cô có cảm giác, hơi ngấng đầu, thừa nhận yêu cầu của anh.
Hôn thật lâu.
Diệp Bạch cảm thấy hôn tiếp, bản thân sẽ khống chế không được, đang muốn kêu dừng thì điện thoại của Lục u vang lên, vừa nhìn là một bạn học cũ gọi tới, nói là họp lớp.
“Lục u, cậu rời trường sớm, có rất nhiều chuyện không biết!”
“Từ Chiêm Nhu đây, hình như đang ở cùng một chỗ với Chương Bách Ngôn đấy.”
“Bọn họ đều nói, cậu sẽ không đến.”
Lục u cười nhạt: “Phải, tôi không muốn đi! Không có việc gì thì tôi cúp máy nhé.”
Cô cúp điện thoại.
Diệp Bạch nhìn chằm chằm cô: “Có họp lớp, sao không đi chơi?”
Trong lòng Lục u có chút trầm xuống, nhưng cô không muốn làm Diệp Bạch mất hứng, đưa tay bóp cơ ngực anh: “Không muốn đi! Ngày đó vừa vặn trước khi chúng ta bay một ngày! Hơn nữa, không cần phải đi, rất nhiều người đã không còn liên lạc.”
Đương nhiên Diệp Bạch sẽ không miễn cưỡng cô.
Anh lại bóp eo cô, hôn hồi lâu, vỗ mông nhỏ của cô: “Ngủ thôi, sáng mai không phải còn phải đi giao bản thảo à?”
Tạp chí của Lục u nhờ có Diệp Bạch đầu tư năm mươi triệu kéo dài mạng sống, một lần nữa sổng dở chết dở.
Lục u hòn nhẹ cằm anh: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Diệp thưởng cơm!”
Diệp Bạch bắt cô trở về, ngón tay trực tiếp đưa vào trong áo ngủ của cô, động đậy một chút… Anh chưa từng như vậy, Lục u sợ tới mức không dám động đậy.
Cô thậm chí cắn môi, không dám kêu ra tiếng.
Một lúc lâu sau, Diệp Bạch lấy tay ra, đặt ở bên tai cô khẽ lấm bấm: “Thoải mái không?”
Lục U kêu hai tiếng như mèo con.
Ánh mắt Diệp Bạch thật sâu.
Anh và Lục u chưa từng phát sinh quan hệ, nhưng đã hôn qua hôn lại gặm nhắm cũng đã sờ qua… Hiện tại anh lại tiến thêm một bước thăm dò, anh xác định Lục u có thể tiếp nhận anh.
Có lẽ, anh một mực chờ, chờ Lục u đổi ý.
Anh hy vọng, nếu ngày nào đó cô hối hận, thân thể của cô vẫn trong sạch.
Nhưng vừa rồi, thân thể của cô nói cho anh biết… cô có thế tiếp nhận anh.
Diệp Bạch rất muốn.
Anh thích cô nhiều năm như vậy, hiện tại cô lại giống như con mèo nhỏ ởtrong lòng anh, làm sao có thể không muốn chứ… Lý trí va chạm với tình yêu, cuối cùng anh lựa chọn để cho Lục u lựa chọn.
Anh áp sát trán cô, mũi cao thẳng chạm vào cô, hỏi khẽ: “Muốn hay không?… Em có muốn hay không?”
Tìm Lục u đều muốn nhảy ra ngoài.
Cô là người phụ nữ thành thục, thân thể của cô đối với Diệp Bạch cũng có cảm giác, dáng vẻ hiện giờ làm sao có thể chưa từng nghĩ tới, nhưng tóm lại cô vẫn có chút rụt rè, không nói gì, chỉ là tiến qua cùng anh nhợt nhạt hôn môi.
Ý của cô rất rõ ràng.
Diệp Bạch một tay ôm eo cô, một tay đè sau gáy cô, ấn cô về phía mình.
Anh nghiêng người hôn cô, hôn vừa nặng vừa sâu.
Tinh yêu đang trên đà chạm vào là nố ngay.
Anh ôm ngang cô, vừa hôn vừa đi về phía phòng ngủ chính, cũng nhiệt tình vuốt ve thân thể cô… Lục u run rấy trong vòng tay anh, giống như một vũng nước.
Khi anh đặt cô đặt trên giường, cô có chút bất an, kêu một tiếng Diệp Bạch.
Anh “ừ” một tiếng, nghiêng người hôn cô.
Lục u bắt đầu cảm thấy tốt lên, nhưng trong chốc lát cô đã cảm thấy không ổn, đưa tay đấy anh: “Mình có phải đã mua trúng sản phẩm kém chất lượng hay không nhỉ? Mùi kem đánh răng
này làm em có chút ghê tởm muốn ói.”
Cô không thoải mái, Diệp Bạch lập tức dừng lại.
Lục u ôm anh: “Không có việc gì!”
Diệp Bạch cười cô không biết xấu hổ, nào có người phụ nữ nào chủ động như vậy, Lục U ôm cố anh làm nũng… Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất của bọn họ nhỉ! Không liên quan đến thể xác, chỉ đơn thuần là tín nhiệm, là làm bạn với nhau.
Lục u nghĩ, cô yêu Diệp Bạch.
Cuối cùng vẫn không làm tiếp, trong lòng Lục u buồn bực khó chịu, hơn nữa còn thật sự muốn nôn.
Cô đi vào nhà vệ sinh, nôn khan nửa ngày.
Diệp Bạch ở phía sau cô, kiên nhẫn giúp cô dễ thở hơn, Lục u dựa vào anh: “Nhất định là mua phải hàng giả rồi.”
Sau một lúc lâu, Diệp Bạch bỗng nhiên nói: “Cửa hàng tiện lợi kia hẳn là không có hàng giả.”
Lục u lúc đầu không kịp phản ứng, cô còn nói đùa vài cáu, nhưng sau đó nụ cười trên mặt cô biến mất… Máu trên mặt cô chậm rãi rút đi.
Cò xoay người, ngửa đầu nhìn Diệp Bạch, môi run rấy không thôi.
Cô quan tâm Diệp Bạch.
Cô thật lòng muốn ở bên anh, thật lòng muốn kết hôn với anh, nếu như… nếu như… là thật, như vậy cô phải làm sao bây giờ? Diệp Bạch phải làm sao bây giờ?
Tâm trạng Diệp Bạch còn phức tạp hơn cô.
Nhưng anh biết, Lục u hiện tại rất sợ hãi, anh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô vào trong ngực.
Cái ôm của anh ấm áp như vậy, ấm áp đến mức khiến Lục u muốn khóc.
“Diệp Bạch, em sợ!”
Diệp Bạch khẽ vuốt mái tóc đen của cô, giọng khàn khàn: “Đừng sợ, anh đi mua… cái kia.”
Lục U kéo chặt tay áo anh.
Diệp Bạch vẫn vuốt ve đầu của cô, hồi lâu, anh cúi đầu: “Em theo anh cùng đi, nhé?”
Lục u gật đầu.
Một lát sau, Diệp Bạch thay quần áo cho nhau rồi anh lái xe ra ngoài.
Lục u mặc một thân màu đen nhàn nhã, an tĩnh ngồi ở bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt… Trong đêm tối đặc biệt rõ ràng.
Lúc Diệp Bạch lái xe ra ngoài, không thấy Chương Bách Ngôn.
Chương Bách Ngôn lại nhìn thấy bọn họ.
Đêm khuya, Diệp Bạch và Lục u mặc trang phục tình nhân, trên cổ Lục u có dấu hôn rõ ràng.
Chương Bách Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng phủi thuốc lá.
Anh ta tự giễu cười.
Nhìn xem, người ta sổng rất tốt, Chương Bách Ngôn hơn nửa đêm anh ta tới đây, là hy vọng nhìn thấy bọn họ sống tốt sao?
Người ta tốt như vậy!
Anh ta lùi lại, tự cười mình… bỏ đi.
Diệp Bạch dẫn Lục u đến đường phố đối diện, tìm một tiệm thuốc 24/24, mua hộp kiếm tra rồi trở lại căn hộ, lúc lên lầu chân Lục U mềm nhũn.
Về đến nhà, Diệp Bạch đưa ly nhựa cho Lục U: “Vào đi! Kiếm tra trước rồi nói sau.”
Lục u ngửa đầu nhìn anh.
Diệp Bạch sờ đầu nhỏ của cô, mỉm cười: “Cho dù có, anh cũng có thế làm bố của nó! Lục u, anh vĩnh viễn yêu em.”
Lục u có chút muốn khóc…
Giọng Diệp Bạch khàn khàn: “Đây không phải lỗi của em! Nhỡ đâu… đó cũng là ngoài ý muốn thì sao.”
Ngón tay Lục u khẽ cuộn lại, một lát sau, cô
mỉm cười với anh.
Cô nói: “Diệp Bạch, em không sợ!”
Bởi vì có anh, cô không hề sợ hãi… Bọn họ đã chọn nhau, Diệp Bạch không buông tay cô cũnq sẽ không buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK