Hoắc Tây không uống ly cocktail đó.
Bác sĩ Tạ yêu cầu cô ngừng uống rượu.
Bác sĩTạ là con trai của một gia đình danh giá, là chuyên gia về tâm lý học ở nước ngoài trở về và hiện đang tư vấn tại một bệnh viện ở thành phố B.
Quán bar này chính là do anh ta mở, anh ta đã mời Hoắc Tây qua để thư giãn nhưng cô không được phép uống rượu. Tạ Quân cảnh báo cô không được uống những đồ uống chứa cồn, nếu không cô sẽ dễ bị rối loạn giấc ngủ.
Cách đây một thời gian, Hoắc Tây đã hoàn thành một buổi trị liệu tâm lý tại chỗ của bác sĩ Tạ.
Gần đây cô ấy mới có thời gian rảnh đế ghé qua đây thư giãn.
Tạ Quân nói cô đang hồi phục tốt.
Hoắc Tây nhìn người đàn ông chơi ghi-ta trên sân khấu, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen. Tạ Quân trông sáng sủa, gọn gàng nhưng cũng có chút xanh xao, kỳ thực anh ta đã ngoài 30 rồi.
Sau hai bài hát, Hoắc Tây quyết định ra về.
Trên quầy bar bằng gỗ tối màu, ly cocktail màu hồng nhạt nằm yên lặng ở chỗ của nó.
Trước cửa quán bar, một bóng người cao lớn đang đứng.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, áo gió mỏng màu xanh nước biền nhìn rất điển trai nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám. Người đàn ông đó không ai khác chính là Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây có chút giật mình.
Nhưng Trương Sùng Quang đã nắm lấy cổ tay cô, nghiến răng hỏi: “Anh ta là ai? Tinh yêu mới của em à? Bà Trương, đừng quên chúng ta còn chưa ly hôn. Vậy mà em ngày nào cũng đến đây tìm người đàn ông khác?”
Hoắc Tây theo bản năng muốn giằng tay mình ra: “Anh nói linh tinh gì vậy! Anh ấy là…”
Lời nói bị Trương Sùng Quang cắt ngang.
Anh kéo cô ra ngoài, không muốn chàng trai bên trong nhìn thấy cô dù chỉ một giây. Anh mở cửa chiếc Land Rover màu đen, ném Hoắc Tây vào trong rồi thắt dây an toàn cho cô.
“Em tốt nhất là đừng cử động!”
Tốc độ của Trương Sùng Quang thật đáng kinh ngạc, anh đã lên xe trước khi cô kịp xuống xe, đạp chân ga mà không thắt dây an toàn. Sau
đó anh vừa lái xe vừa thắt dây an toàn, vẻ mặt khó coi đến đáng sợ.
Xe chạy rất nhanh và cả hai đều không nói gì-
Những ánh đèn neon trong thành phố cứ nhấp nháy rồi lùi dần về phía sau… Giống như đang tua lại những kỷ niệm giữa họ.
Ước chừng mười phút sau, Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Anh đưa tôi đi đâu?”
Có tiếng “cạch”.
Chiếc Land Rover màu đen đột ngột phanh gấp, dừng lại bên đường, Hoắc Tây lao về phía trước.
Cô chưa kịp định thần lại thì cơ thế đã bị Trương Sùng Quang kéo qua.
Những nụ hôn vồ vập rơi xuống môi, mặt và cằm cô… Anh háo hức đến mức muốn nuốt chửng cô, cúc áo sơ mi của cô bị anh mở ra, lòng bàn tay to lớn của anh xâm nhập không thương tiếc.
Anh đối xử với cô như đối xử với loại phụ nữ rẻ tiền.
Hoắc Tây liều mạng giãy giụa.
Nhưng cô đã bị anh ấn chặt vào lưng ghế, làm sao cô có thể thoát ra được. Cho dù cô nắm lấy mái tóc đen của anh, kéo mạnh, anh cũng
không buông ra, thậm chí còn trực tiếp nhét nó vào trong quần áo của cô, muốn trêu chọc cô…
Hoắc Tây không hề cảm thấy bị kích thích chút nào.
Trương Sùng Quang hơi giật mình, làm sao có thế, cô ấy làm sao có thể không có chút cảm giác gì!
Khi anh đang choáng váng, Hoắc Tây đã đấy anh ra và tát vào mặt anh.
Hoắc Tây đôi môi run rấy: “Sao anh dám! Sao lại bẩn như vậy!”
Trong xe, bầu không khí ái muội ban đầu biến mất.
Sau sự im lặng chết chóc, Trương Sùng Quang dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào miệng mình, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi cười khẩy: “Đừng quên máu của tôi đang chảy trong cơ thế em! Cho dù có bẩn thì khồng phải em cũng đã dùng nó rồi sao?”
Hoắc Tây cảm thấy hít thở thôi cũng thật đau.
Đột nhiên, anh lại nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần, hơi thở của anh và cô hòa vào nhau, anh lạnh lùng nói: “Em cho rằng anh bấn thỉu, em thì tốt hơn sao? Không phải lúc nào bên cạnh em cũng có người khác sao? Ngày xưa có Bạch Khởi, còn
người bây giờ là ai? Anh ta là người thay thế Bạch Khởi à?”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Anh nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tôi nói cho anh biết người đó là…”
“Anh không quan tâm anh ta là ai! Anh không quan tâm!”
Trương Sùng Quang đột nhiên buông cô ra, ngồi thẳng dậy nhìn về phía trước, một lúc sau, từ trên kệ lấy ra một hộp thuốc lá. Hoắc Tây nhìn thấy trong đó có một lọ nước hoa tên là “Nha phiến”.
Cô nghĩ chính Tống Vận đã đế lại nó.
Cô cảm thấy buồn nôn, quay đầu sang một bên nói: “Để tôi xuống xe”.
Trương Sùng Quang cũng nhìn thấy chai nước hoa, nhưng lại thản nhiên cười, cúi đầu, châm thuốc hút một hơi, sau đó nghiêng người nhìn cô nói: “Em không cần xuống xe vội. Anh sẽ không quấy rầy em, chỉ có mấy lời muốn nói rõ với em thôi”.
Hoắc Tây thoáng nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt anh.
Cô đã đoán được anh muốn nói gì, bình tĩnh tựa lưng vào ghế, thờ ơ nhìn về phía đầu xe.
Trương Sùng Quang hút nửa điếu thuốc rồi
dập thuốc.
Vừa dập điếu thuốc, anh vừa bình tĩnh nói: “Em có thể có người khác, tại sao anh lại không thế? Hoắc Tây, em muốn ly hôn… Được rồi, chúng ta ly hôn đi!”
Bên ngoài, màn đêm kinh hoàng đến nỗi dường như xé nát lòng người.
Hoắc Tây không cảm thấy đau.
Cô nghe thấy Trương Sùng Quang tiếp tục nói với giọng rất bình tĩnh: “Chúc mừng, từ nay em được tự do! Anh cũng tự do như vậy. Từ giờ trở đi, việc anh tìm Tống Vận hay Trương Vận không liên quan đến em nữa, còn em tìm Bạch Khởi hay Chu Khởi nào đó… cũng không liên quan đến anh nữa!”
Nói xong, anh cười khẩy.
Hoắc Tây hít một hơi thật sâu và nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thế: “Đúng vậy! Anh nói đúng! Từ nay giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa!”
Một âm thanh nhỏ vang lên trong xe.
Chiếc xe đã được mở khóa.
Trương Sùng Quang giọng nói lạnh lùng, không còn chút ấm áp. Anh không nhìn cô, nói: “Xuống xe ngay!”
Đó là một đêm đầu thu khá lạnh.
Hoắc Tây không mặc áo khoác, chân vẫn đi giày cao gót, nhưng lúc này người đàn ông đã trở nên nhẫn tâm, anh đuối cò ra khỏi xe… Hoắc Tây nghiến răng mở cửa xe.
Cô đứng trong làn gió lạnh, cơ thể khẽ run lên.
Trương Sùng Quang ngồi trong xe, quay đầu lại lặng lẽ nhìn cô vài giây…rồi lái xe đi.
Trong đêm tối, con đường cao tốc dài vô tận trải dài ngút tầm mắt, ánh đèn đường vàng rực kéo thành một hàng dài.
Hoắc Tây muốn gọi điện, lại phát hiện điện thoại của mình đế quên trên xe Trương Sùng Quang, cô ngơ ngác nhìn về phía xa, sau đó cúi người chậm rãi cởi giày cao gót ra.
Chân cô đau, hoá ra mặt đường xi măng lại cứng như vậy.
Giờ cô mới nhận ra điều đó, cũng như cô trước đây không thể tưởng tượng kết cục giữa cô và Trương Sùng Quang lại đau thương và khó coi như vậy…
Cô đi bộ một mình vào đêm khuya.
Đòi chân thanh tú nhanh chóng bị bào mòn, máu tươi nhuộm đỏ lòng bàn chân trên con đường xám xịt, cả chặng đường thật đáng sợ.
Một chiếc xe đạp từ từ dừng lại bên cạnh cô.
Tạ Quân dựng xe sang một bên, kéo cô lại: “Em bị máu khó đông, đế chân mình chảy máu như thế này là đang muốn chết à?”
Hoắc Tây nhìn thấy là anh ta, nhấc giày cao gót lên nói: “Đi thế này còn khó hơn”.
Tạ Quân hỏi người trong quán bar, đoán được Trương Sùng Quang đã đưa người đi, và bọn họ lại cãi nhau.
Anh ta dắt xe đạp tới, chỉ vào ghế sau: “Lên xe đi! Anh đưa em đến bệnh viện. Hơn nữa… em phải nhập viện”.
Hoắc Tây không còn là cô gái nối loạn nữa.
Cô lặng lẽ ngồi ở yên sau xe đạp của Tạ Quân. Một lúc sau, bầu trời đêm bắt đầu đổ cơn mưa phùn, Tạ Quân bằng cách nào đó đã lấy ra một chiếc ô và đưa cho cô: “Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”
Những cơn mưa phùn dai dẳng, âm thầm làm ẩm vạn vật.
Tạ Quân nghe thấy tiếng thở khó nhọc ở phía sau, im lặng một lúc rồi hỏi: “Chắc hẳn em rất yêu anh ta phải không?”
Hoắc Tây nhìn lên bầu trời đêm và khẽ chớp mắt.
Cô không trả lời câu hỏi của Tạ Quân…
Đêm ấy, cô và Trương Sùng Quang hoàn
toàn chia tay, nhưng cô lại nhìn thấy tin tức về anh trên hot search, nói chính xác là tin tức về anh và Tống Vận.
Trong chiếc xe đắt tiền, người đàn ông có vẻ say khướt.
Người phụ nữ chăm sóc anh một cách dịu dàng tỉ mỉ, giúp anh cởi khuy áo sơ mi trắng, người đàn ông không từ chối… Anh nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt trong veo, dường như có chút dịu dàng.
Cảnh này giữa Trương Sùng Quang và Tống vận đã gây xôn xao cõi mạng vào đêm hôm ấy.
Công ty của Trương Sùng Quang đã đưa ra thông cáo báo chí ngay trong đêm hôm đó.
Người quản lý bộ phận quan hệ công chúng của công ty anh thẳng thắn nói: “Giám đốc Trương và phu nhân đang làm thủ tục ly hôn… về phần cô Tống có phải là bạn gái mới của giám đốc Trương hay không, đây là việc riêng tư của anh ấy”.
“Đừng nhìn nữa!”
Tạ Quân lấy tờ báo đi, cầm hộp thuốc đến thay băng cho chân Hoắc Tây… May là vết thương nhỏ và cũng không sâu. Tối qua cô đã uống thuốc nên khoảng nửa giờ là cầm được máu, nhưng Hoắc Tây mất nhiều máu nên gương mặt xanh
xao.
Tạ Quân xử lý vết thương xong và nói thêm vài lời với cô.
Hoắc Tây xỏ giày vào: “Tôi không thế nhập viện được. Văn phòng luật có rất nhiều việc tôi phải tự mình giải quyết”.
Đang nói chuyện thì cửa văn phòng bị đấy ra.
Người đi vào là Lục u, còn có Lục Khiêm và Hoắc Minh châu… Lục u mới từ nước ngoài trở về, Lục Khiêm và Hoắc Minh châu đi đón con gái của họ. Lục u và Tạ Quân quen biết nhau nên họ vội vã tới đây trước cả bố mẹ Hoắc Tây.
Lục Khiêm và Hoắc Minh châu đều rất thương Hoắc Tây.
Hoắc Tây là con cả trong gia đình, lúc nhỏ được cưng chiều nhưng khi lớn lên lại rất yêu thương và quan tâm đến các em, cô muốn duy trì hình ảnh của chị cả nhưng lại nghẹn ngào nấc lên: “Cô chú ơi!”
Lục Khiêm cảm thấy rất đau lòng khi biết chuyện đã xảy ra.
Hoắc Minh châu ôm cháu gái vào lòng, cấn thận quan sát cô rồi nói: “Đế cô giúp cháu dạy cho tên Sùng Quang đó một bài học, cậu ta đúng là hồ đồ rồi”.
Không ai trong gia đình biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Hoắc Tây không muốn làm ầm lên để ai cũng biết, cô dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Cháu và anh ta đã hoàn toàn chia tay rồi, sẽ sớm ký đơn ly hôn”.
Lục Khiêm và Minh châu nhìn nhau.
Chuyện lớn của con trẻ, họ cũng không thể tự ý làm chủ, vẫn phải về bàn bạc với vợ chồng Hoắc Minh trước.
Lúc này, Tạ Quân nói với vợ chồng Lục Khiêm về tình trạng của Hoắc Táy, anh ta xem hồ sơ bệnh án, thở dài: “Lúc đầu cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng tôi nghĩ tối qua cô ấy bị kích động nên phải nhập viện đế theo dõi… và uống thêm một liệu trình thuốc nữa!”
Lục Khiêm nhìn Hoắc Tây, Minh Châu vuốt ve vết thương trên chân Hoắc Tây, không khỏi lau nước mắt, đây chính là cô con gái yêu quý của anh trai Hoắc Minh Châu…
Hoắc Tây là đứa con mà Hoắc Minh thương và tự hào nhất, cũng là đứa trẻ mà ôn Noãn dùng cả tính mạng để sinh ra.
Trương Sùng Quang sao dám đối xử với Hoắc Tây như vậy?
Lục u nói: “Con ở đây với chị Hoắc Tây. Bố, mẹ, hai người tới chỗ hai bác trước, đặt hành lý xuống đã”.
Vợ chồng Lục Khiêm bàn bạc với nhau một lát rồi đồng ý.
Trước khi rời đi, Lục Khiêm nhẹ nhàng chạm vào tóc Hoắc Tây nói: “Có cô chú ở đây rồi!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng cười nói: “Cháu thực sự không sao”.
Sau khi Lục Khiêm và Minh châu rời đi trước, Lục u đỡ Hoắc Tây đi về phía phòng bệnh, vừa đi vừa nhỏ giọng mắng: “Chân chị bị thương nặng như vậy, thế mà còn muốn làm việc!”
Hoắc Tây đang định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại dừng lại.
Bên kia hành lang bệnh viện là Trương Sùng Quang, bên cạnh anh là Tống Vận.
Lời anh nói là thật lòng, từ nay về sau bọn họ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Dù anh ở cùng Tống Vận hay Trương Vận, mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô.
“Sao vậy?”
Giọng nói của Tạ Quân vang lên bên tai, anh ta vừa ra khỏi văn phòng, tình cờ đụng phải người đổi diện.
Không khỏi có chút choáng váng.
Trương Sùng Quang đêm qua uống rượu quá nhiều, bị viêm dạ dày cấp tính, lúc đó Tổng Vận chạy tới chăm sóc anh, anh muốn đẩy cô ta ra
nhưng lại nghĩ đến lời mình nói với Hoắc Tây. Dù là trả thù Hoắc Tây cũng được, cần ai đó ở bên cạnh cũng được, dù sao thì anh cũng không từ chối sự xuất hiện của Tống Vận.
Anh nghĩ, có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh thì có hại gì!
Cho dù cô ta thực ra chỉ quan tâm đến tiền của anh, cho dù cô ta không phải là người anh thích thì sao, ít nhất cô ta cũng ngoan ngoãn và không nghĩđến người khác…
Anh giữ Tống Vận lại, người quản lý truyền thông của anh cũng không phủ nhận Tống Vận, tất cả đều là sự đồng ý ngầm của anh.
Anh nghĩ đã đến lúc anh phải chính thức chấm dứt mọi chuyện với Hoắc Tây.
Nhưng bây giờ nhìn thấy người pha rượu trẻ tuổi tối qua đang mặc áo khoác trắng của bác sĩ, thân sắc rõ ràng khác hẳn tối qua, nhìn rất chuyên nghiệp, khẳng định không phải là hàng giả.
Anh ta… là một bác sĩ?
Tạ Quân cũng là lần đầu tiên gặp Trương Sùng Quang, anh ta bình tĩnh nói: “Tôi là bác sĩTạ của khoa Tâm lý, Tạ Quân. Giám đốc Trương, tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu… Nhưng tôi nghĩ tối qua anh đã hiểu lầm rồi, luật sư Hoắc là bệnh nhân của tôi”.
Trương Sùng Quang vốn dĩ trong người có bệnh, bây giờ sắc mặt càng trắng bệch hơn.
Anh ta nhìn Hoắc Tây với vẻ hoài nghi… bệnh nhân?
Hoắc Tây bị bệnh gì vậy?
Anh chưa kịp hỏi thì Lục u ở bên cạnh Hoắc Tây đã đứng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú căng ra, mắng: “Trương Sùng Quang, anh thật sự không phải là người! Chị Hoắc Tây đã điều trị chứng trầm cảm được hai ba tháng rồi, vậy mà anh lại nghĩ chị ấy đang nuôi tình nhân trẻ sao! Hơn nữa, anh và cô Tống này mèo mả gà đồng thì cũng thôi đi, tại sao lại phải thế hiện tình cảm của mình cho toàn thế giới thấy để công kích chị tôi? Nếu anh không quan tâm ân nghĩa vợ chồng thì cũng hãy nghĩ đến con cái. Và dù sao anh cũng nên nghĩ đến ơn dưỡng dục của nhà họ Hoắc!”
Lục U nghĩ đến việc cô ấy từng gọi anh là anh Sùng Quang, mắt cô đỏ hoe: “Tôi coi thường anh!”
Tống Vận sợ con vịt vừa nấu chín sẽ bay đi.
Cô ta muốn nói gì đó, nhưng Lục u đã tát cô ta một cái: “ở đây cô có quyền lên tiếng sao? Cô thật sự cho rằng chị Hoắc Tây dễ bắt nạt, nhà họ Hoắc chúng tôi không còn ai sao? Để tôi nói cho cô biết, bất cứ ai trong sổ người nhà họ Hoắc cũng có thể đánh cho cò một trận nên thân. Vị….
nhân tình này của cô cũng không bảo vệ nổi cô đâu!”
Tổng Vận không tin, hoảng sợ nhìn Trương Sùng Quang.
Nhưng Trương Sùng Quang đã đẩy cô ta ra.
Trong mắt anh chỉ có Hoắc Tây, môi anh run lên, giọng cũng run run nói: “Hoắc Tây, em có thế…”
Anh không thế nói tiếp những lời tiếp theo.
Hoắc Tây đang khóc.
Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ khóc. Anh rất ít khi thấy cô khóc, cô từng luôn ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, những lọn tóc bồng bềnh hơi rủ xuống gương mặt, vui vẻ gọi anh: “Trương Sùng Quang…”
Anh lại nghĩ về khoảng thời gian họ cãi nhau khi cả hai vẫn còn trẻ con.
Hoắc Tây cũng khóc.
Lúc đó anh cũng bổi rối như bây giờ, anh thậm chí không biết phải an ủi cô như thế nào, giải thích với cô ra sao… về những chuyện anh đã làm với cô đêm qua.
Anh nói với cô: em có thể có người đàn ông khác, còn anh có thế có người phụ nữ khác!
Anh còn nói với cô: Anh bẩn thỉu nhưng
chẳng phải em cũng dùng máu của anh sao?
Anh nói với cô rằng từ giờ trở đi cả hai người họ sẽ được tự do và mỗi người có thế tìm một người mới.
Nhưng Hoắc Tây… tại sao lại như vậy?
Thế giới của Trương Sùng Quang đã trở nên hoang tàn… Đầu óc anh trống rỗng, lời nói duy nhất còn lại chính là lời anh nói với cô khi họ còn nhỏ: “Đừng khóc, Hoắc Tây, em muốn thế nào cũng được”.
Hoắc Tây chậm rãi ngước mắt lên, cô kiên định nhìn anh: “Ký đơn ly hôn”.
Trương Sùng Quang không biết làm thế nào để nói ra lời đó, nhưng trái tim anh như tê dại khi nói ra… Anh khó khăn hỏi lại cô: “Em muốn khi nào?”
Hoắc Tây khẽ chớp mắt: “Lúc nào cũng được sao?”
Trương Sùng Quang hơi nhắm mắt lại: “Đúng vậy!
Bên tai anh, giọng nói của Hoắc Tây vang lên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Vậy ngay bây giờ!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK