Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục U chỉ chuếnh choáng say.

Khi phát hiện ra nơi đây là dưới lầu căn hộ trước đây, cô nhìn về phía ghế lái trước mặt mình, quả nhiên... không phải là tài xế của cô mà là Diệp Bạch.

Diệp Bạch...

Lục U tựa vào lưng ghế mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn sang một bên... Nhìn lá cây xào xạc trong bóng đêm, nhìn ánh trăng mờ ảo trên cao.

Thật lâu sau, Diệp Bạch mới nói: “Tỉnh rượu chưa?”

Lục U hỏi anh: “Anh có ý gì? Diệp Bạch, anh chở tôi đến đây là có ý gì? Anh cho rằng chở tôi đến đây có thể khiến tôi tức cảnh sinh tình mà yêu lại anh như trước đây sao? Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi đã nói rõ chuyện này rồi mà! Tôi phải làm thế nào anh mới không tiếp tục dây dưa nữa đây? Có phải tôi phải... kết hôn anh mới vừa lòng hay không?”

“Em kết hôn với ai?”

Trong xe tối tăm, giọng Diệp Bạch khàn khàn vang lên: “Lục U, em sẽ không làm vậy!”

Nếu Lục U có thể dễ dàng yêu thương người khác như vậy thì cô đã sớm tìm người khác từ lâu rồi, người mà hai nhà Hoắc - Lục giới thiệu cho cô, dù không phải hoàn hảo về mọi mặt nhưng cũng đủ để trải qua cuộc sống hôn nhân bình yên, thế mà cô đã tiếp xúc nhiều người như vậy nhưng chưa từng chính thức tìm hiểu với ai.

Diệp Bạch hiểu rõ trong lòng,

Cô đi xem mắt, hẹn gặp với những người đàn ông khác, chỉ là muốn nói cho anh biết rằng cô muốn... bắt đầu lại một lần nữa, nhưng chuyện đó có thể thực hiện được hay không đây?

Diệp Bạch đưa tay cởi dây an toàn.

Anh xuống xe, mở cửa sau, cúi đầu nhìn Lục U rồi thấp giọng nói: “Xuống xe!”

xe.

Lục U không nhúc nhích.

Diệp Bạch dứt khoát cúi xuống, bế cô lên rồi đóng sầm cửa

Lục U rất nhẹ.

Khi ôm vào trong lòng, cảm giác mềm mềm nhẹ nhẹ như đang ôm một chiếc lông vũ.

Cô phản kháng, nhưng vì đã say nên mất sức tựa vào vai anh, giọng nói rầm rì hơi đứt quãng: “Thả tôi ra! Anh thả tôi ra!”

Diệp Bạch tựa như không nghe thấy gì.

Anh bế cô đi thẳng đến thang máy, quẹt thẻ bằng một tay, bước vào thang máy lên tầng.

Lục U vừa uống rượu nên cơ thể hơi nóng lên.

Cô biết đàn ông dẫn riêng một người phụ nữ lên phòng là có ý gì, vì thế cô bèn bất chấp mà đá anh... nhưng lại vô tình đá vào chỗ nhạy cảm.

Một tiếng rên rỉ của người đàn ông vang lên.

Diệp Bạch cúi đầu nhìn cô, trong mắt lộ vẻ khó nói gì đó, đối diện với ánh mắt ướt át mơ màng của cô, anh vươn tay nắm lấy đôi chân thon dài của Lục U, từ từ lần xuống dưới... Động tác của anh cực kỳ chậm rãi, mang theo vài phần lưu manh.

Mỗi Lục U run lên, nhìn anh chằm chằm.

Trước đây, Diệp Bạch chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, đương nhiên cũng sẽ không làm ra những hành động này khi ở bên ngoài.

Thang máy vẫn đi lên trên.

Diệp Bạch cúi đầu, sống mũi cao thẳng áp vào mũi cô, giọng khàn khàn hỏi: “Thoải mái không?”

Lục U xấu hổ, lại duỗi chân đá anh một cái.

Nhưng cô đang bị anh ôm trong lòng, chẳng mấy chốc mà đã mất sức duỗi chân... Cô tựa vào vai anh, không nhịn được mà cắn lên vai anh một cái, khó khăn nức nở mấy tiếng.

Ánh mắt Diệp Bạch tối đi.

Anh cúi đầu, ghé vào tài cô thì thầm: “Nếu thoải mái thì cứ kêu lên đi!”

Lục U thở hổn hển mắng: “Đồ khốn!”

Diệp Bạch nở nụ cười thật trầm, anh đẩy cô vào điểm mù của camera giám sát, dùng ngón tay thon dài xấu xa vuốt ve môi cô, không nhanh không chậm...

Lục U không thể tránh thoát, mắt cô đỏ lên nhắc lại một lần nữa: “Diệp Bạch, đồ khốn nhà anh!”

Diệp Bạch không nói gì.

Lúc này, thang máy đã lên tới tầng cao nhất, coi ngươi đen láy của anh nhìn chằm chằm cô một lát rồi lại bế cô ra ngoài, vài giây sau, anh mở cửa căn hộ.

Bên trong đã không còn giống như khi mới chuyển nhà nữa.

Diệp Bạch đã cho người quét tước qua, sửa sang trang trí lại, thêm rất nhiều đồ nữ tính, còn làm một gian phòng trẻ em riêng có màu hồng nhạt cho Tiểu Lục Hồi.

“Em thích không?”

Trong căn hộ sáng đèn, Diệp Bạch ôm lấy cơ thể cô từ phía sau, tựa cằm lên bờ vai mảnh mai của cô... Anh nói khẽ bên tại cô, rằng anh sẽ không đi nữa, nếu cô không thích thì anh sẽ không gặp lại Gina.

Nhưng Lục U biết rõ, khi thời khắc Gina rời xa nhân thế đến,

Anh chắc chắn sẽ đi.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác đau xót khó tả, cô đang ở bên cạnh Diệp Bạch, vậy mà phải đi tranh giành với một người sắp chết, vừa đáng khinh vừa vô lý...

Cô xoay người lại nói với anh: “Tôi sẽ không chuyển đến đây, Lục Hồi cũng vậy.

Cô cụp mắt, nói tiếp: “Diệp Bạch, anh còn nhớ những

chuyện trước đây không? Chỉ cần tôi nói muốn gặp anh, mặc kệ anh ở chân trời góc bể nào, trong vòng 24 tiếng đều sẽ có thể xuất hiện trước mặt tôi. Bây giờ, người có thể khiến anh làm vậy không phải là tôi nữa rồi!”

Nói đến chuyện trước đây, cô vẫn không kiềm được mà lộ vẻ xúc động.

Diệp Bạch đồng hành cùng cô cả quãng đường thanh xuân, bầu bạn với cô suốt thời thanh xuân... Dù cô và Diệp Bạch có ở bên nhau hay không thì trong lòng cô, anh vẫn luôn nằm ở một trong những vị trí đầu tiên.

Diệp Bạch cúi đầu: “Anh không thích cô ấy!”

Sau đó anh không nói thêm gì nữa.

Anh bế cô lên chiếc giường lớn, nơi họ đã từng ôm nhau thân mật vô số lần, chỉ chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng, nhưng đêm nay, trạng thái của Diệp Bạch rõ ràng là khác với trước đây.

Anh muốn biến cô thành của mình.

Hoàn toàn triệt để, khiến cô trở thành người phụ nữ của mình.

Dưới ngọn đèn vàng ấm áp, trên tấm ga giường bằng lụa màu đen.

Cơ thể Lục U trắng nõn, thon dài mảnh khảnh, ban đầu Diệp Bạch còn trân trọng mà đối xử nhẹ nhàng như thể nâng niu một món bảo vật, càng về sau lại càng không khống chế được. cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK