Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công việc của Hoắc Minh phải đi xã giao nhiều.
Tâm trạng anh không tốt nên uống hơi quá chén, lúc lên xe hơi choáng váng.
Tài xế không biết về sinh hoạt cá nhân của anh, nên lúc mở cửa cho anh thuận miệng nói: “Luật sư Hoắc, anh uống nhiều quá! về nhà bị Tổng Giám đốc ôn nhìn thấy chắc chắn cô ấy sẽ không vui, phụ nữ đều không thích đàn ông uống say!”
Hoắc Minh tựa người vào ghế sau.
Anh lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, châm lửa, chậm rãi nhả một làn khói, cười khẽ: “Cô ấy đế ý chỗ nào chứ?”
Anh có vợ cũng như không!
Ôn Noãn đối xử với anh rất lạnh nhạt.
Đã mấy tháng rồi bọn họ chưa làm chuyện vợ chồng…
Cô tuyệt đối không cho anh chạm vào.
Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lành, nhưng cô lại chuyển sang phòng khác, nói chuyện cùng cô một câu còn khó chứ đừng nói đến ngủ chung!
Tài xế đánh hơi được chuyện gì đó, không dám nhiều lời nữa, đi lên phía trước định lái xe đi.
Bên cạnh xe, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Luật sư Hoắc!”
Hoắc Minh quay đầu lại, thấy người gọi là sở Liên!
Cô ta chống nạng, đi lại vẫn chưa lưu loát.
Sở Liên nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn vào chân mình: “Bác sĩ nói hai tháng nữa sẽ khôi phục bình thường, sẽ không đế lại di chứng!”
Nói xong, cô ta ra vẻ đáng thương.
Cô ta vẫn luôn cho rằng Hoắc Minh và vợ trở mặt, ít nhất anh cũng sẽ đến thăm cô ta!
Nhưng cô ta chờ đợi mãi, vẫn không đợi được anh đến!
Nhưng không sao cả, nếu anh không đến, cô ta có thế tự tìm cơ hội gặp mặt!
Hoắc Minh gật đầu, bảo tài xế lái xe.
Tài xế gật đầu, quay đầu xe lái về phía đường chính, Sở Liên nhìn chiếc nhà xe lưu động màu đen đắt tiền đi ngang qua người mình, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Vứt chiếc nạng đi, cô ta lập tức ngã xuống đất.
Nhu nhược yếu ớt, cô ta nhã trên đất, nhìn rất đáng thương.
Hoắc Minh đúng lúc nhìn thấy, anh khẽ cau mày, đắn đo mở miệng: “Dừng xe!”
Tài xế có chút bối rối.
Hoắc Minh trầm giọng nói: “Anh xuống đỡ cô ấy lên xe rồi đưa cô ấy về nhà!”
Tài xế do dự nói: “Tổng Giám đốc ôn biết được sẽ không vui!”
Hoắc Minh đã ngà ngà say, vuốt trán nói: “Anh không nói, cô ấy sẽ không biết! Hơn nữa, chỉ là tiện đường cho quá giang thôi, không có gì đâu!”
Tài xế không nói gì nữa, xuống xe đỡ sở Liên lên xe.
Sở Liên ngồi ở bên cạnh Hoắc Minh.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện với cô ta nhưng cô ta có thế ngửi thấy mùi thông dễ chịu trên người anh.
Cô ta lặng lẽ nghiêng người nhìn anh.
Góc nghiêng của anh rất hoàn hảo, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và góc cạnh, nét đẹp rất kiêu ngạo.
Chiếc xe này cũng rất sang trọng.
Sở Liên gần như tham lam cảm nhận tất cả những điều này, cò ta hơi đỏ mặt nghiêng người tới gần, ngửi mùi thơm trên cơ thế anh, tưởng tượng mình đang làm chuyện như vậy với anh…
Có phải lúc đó luật sư Hoắc sẽ giữ chặt người cô ta, vẻ mặt của anh vừa vặn vẹo lại vừa động tình?
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến sở Liên có chút hưng phấn.
Cô ta nhìn chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, trong lòng nghĩ ngợi, nhẹ nhàng cúi người hôn lên đó.
Son môi màu hồng cam,
In trên vải áo trắng như tuyết, là người cẩn thận thì sẽ không thế bỏ qua!
Hoắc Minh cau mày mở mắt ra, sở Liên nhanh chóng ngồi thẳng dậy…
Nửa tiếng sau, xe đậu trước một tòa chung cư, hoàn cảnh khá tốt.
Tài xế đỡ Sở Liên xuống xe.
Hoắc Minh ngồi tim, không có ý định đi xuống, Sở Liên cúi người nhẹ giọng nói: “Luật sư Hoắc, cảm ơn ngài đã đưa tôi về… Nếu như ngài cần tôi giải thích với bà Hoắc, tôi sẽ cấn thận nói chuyện với cô ấy, giữa hai chúng ta hoàn toàn trong sạch!”
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì!
Khi xe khởi động lại, Hoắc Minh vẫn không nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra vừa rồi khi sở Liên đến gần anh đã nhận ra, một cô gái rất trẻ rất giống người đó, như là em ruột của người đó, lại nịnh nọt anh như vậy…
Anh biết rõ, chỉ cần anh ôm nhẹ cô ta một cái là có thế chiếm được cô ta.
Sau đó có một tình nhân trẻ trung, nghe lời.
Đế cô ta làm thế thân!
Anh thừa nhận rằng vài giây ái muội vừa nãy là anh muốn tự khảo nghiệm mình.
Anh muốn xem anh để ý đến ôn Noãn tới mức nào!
Chỉ là… khi Sở Liên dựa vào người anh, anh nghĩ đến lúc cô nhắm mắt yếu ớt đánh đàn, cảm giác rung động trong lòng lúc ấy dù có đối mặt với Sở Liên bao nhiêu lần cũng không thể sánh được!
Đàn ông đều sẽ cân nhắc!
Hoắc Minh chọn gia đình và ôn Noãn!
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Minh xuống xe, ngước mắt nhìn lên cửa sổ, có lẽ vì đêm đã khuya, đèn đã tắt gần hết, nhưng đèn trong phòng ôn Noãn vẫn sáng.
Anh bước qua sảnh vào, từ từ đi lên tầng hai.
Sau khi nhìn qua Hoắc Tây và Doãn Tư, anh mở cửa phòng ngủ của ôn Noãn.
Cô không khóa cửa, anh dễ dàng bước vào.
ỏn Noãn đang tựa người vào sofa, mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm mềm mại, dưới ánh đèn làn da trắng nõn như xuyên thấu, cô ôm một cuốn tiểu thuyết trên tay mà ngủ thiếp đi…
Hoắc Minh thích cơ thể của cô.
Vừa uống rượu xong, cũng đã lâu chưa thân mật với cô, anh có chút khát vọng làm tình.
Anh cúi người ôm cô, triền miên cùng cô hôn sâu.
Ôn Noãn vẫn không tỉnh lại,
Cô lúc ngủ ngoan ngoãn hơn bình thường.
Hôn nhau được một lúc, Hoắc Minh rất muốn làm tình, không nhịn được dùng tay trêu chọc cô.
Ôn Noãn tỉnh lại.
Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt…
Và vết son màu cam trên cố áo sơ mi trắng như tuyết của anh!
Đó là do một phụ nữ để lại!
ôn Noãn lặng lẽ nhìn, nhưng anh vẫn nhiệt tình như lửa, cởi áo ngủ của cô kéo sang một bên…
“Thả tôi ra!” Khuôn mặt ôn Noãn trắng nhợt, như không còn giọt máu.
Hoắc Minh không biết tại sao, anh chỉ cho là Ôn Noãn gây sự với mình, không muốn cùng làm cùng anh nên nhẹ nhàng cắn vào phần thịt mềm sau tai cô: “Còn giận sao?”
Ôn Noãn nằm ngửa trên ghế soía, thân hình đầy đặn quyến rũ, nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
“Anh đã gặp sở Liên phải không?”
Động tác của Hoắc Minh cứng đờ.
Một lúc sau, anh ngước mắt lên nhìn cô: ‘Tinh cờ gặp mà thôi, cho cô ấy quá giang một đoạn!”
Ôn Noãn mặc lại đồ ngủ.
Cô dùng ngón tay thon dài khéo léo cởi hai cúc áo sơ mi của anh, khiến khuôn mặt anh hơi ửng đỏ.
Son môi màu hồng cam, một màu rất tâm cơ.
Hoắc Minh cau mày: “Ngồi cùng một xe, nhưng tài xế cũng ở trên xe, anh còn có thể làm gì?”
Anh cũng không thích trên người dính mùi hương của phụ nữ, từ từ cởi từng nút áo, sau đó cởi hẳn áo ra ném thẳng vào thùng rác.
Anh quay lại nhìn ôn Noãn: ‘Anh không ngoại tình!”
Ôn Noãn cảm thấy mình đã không buồn nổi giận nữa.
Cô lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt ươn ướt, bình tĩnh nói: “ừ, anh không làm gì cả! Anh chỉ giúp cô ta lấy lại tư cách sinh viên, thuê một căn hộ cho cô ta, trả học phí còn tìm một công việc tốt cho cô ta thòi!”
“Hoắc Minh, những việc này có khác gì nuôi bồ nhí không?”
Hoắc Minh cau mày: “Anh không có ý định đó!”
Ôn Noãn không muốn nhìn thấy anh nữa.
Cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn màn đêm bên ngoài, lấm bẩm: “Hoắc Minh, anh cho phép cô ra đến gần anh, anh cho phép cô ta khiêu khích vợ hợp pháp của anh! Anh và cô ta đã sớm làm chuyện quá phận rồi!”
“Nếu hôm nay không có tài xế ở đây thì sao!”
“Anh sẽ tiến thêm một bước khảo nghiệm bản thân. Anh sẽ cùng cô ta đến căn nhà thuê của cô ta, để cô ta ân cần cởi áo khoác của anh.
Anh sẽ dung túng cho hành động thân mật của cô ta, để cho cô ta hôn anh, nếu cảm giác thoải mái sẽ để cô ta làm tình nhân, trở thành… thế thân của Kiều An!”
Hoắc Minh đang hút thuốc, tàn thuốc làm bỏng ngón tay anh.
Một lúc sau anh mới nói: “ôn Noãn, sao em phải nói khó nghe như vậy!”
Ôn Noãn không tranh cãi với anh.
Cô chỉ nhẹ nhàng lấm bấm: “Sự thật luôn khó nghe! Hoắc Minh, tối nay anh có thể về nhà chỉ vì tôi và anh đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Nếu mối quan hệ của chúng ta bình thường trở lại, liệu anh có như vậy không.”
òn Noãn như moi tim ra mà nói, trái tim cô đau quá.
Lời nói thật không bao giờ dề nghe!
Hoắc Mình uống hơi nhiều, hơi đau đầu.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng ôn Noãn, cảm thấy tối nay không có chuyện gì đế nói, anh vuốt trán nói: “Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp! Em đi ngủ sớm đi!”
Ôn Noãn vẫn đứng yên.
Nhưng khi anh cầm vào nắm cửa, cô nhẹ giọng nói: “Đem áo sơ mi của anh theo đi!”
Hoắc Minh đã bỏ lỡ quá nhiều, bóng lưng của của cô giờ đây chỉ còn vẻ xa cách.
Anh không khỏi tự hỏi: Cô có thực sự từng yêu anh sao?
Họ thật sự từng yêu nhau sao?
Hoắc Minh rời đi, ôn Noãn chậm rãi đi về phía ghế sô pha ngồi xuống.
Cô vuốt ve cuổn tiếu thuyết vừa đọc, trên mặt không có nhiều biểu cảm, thực ra từ lúc Hoắc Minh nhúng tay vào chuyến của sở Liên, cô đã biết trước sẽ có ngày hôm nay.
Cô không bao giờ quên cuộc gặp gỡ giữa Hoắc Minh và Kiều An nhiều năm trước.
Tinh ý triền miên biết bao!
Sau khi khôi phục trí nhớ, phát hiện ánh trăng sáng trong lòng đã chết, đúng lúc lại có một người thay thế hoàn hảo, không người đàn ông nào có thể chổng cự được!
Ôn Noãn biết rõ anh đang nghĩ gì.
Nếu anh độc thân và chưa kết hôn, cô sẽ đi tranh giành, nhưng cô đã có Hoắc Tây và Doãn Tư.
Cô không cho phép mình sống trong nỗi lo được lo mất, làm gương xấu cho con cái.
Có lẽ, đã đến lúc…
Ôn Noãn mở ngăn kéo bàn đầu giường lấy ra hai bản thỏa thuận.
Một bên là bản thỏa thuận ly thán, một bên là bản thỏa thuận ly hôn.
Sáng sớm.
Ôn Noãn vẫn chăm sóc hai con như trước.
Gần đây hai vợ chồng có mâu thuần nhưng vẫn cố gắng giấu kín trước mặt các con, nhưng Hoắc Tây là một đứa trẻ nhạy cảm, cô bé có thể cảm nhận được bố mẹ mình không giống lúc trước.
Trong lúc Tiếu Hoắc Hi đang bới cơm, cô bé không nhịn được tò mỏi hỏi ôn Noãn.
“Mẹ, chúng ta sẽ chuyến nhà ạ?”
Đêm qua, cô bé nghe thấy mẹ gọi điện, nói muốn tìm một căn nhà lớn có năm phòng.
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tây, khẽ mỉm cười: “Vậy Hoắc Tây có muốn ở cùng mẹ không? Nơi đó rất gần trường mẫu giáo của Hoắc Tây, mẹ có thế nắm tay con và đưa con đến trường!”
Thỉnh thoảng cô có thể đưa Doãn Tư cùng
tới đón Hoắc Hi.
Hoắc Minh đi xuống lầu, đúng lúc nghe được.
Ôn Noãn, muốn đem bọn nhỏ cùng nhau rời đi sao?
Hoắc Minh đi tới ngồi xuống cạnh ôn Noãn, anh không muốn tranh cãi với cô trước mặt bọn trẻ nên nhỏ giọng nói: “Lát nữa để tài xế đưa Hoắc Tây đi học, ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi!”
Ôn Noãn lau miệng Tiêu Hoắc Hi, một lúc lâu sau mới tùy ý ừ một tiếng.
Cô vẫn luôn lạnh lùng.
Kể cả tối qua nắm được nhược điếm của anh, cô vẫn không bùng nổ.
Đợi đến khi Hoắc Tây đi mẫu giáo.
Hoắc Minh cầm chìa khóa xe nói: “Anh đưa em đến công ty, trên đường đi nói chuyện nhé!”
Ôn Noãn đồng ý.
Cô ngồi ở ghế phụ, nhưng dù đã qua một đêm, cô vẫn ngửi thấy mùi hương của một người phụ nữ không phải mình.
Cô tưởng nó là do sở Liên tối qua để lại!
Ôn Noãn từ trong cặp lấy ra hai bản thỏa thuận.
Một cái là ly thân, một cái là ly hôn.
Cô nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta ký ly thân thì hai năm nữa sẽ ly hôn! Nếu chúng ta ký ly hôn thì có thể ly hôn ngay lập tức… Thực ra cũng không khác nhau là bao, chỉ là quyền thăm nom con cái mấy năm nay sẽ khác nhau!”
Hoắc Minh tùy ý lật qua.
Nội dung hai văn kiện không khác nhau nhiều, không đề cập đến phân chia tài sản.
Tập đoàn Tây Á vốn dĩ thuộc sở hữu của ôn Noãn.
Cô cũng không muốn cái gì khác!
Cô chỉ muốn có hai đứa con!
Hoắc Minh khép tài liệu lại, ném lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó lấy điếu thuốc châm lửa.
Bên trong xe rất nhanh đã đầy khói.
Ôn Noãn cảm thấy có chút sặc, cô yên lặng mở cửa kính xe, lúc này Hoắc Minh mới nói: “Em nghĩ bổ anh sẽ để em mang hai đứa bé họ Hoắc đi sao?”
Khóe mắt ôn Noãn hơi đỏ lên: “Bố đã đồng ý rồi!”
Ngón tay cầm điếu thuốc của Hoắc Minh hơi run lên, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Là vì chuyện tối qua sao? ôn Noãn, anh không có lên giường với cô ta, thậm chí còn không hôn cô ấy!”
Anh chỉ bị vợ phớt lờ quá lâu.
Hoắc Minh không đồng ý ly hôn, cũng không muốn ly thân.
Anh cũng cảm thấy bọn họ là vợ chồng, xảy ra vấn đề thì cùng nhau giải quyết, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Anh đưa em ra ngoài chơi! Chỉ hai chúng ta thôi.”
Ôn Noãn rút tay ra.
Cô dựa vào ghế, có chút mệt mỏi nói: “Hoắc Minh, chúng ta ly thân rồi ly hôn đi!” Nói xong, cô mở cửa bước xuống xe, bước vào một chiếc xe khác.
Hoắc Minh đuối theo, đập cửa xe: “ôn Noãn, xuống xe rồi chúng ta nói chuyện tiếp!”
Anh chưa bao giờ muốn ly hôn.
Không chỉ vì danh tiếng, anh cũng không muốn Hoắc Tây và Duẩn Tư trở thành những đứa trẻ trong gia đình đơn thân!
Lão Triệu lái xe có chút khó xử: “Mợ chủ?”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Lái xe!”
Chiếc nhà xe lưu động màu đen chậm rãi đi ngang qua Hoắc Minh, ôn Noãn tưởng rằng cô sẽ không còn cảm giác gì nữa, nhưng mắt cô vẫn
không khỏi ươn ướt…
Cô rất thất vọng về anh,
Nhưng trong thâm tâm cô biết trước đây cô đã từng yêu một Hoắc Minh như thế này.
Nhưng bắt đầu không giống,
Tất nhiên sẽ cho một cái kết khác…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK