Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thước nghe thấy tiếng động ở phía sau thì quay lại nhìn người ở trên giường.
Cò ấy vẫn chưa dậy.
Mái tóc đen dài che đi một nửa khuôn mặt, hàng lông mi dài phủ trên khuôn mặt trắng sứ, bên dưới một cái bóng nhỏ bé vô cùng mềm mại, nhưng chút này đều không bằng một phần vạn tối qua.
Bên kia điện thoại, Lục Khiêm cau mày.
“Lục Thước, con có nghe bố nói hay không vậy?”
Lục Thước hơi cau môi: “Con nghe rồi, bố, thứ bảy gặp.”
Nói xong cậu ấy gác điện thoại và bước đến của phòng tắm, mới muốn lao vào tắm thì chuông cửa vang lên.
Lục Thước đi mở cửa.
Bên ngoài là thư ký của cậu ấy mang tập tài liệu quan trọng đến đưa cho cậu ấy ký, trên người Lục Thước chỉ quấn một cái khăn tắm, hào phóng khoe ra sự quyến rũ.
Thư ký khỏng dám nhìn phần bụng tám múi và còn có thắt lưng săn chắc của cậu ấy nữa.
Đặc biệt là hai đường cơ bụng đó nghiêng nghiêng chen vào trong khăn tắm.
Khiến cho huyết mạch người ta phấn khích
Lục Thước ký giấy tờ xong thì Thư ký Phương nói khẽ: “Tống giám đốc Lục, vụ thu mua Tập đoàn Lâm thị vào mười giờ sáng.”
Cô ta đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã chín giờ rồi.”
Lục Thước ném tài liệu đi và đến phòng ngủ tắm rửa thay áo quần.
Cậu ấy thu xếp thỏa đáng trong hai mươi phút.
Đang định rời đi thì trong phòng ngủ có tiếng động, một bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp bước ra, cô ấy định nói với Lục Thước thì bổng ngơ ngác khi nhìn thấy Thư ký Phương.
Thư ký Phương biết đây là tình nhân của Tổng giám đốc Lục.
Lục Huân.
Là một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng khắp nước Mỹ, đã dành được giải thưởng quốc tế, nhưng người thì rất kín tiếng và hiếm khi có tin tức về cô ấy, không ngờ lại có dính dáng đến sếp của mình.
Thư ký Phương khẽ cười: “Chào cô Lục, tôi là thư ký của Downey, tôi họ Phương.”
Downey là tên tiếng Anh của Tổng giám đốc
Lục.
Với tư cách là thư ký riêng, cô ta được yêu cầu khi nhìn thấy Lục Huân thì phải gọi cậu ấy là Downey.
Mặc dù cô ta cũng không biết là vì sao.
Nhưng Lục Huân thực sự xinh đẹp, không phải đẹp chói lóa tỏa sáng xung quanh, mà là vẻ đẹp mềm mại dịu dàng, đặc biệt là trên người cô ấy mặc chiếc áo sơ mi nam màu đen, và đôi chân thon dài thẳng tắp.
Thư ký Phương nhìn thêm một lúc.
Lục Thước khó chịu nói: “Cô ra xe trước đợi tôi.”
Thư ký Phương có chút tiếc nuối.
Đợi cô ta đi rồi đóng cửa lại, Lục Thước quan sát cô gái đang bất an, một lúc sau cậu ấy cười nhạt: “Thích món quà sinh nhật tối qua chứ?”
Lục Huân đỏ mặt.
Lục Thước đang vội nên chạy đến lối vào lấy giày cho cô.
“Sau này đừng đi chân trần nữa.”
“Anh phải đi đàm phán một cuộc thu mua, tối anh lại về với em.”
Lục Huân nhìn vào cậu ấy, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Lúc nhỏ cô ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên mắc chứng mất ngôn ngữ, cho dù sau này đi nước ngoài trị khỏi bệnh nhưng cô vẫn không thích nói chuyện, ngoại trừ bố mẹ ra, cô ấy nhốt mình trong thế giới của chính mình, mãi cho đến khi ‘Downey’ bước vào thế giới của cô ấy.
Bọn họ qua lại một năm.
Vào đêm Thất tịch ba tháng trước, cậu ấy đã đưa cô ấy đến căn hộ này.
Cô ấy sống ở đây.
‘Downey’ lại giúp cô ấy đem phòng làm việc đến đây, hầu như một ngày hai bốn giờ cô ấy đều ở đây, không phải tối nào cậu ấy cũng đến, có khi cậu ấy tăng ca không ngủ ở đây.
Lục Huân rất thích cậu ấy, ánh mắt nhìn cậu ấy có một chút dựa dẫm.
Vốn dĩ Lục Thước phải đi.
Nhưng cậu ấy vẫn phải bế cô đến chiếc ghế cao khi nhìn vào ánh mắt đó, vừa hôn vừa nói mang theo làn hơi nóng: “Phải nhớ ăn cơm, tối về anh nấu đồ mới cho em.”
Khuôn mặt của Lục Huân áp vào vùng bụng của cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Thước cúi đầu nhìn cô.
Trên thực tế thì Lục Huân lớn hơn cậu ấy một tuổi, nhưng vợ chồng Thư ký Liễu nuôi dưỡng cô ấy rất tốt, cô ấy không biết làm việc nhà, chỉ làm một số việc đơn giản và cũng không thích xã giao.
Cậu ấy chưa bao giờ thấy người nào ngốc nghếch như vậy.
Rất giống một người!
Nhưng nhất thời Lục Thước không nhớ ra ai cả.
Lục Thước mặc nguyên bộ đồ vest rời nhà trước.
Xuống lầu bước lên xe, Thư ký Phương ngồi phía trước quay lưng lại nhìn, rõ ràng đầu tóc của sếp có chút rối.
Là hôn kịch liệt đấy nhỉ.
Cô ta không nhịn được mà nhiều chuyện: “Cô Lục rất xinh đẹp, không giống như tôi tưởng tượng.”
Lục Thước cầm lấy tập tài liệu thu mua đọc.
Có vẻ như cậu ấy không quan tâm hỏi: “Trong tưởng tượng của cô thì như thế nào?”
Thư ký Phương mỉm cười: “Thiết kế của cô Lục rất phức tạp và truyền thống, tôi nghĩ rằng đó sẽ là cô gái tương đối thời thượng và tiên tiến, không ngờ lại dịu dàng như thế, nhìn giống như…
giống như con vật nhỏ nào đó, có vẻ khiến người ta yêu mến.”
Lục Thước chỉ khẽ hừ một tiếng.
Tỏ ý rằng thư ký của mình nhiều chuyện quá.
Thư ký Phương cũng rất biết điều, cô ta gác chủ đề này sang một bên và bắt đầu bàn về công việc.
Mười một giờ sáng.
Vụ thu mua Lâm thị kết thúc hoàn mỹ, Lục Thước hai sáu tuổi trở thành cổ đông lớn nhất của Lâm thị, hai năm tiếp theo cậu ấy sẽ tiến hành tái cơ cấu lại vổn, lập kế hoạch lên lại sàn giao dịch.
Xong thủ tục mua bán với vốn một trăm hai mươi triệu.
Đối với người mới trong giới kinh doanh hai sáu tuối mà nói thì cậu ấy hăng hái và sôi nối.
Buối tối, Tập đoàn Lục thị tổ chức tiệc chúc mừng, đương nhiên là Lục Thước phải tham gia.
Tuổi trẻ tài cao, tài hoa rực rỡ.
Vô số các chân dài minh tinh điện ảnh đều tỏ ra yêu thích cậu ấy, tiêu chuẩn của Lục Thước rất cao, và ít khi qua lại với bọn họ.
Lục Khiêm cũng đặc biệt điện thoại đến
chúc mừng cậu ây.
Lục Thước khẽ cười.
Cậu ấy đã nói bước tiếp theo cho Lục Khiêm, ngay cả Lục Khiêm cũng không thể không tán thưởng thủ đoạn dữ dội đó, sao tránh khỏi khen vài cáu.
Lục Thước nói qua loa: “Chỉ là mới bắt đầu thôi.”
Cúp máy xong, Thư ký Phương đi đến trước mặt báo cáo: “Tổng giám đốc Lục, nên xã giao đều đã đi xã giao hết rồi, anh bận rộn cả ngày cũng nên về nhà nghỉ ngơi một chút.”
Quả thật Lục Thước đã mệt mỏi rã rời.
Cậu ấy đưa cái ly rượu vang cho Thư ký Phương, luồn ngón tay vào trong nút thắt cà vạt kéo giãn ra.
“Đúng là rất mệt.”
“Thông báo với lãnh đạo cũ của Lâm thị chín giờ sáng mai họp.”
Lục Thước vừa đi vừa dặn dò.
Một chiếc xe Rolls Royce màu đen đậu bên dưới khách sạn, tài xế Tiểu Triệu đã đợi sẵn bên trong xe.
Anh ấy cung kính mở cửa xe khi nhìn thấy
Lục Thước đi đến.
Lục Thước ngồi vào bên trong xe.
Thư ký Phương khom người nói lời tạm biệt với cậu ấy: “Tổng giám đốc Lục, ngủ ngon.”
Lục Thước gật đầu.
Cậu ấy đột nhiên nhớ đến một chuyện, sáng sớm nay cậu ấy đã hứa với Lục Huân sẽ về làm cơm tối cho cô ấy, nhưng bây giờ đã mười giờ rồi…
Cậu ấy ngửi mùi nước hoa trên người mình.
Thế nên cậu ấy cởi chiếc áo vest bên ngoài ra và ném cho Thư ký Phương: “Giúp tôi đem đi giặt sạch đi.”
Thư ký Phương khá sửng sốt.
Tài xe đã đóng cửa xe, chiếc RV màu đen chầm chậm rời khỏi cổng khách sạn.
Tiểu Triệu lái đi một lúc thì nghe sếp mình ngồi sau dặn dò: “Dừng lại giao lộ ở phía trước một lúc, đi mua một bát hoành thánh ở cửa tiệm cháo họ Ngô.”
Tiểu Triệu là người bên cạnh của cậu ấy, biết sự tồn tại của Lục Huân.
Anh ấy cười: “Chắc chắn đây là món mà cô Lục thích ăn.”
Lục Thước không trả lời.
Bên trong chiếc xe sang trọng tối tăm, cậu ấy lặng lẽ ngồi đấy suy nghĩ về mổi quan hệ giữa Lục Huân và mình.
Bọn họ tình cờ gặp nhau ở nước ngoài.
Nhưng sau đó là cậu ấy nghĩ đủ cách đế tấn công.
Cậu ấy biết tất cả về Lục Huân, thêm vào đó là cậu ấy có bề ngoài cùng với bản lĩnh của mình nên đã có được cô gái dễ như trở bàn tay
Nhưng dường như cậu ấy đầu tư vào quá nhiều.
Ngọn đèn hoa mờ ảo.
Lục Thước không khỏi nhớ đến cuộc điện thoại kia của bố mình, liên quan đến chuyện hôn sự của cậu ấy với con gái nhà họ Tư, thứ bảy này phải gặp mặt, có lẽ là một đổi tượng có thế hợp tác.
Vậy còn Lục Huân càng phải nên buông tay.
Cậu ấy không định nuôi nhân tình sau khi kết hôn, hơn nữa, mặc dầu cậu ấy và Lục Huân ở bên nhau rất ổn, nhưng chưa bao giờ cậu ấy nghĩ đến việc lâu dài với cô ây, ít nhất là vừa khi bắt đầu cậu ấy muốn Lục Huân nếm trải sự cay đắng của tình cảm.
Lục Thước khẽ nhắm mắt lại.
Cậu ấy nghĩ, nếu như lúc này cậu ấy dứt ra,
có lẽ ít nhất trong một năm tiếp theo, Lục Huân sẽ trải qua trong nước mắt, cô ấy là con người rất mỏng manh, một khi bị ức hiếp sẽ khóc ngay.
Thế mà khi nghĩ đến đây thì tâm tư cậu ấy lại bấn loạn.
Nửa giờ sau, xe dừng lại bên dưới lầu căn hộ.
Tiểu Triệu lại nhiều lời: “Tồng giám đốc Lục, thật ra biệt thự của anh rất gần công ty, hà cớ gì phải đi đường vòng.”
Lục Huân nhấc hộp cơm liếc nhìn anh ấy.
Tiếu Triệu bỗng không dám lên tiếng.
Lục Thước bước thẳng vào bên trong thang máy, số thứ tự trong thang máy sáng lên từng tầng, cậu ấy vuốt trán suy nghĩ, làm sao có thể đế cô ấy ở trong biệt thự được, đó là căn nhà mà bố mẹ cậu ấy từng ở, sao cậu ấy để cho Lục Huân ở đây.
Bọn họ không thể lâu dài, cũng không có tương lai.
Cánh cửa mở ra, trong nhà tối om.
Lục Thước bật đèn đặt đồ xuống, rồi đi thẳng vào phòng làm việc phía bắc.
Quả nhiên, Lục Huân đang ở đó…
Căn phòng nhỏ bé chỉ mở một ngọn đèn bàn.
Cô ấy đang ngồi vẽ thiết kế.
Trên người vẫn mặc chiếc áo đó của cậu ấy, chỉ mặc thêm một chiếc váy ngắn.
Lục Thước đi vào nhưng cô ấy vẫn không hay biết.
Lục Thước tiến lại gần khẽ sờ vào chân cô ấy cau mày: “Lạnh như thế này sao không mặc thêm vào?”
Lục Huân giật mình.
Bản nháp trên tay bị rung lệch một bên, cô ấy nhìn chằm vào cậu ấy hồi lâu mới lấm bẩm: “Đều tại anh.”
“Tại anh?” Lục Thước ôm cô ấy từ phía sau, và cứ như vậy bế cồ ấy đi thẳng ra bên ngoài.
Vừa đi vừa xoa vào bụng cô ây.
Bằng phẳng rất nuột.
“Bữa sáng bữa trưa gì đều cũng không ăn phải không? Em có phải đồ ngốc không vậy?” Cậu ấy hơi giận
Lục Huân sợ cậu ấy giận thật.
Nên cô vội vàng ôm lấy cổ của cậu ấy khẽ nói: “Em ăn sáng rồi.”
Lục Thước không vui nhìn cô ấy.
Cậu ấy không phải là một người đàn ông có tính khí tốt, nhưng hai người sống với nhau thì cô
ấy cũng xem như là được quan tâm
Cậu ấy đặt cô ngồi xuống ghế sofa, rồi mang thảm len đến.
Lục Huân nhìn cậu ấy: “Áo khoác của anh đâu?”
Lục Thước:
Nhưng cậu ấy không hề lúng túng, với tài ăn nói giỏi ứng biến của mình, đối phó với cô gái có chút tự kỷ này dễ như bỡn, quả nhiên chỉ vài câu thôi đã xong xuôi rồi.
Cậu ấy vào bếp nấu hoành thánh cho cô ấy.
Thật ra Lục Huân muốn chuồn đi để quay lại tiếp tục vẽ bản thảo của mình, nhưng cô ấy cũng nhìn ra được rằng cậu ấy hơi giận, vậy nên cô ấy quấn lấy chăn len nhón bước đi vào bếp.
Lục Thước đang nấu hoành thánh.
Chỉ là bóng lưng cậu ấy mặc áo sơ mi khá dê nhìn, cộng thêm khí chất trời sinh, rất dễ khiến phụ nữ rung động
Lục Huân khẽ ôm vào eo của cậu ấy.
Hiếm khi cô ấy cả gan đi sờ vào bụng cậu ây, Lục Huân dịu dàng nói: “Anh đã ăn chưa?”
Giọng điệu của Lục Thước không vui lắm: “Ăn rồi.”
Đằng sau im lặng một lúc mới nói khẽ: “Anh nói anh sẽ về sớm mà.”
Lục Thước tắt lửa.
Cậu ấy ngừng một lúc rồi quay lưng nhìn cô ây.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt trẻ tuổi anh hào của cậu ấy rất đẹp, nhưng có thứ gì đó mà cô ấy không thể nhìn thấu được.
Cô ấy rất thích cậu ấy, cực kỳ thích cậu ấy.
Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói muốn đưa cô ấy về nhà, cũng chưa bao giờ nói tình hình cụ thể trong nhà, cô ấy cũng… không dám hỏi.
Lục Thước nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ xinh kia, trầm giọng hỏi: “Nếu như anh không về thì em cũng sẽ nhịn đói vậy à? Giả sử anh không bao giờ quay lại thì em cũng mãi nhịn đói vậy à?”
Lục Huân bị cậu ấy vô duyên vô cớ nổi nóng.
Từ trước đến nay cậu ấy không như vậy
Cô ấy ngước đầu lên nhìn cậu ấy, trong đôi mắt có hơi ngấn lệ, phải một lúc lâu sau cô ấy mới ép mình trở lại nói khẽ một câu: “Anh sẽ không không quay lại đâu.”
Ngay lúc đó, biểu cảm của Lục Thước trở nên khá kỳ lạ.
Nhưng cô ấy không có thời gian nghiên cứu
sâu.
Bởi vì cậu ấy đã bóp chặt lấy cằm cô ấy và cúi đầu hôn cô ấy mãnh liệt, một tay nhấc người cô ấy lên bế cô ấy nqồi trên quầy bếp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK