Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên tiễn cả nhà Lâm Bân về, lại muốn giúp dì Lâm dọn dẹp thì bị dì cản lại: “Cô mới về thì đi nghỉ đi! Để dì dọn cho.”

An Nhiên do dự một chút rồi hỏi: “Dì Lâm có muốn sống cùng anh không? Bây giờ anh đã thay đổi, khác trước rồi.”

Nói sao thì dì Lâm cũng là mẹ ruột người ta, cô cũng không tiện chiếm mãi.

Dì Lâm nhanh nhẹn dọn dẹp, nói: “Dì đã thương lượng với chị dâu cô rồi! Anh cô ra ngoài kiếm tiền, chị dâu cô chăm sóc nhà cửa. Lâm Hi thì không thiếu dì được, thằng bé còn nhỏ quá dì cũng không yên tâm giao cho người ngoài.”

An Nhiên rất cảm kích.

Cô cũng không phải người không biết điều, nghĩ ngợi một lát rồi nói với dì Lâm: “Mỗi tháng tôi sẽ đưa dư hai mươi ngàn, dì đưa bù cho chị dâu, như vậy cũng đỡ đần được chút, trẻ con tuổi này đang cần lớn mà.”

Dì Lâm vỗ về tay cô, cuối cùng vẫn không từ chối.

Nói xong những chuyện này, dì lại lặng lẽ hỏi An Nhiên: “Cô và cậu Hoắc thật sự không còn cơ hội?”

An Nhiên gật đầu: “Không còn nữa! Trước đây là do tôi quá kích động.”

Dì Lâm an ủi cô: “Cũng không mất mát gì! Cậu Hoắc trông cũng đẹp.”

An Nhiên: ...

Cô quay về phòng ngủ, Lâm Hi đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, thấy mẹ vào thì giang hai tay, nũng nịu đòi mẹ ôm.

Đến lúc này An Nhiên mới có thể ôm con trai một cái thật chặt.

Một tháng không gặp, có ôm hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Sang năm Lâm Hi cũng sắp lên mẫu giáo rồi, bình thường An Nhiên cũng sẽ đọc một ít sách truyện cho cậu bé nghe, cô theo thói quen kéo tủ đầu giường ra thì chợt nhớ đến chiếc nhẫn kim cương lần trước bỏ vào.

“Bố lấy đi rồi!” Tiểu Lâm Hi nói thật to rõ.

An Nhiên tỉnh hồn nhìn Lâm Hi, Tiểu Lâm Hi còn nhỏ tuổi nhưng ăn nói rất rõ ràng: “Lâm Hi thấy thì đưa cho bố, bố bỏ túi mang đi rồi.”

An Nhiên không nói gì, chỉ hôn con trai một cái

Tiểu Lâm Hi ngoan ngoãn ngồi trong lòng nghe cô kể chuyện cho mình, một lát lại kéo tay mẹ: “Mẹ đọc sai rồi, là ba chú dê con, không phải ba chú thỏ con.”

An Nhiên cúi đầu cạ vào con trai trong lòng.

Cô dịu dàng nói: “Thế để mẹ đọc lại lần nữa.”

Thế nhưng Lâm Hi không chú tâm vào câu chuyện mà tựa vào lòng mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Có phải sau này Lâm Hi sẽ có mẹ mới không?”

“Hả?”

Thằng nhóc rất thân thiết với cô, mềm nhũn nói: “Lần trước ở nhà ông nội, ông nội và bố cãi nhau dữ dội lắm, ông nội mắng bố nói là trong nhà có người rồi còn ra ngoài lêu lỏng, muốn lấy vợ hai hay sao? Mẹ... có phải bố sắp tìm mẹ mới cho Lâm Hi hay không?”

An Nhiên đoán chắc là Hoắc Doãn Tư có bạn gái mới.

Lâm Hi còn nhỏ, không có cảm giác an toàn.

Cô ôm lấy con trai, nhẹ nhàng dỗ: “Lâm Hi sẽ sống cùng mẹ, sau này có lẽ bố sẽ thích người khác, nhưng Lâm Hi nhà chúng ta gọi dì là được rồi!”

Lâm Hi hỏi ngay: “Không cần gọi mẹ mới hả?”

An Nhiên hôn cậu nhóc một cái, dịu dàng nói: “Không cần!”

Tâm trạng Tiểu Lâm Hi tốt hơn một chút, cậu nhóc ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, lát sau lại không nhịn được mà ló đầu nhỏ ra: “Bố và mẹ chia tay hả?”

Mũi An Nhiên chua xót.

Nhất thời cô cũng không biết phải giải thích sao với con trai, Lâm Hi lại nói tiếp: “Bố nói bố và mẹ cãi nhau giống như con cãi với Trương Duệ vậy... Mẹ, con với Duệ Duệ một lát là ổn rồi, có phải mẹ với bố cũng sẽ như thế không?”

An Nhiên ôm Lâm Hi nho nhỏ vào lòng.

Lâm Hi không hề lên tiếng.

Nhóc con không hiểu chuyện đời nhưng vẫn cảm giác được một chút quan hệ của bố mẹ, chỉ là Lâm Hi rất hiểu chuyện nên vẫn không quậy phá làm khó.

Đến khi dỗ Lâm Hi xong, An Nhiên mới tựa đầu vào giường, khẽ vuốt ve gương mặt con trai.

Đúng là càng lớn càng giống Hoắc Doãn Tư!

Cô rón rén vọt đi tắm rồi nằm bên cạnh Lâm Hi, suy tính cho tương lai.

Cô dự định sang năm sẽ đổi nhà mới, một căn hộ bốn phòng ngủm còn căn hộ hiện tại thì bán giá thấp lại cho Lâm Bân, cũng coi như cô đang báo đáp dì Lâm.

Điện thoại di động reo lên.

Nhìn thì thấy là Hoắc Doãn Tư gọi đến, An Nhiên do dự một lát rồi vẫn nhận: “Chuyện gì?”

Cô bước xuống giường, đi ra ban công lộ thiên trong phòng ngủ.

Có hơi lạnh.

Giọng Hoắc Doãn Tư nhàn nhạt: “Đêm ba mươi tôi muốn đến đón Lâm Hi, bên cô có tiện không?”

An Nhiên cứng đờ.

Thật ra thì cô cũng biết, từ khi Hoắc Doãn Tư biết đến sự tồn tại của Lâm Hi thì cô không có cách nào ngăn cản cậu đến gặp Lâm Hi, huống chi hiện tại hai người họ còn cùng nhau nuôi con, cô đảo mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Được thôi! Bốn giờ chiều được không?”

Cô dùng giọng điệu như lúc làm việc.

Bầu không khí vô cùng vi diệu.

Hai đầu điện thoại chỉ có tiếng hít thở, qua hồi lâu, Hoắc Doãn Tư mới nói nhỏ: “Xế chiều bốn giờ, tôi sẽ đến đón thằng bé.”

Cậu nói xong thì cúp máy.

Một cú điện thoại, ngoại trừ Lâm Hi cũng không nhắc đến chuyện khác, người này còn dứt khoát hơn người kia.

An Nhiên nghĩ quan hệ của bọn họ hiện tại còn nặng nề và sượng hơn khi vừa gặp lại, nếu không có Lâm Hi chắc là đến già đến chết cũng không lui tới.

Đêm đông lạnh lẽo.

An Nhiên lại cầm điện thoại đứng bên ngoài một lúc lâu.

...

Sáng sớm, An Nhiên vừa dậy đã dẫn dì Lâm và Lâm Hi đến trung tâm thương mại mua sắm.

Cô mua cho dì Lâm, Lâm Hi và cả Nữu Nữu mấy bộ quần áo mới để đón Tết, dì Lâm không chịu nên cản cô không cho mua: “Quần áo dì treo trong tủ còn chưa mặc hết kìa. Cô muốn mua thì mua quần áo trang sức cho mình đi, giờ lên chức rồi, người ta gọi là Tổng Giám đốc An rồi, trừ năng lực ra thì cũng không thể lơ là những phương diện khác, hôm khác gọi cô Lý đi, dì thấy cô ấy đối xử với cô không tệ, cô đi thành phố H cô ấy còn ghé qua thăm nhà vài lần đấy.”

An Nhiên đang thử giày cho Nữu Nữu, ngước mắt lên: “Cô ấy không kể.”

Dì Lâm không nhịn được nói thêm: “Còn hỏi thăm Tổng Giám đốc Cố nữa.”

An Nhiên không lên tiếng, tiếp tục thử giày cho Nữu Nữu, có thể do cô quá thất thần nên Nữu Nữu không nhịn được kêu: “Cô ơi.”

An Nhiên tỉnh hồn, vỗ nhẹ cô bé.

Dì Lâm thở dài: “Thật ra thì cũng là một cô gái tốt, sao Tổng Giám đốc Cố không chịu cưới người ta vậy! Gia cảnh tốt còn toàn tâm toàn ý thích ông ấy, hời cho người đàn ông khác quá.”

An Nhiên cũng không tiện nói gì.

Dì Lâm nhìn dáng vẻ của cô cùng không nói nữa...

Bốn người mua sắm rồi ăn ở ngoài, lúc định về nhà thì Lâm Hi chợt kêu lên: “Bố, bố...”

An Nhiên nhìn sang theo.

Cách một lớp thủy tinh, cô nhìn thấy Hoắc Doãn Tư đang uống cà phê cùng một cô gái, có lẽ là đối tượng mới của cậu, thế nhưng lúc người kia quay mặt sang lại làm An Nhiên ngơ ngác, lại là Tôn Điềm.

Bọn họ lại ở cùng nhau?

Lúc này mà bỏ đi đột ngột cũng không ổn, dù gì Hoắc Doãn Tư cũng đã bắt gặp cô.

Ánh mắt cậu sâu thẳm, bình tình nhìn cô đang nắm tay Lâm Hi, sau đó nói với Tôn Điềm ngồi đối diện: “Chuyện này tôi sẽ cân nhắc, cô nhắn lại với bố mẹ cô đi.”

Mắt Tôn Điềm ngập nước: “Hoắc Doãn Tư, em chỉ có thể cầu xin anh!”

Hoắc Doãn Tư cười nhạt rồi đứng dậy xin lỗi bảo không tiếp chuyện được nữa, Tôn Điềm đứng dậy theo thì nhìn thấy An Nhiên, không chỉ có một mình mà còn dẫn theo cả nhà.

Cậu bé trong lòng cô đẹp chói mắt.

Tôn Điềm thừa nhận, đến giờ cô ta vẫn có chút ghen tỵ, cô ta cảm thấy nếu không có đứa nhỏ kia thì chưa chắc Hoắc Doãn Tư đã chọn An Nhiên, nhưng mà nghe nói bọn họ đã chia tay rồi.

Hoắc Doãn Tư đi ra, Lâm Hi đòi bố ôm.

Hoắc Doãn Tư gật đầu với dì Lâm rồi nhìn lướt qua An Nhiên một cái, cuối cùng mới ôm lấy nhóc con, dịu dàng dỗ dành: “Ăn gì chưa?”

Lâm Hi nắm lấy tay cậu, sờ lên bụng nhỏ của mình.

Thằng nhóc còn cười khanh khách.

Hoắc Doãn Tư sờ lên cái bụng nhỏ mềm nhũn của thằng nhóc, tim mềm cả ra, nhưng lại không cho mẹ thằng nhóc sắc mặt tốt, nhàn nhạt nói: “Tay Lâm Hi hơi lạnh.”

An Nhiên cười miễn cưỡng: “Đang định về.”

Cô thấy Tôn Điềm ra theo thì cũng không nghĩ nhiều, cho là bọn họ đang hẹn hò nên nói: “Không quấy rầy hai người nữa! Mai anh đến đón Lâm Hi là được.”

Mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm.

Lúc này Tôn Điềm đứng cạnh cậu còn hòa nhã trêu chõ Lâm Hi, thằng nhóc xấu hổ nằm gục trên vai bố không chịu nhìn người khác.

Tôn Điềm liền nhìn Hoắc Doãn Tư cười ngọt ngào.

Dì Lâm thấy cảnh này cũng lạnh lòng, xem ra An Nhiên và ngài Hoắc đã không còn cơ hội, dì vừa định lên tiếng thì Hoắc Doãn Tư đã cao ngạo gật đầu, sau đó giao Lâm Hi cho An Nhiên.

Lâm Hi xụ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.

An Nhiên cũng không mất phong độ, gật đầu với Tôn Điềm một cái rồi dẫn dì Lâm về, vừa đi khuất tầm mắt là dì Lâm nói ngay: “Cậu Hoắc cố ý à! Hai người vừa chia tay thì cậu ấy đã quen người khác.”

An Nhiên mở cửa xe, ôm con vào trong.

Cô nhẹ giọng nói: “Bọn họ vốn là một đôi, bây giờ cũng chỉ là tái hợp thôi!”

Nhắc đến mới nhớ, những ngày đó Hoắc Doãn Tư có thể tính là có quan hệ vợ chồng với cô cũng không công bằng với Tôn Điềm... Nhưng có ai gặp được công bằng đâu?”

An Nhiên thà rằng những ngày đó chưa từng tồn tại.

Sau khi về đến nhà cô cứ luôn chán nản, tóm lại là tâm trạng không được tốt, cô còn có một đứa con trai phải chăm sóc đây, không thể vì Hoắc Doãn Tư có bạn gái mà lần nào cũng không được vui.

Nữu Nữu là người vui vẻ nhất, cô bé rất thích cô.

Buổi tối, Thục Phân đến đón cô bé, luôn miệng cảm ơn An Nhiên, An Nhiên cũng rất thích Nữu Nữu.

Có nhiều trẻ con bên cạnh, nhà cửa cũng náo nhiệt hơn.

Ngày cuối năm, An Nhiên để dì Lâm đón giao thừa với nhà Lâm Bân, còn cô thì ở nhà một mình với Lâm Hi... Đến xế chiều Hoắc Doãn Tư đến đón người.

Cậu đứng ngoài cửa, rất có chừng mực.

An Nhiên ôm Lâm Hi, dặn thằng bé phải lịch sự, phải chào hỏi mọi người.

Lâm Hi không muốn đi lắm, miệng nhỏ bĩu ra: “Con muốn ở với mẹ.”

An Nhiên ôm thằng bé một cái.

Cô cũng muốn ăn Tết cùng thằng bé, nhưng cô biết nhà họ Hoắc không đến cướp đứa nhỏ là đã hết tình hết nghĩa rồi... Cô không thể yêu cầu thêm.

Cô nửa quỳ trên sàn nhà, dỗ Lâm Hi thật lâu.

Cuối cùng cậu nhóc mới đồng ý.

Hoắc Doãn Tư vẫn luôn đứng ngoài cửa, đến tận khi Lâm Hi ra ngoài thì mới khom người xuống ôm lấy cậu bé... An Nhiên bước ra cửa, nhỏ giọng nói: “Nếu như cô Tôn muốn đến đó, các người thấy không tiện thì có thể gọi tôi đến đón Lâm Hi về.”

Hoắc Doãn Tư nhíu mày lại.

Lâm Hi chơi súng nước, nói liên tục: “Mẹ nói có thể không cần gọi mẹ mới, gọi dì là được.”

An Nhiên bỗng chốc cảm thấy mất tự nhiên.

Cô nhẹ nhàng vén tóc ra sau vành tai...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK