Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng ngủ xa hoa, ánh đèn mờ nhạt.
Hoẳc Minh Châu nâm trên chiếc giường mềm mại, không thế nhúc nhích.
Bẽn gối là hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái của nước cạo râu, chính là nhãn hiệu mà người kia hay dùng.
Đây đã là lần thứ ba cò bị bât cóc trong tháng này.
Lân nào người đàn ông cũng trói cô lại, bịt kín mắt cò, cà vạt của õng nhẹ nhàng trói quanh cổ tay cò, để cò phải ngoan ngoãn ngủ với ông…
Thế nhưng, ông không hề chạm vào cô!
Chỉ là ban đém, ông sẽ òm cò vào lòng, lúc tâm trạng hăng hái mới sờ mó một chút.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó khoảng giường bén cạnh cỏ lún sâu xuống… Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cò.
Cò xinh đẹp rạng rỡ, mổi một bộ phận đều xinh đẹp hơn người.
Cuối cùng, bàn tay người đàn ỏng dừng lại, nhìn cỏ đay ham muốn…
Hoắc Minh Châu khòng giãy dụa, chiếc cà vạt đang bịt mắt cõ dần dần bị thẩm ướt, cô lặng lẽ khóc: “Lục Khiêm, không phải ỏng muốn lấy vợ sao? Tại sao còn nãm lần bảy lượt bắt tòi đến đây làm gì?”
“Để tôi làm nhân tình của ông sao?”
Người đàn òng hơi giật mình, cò biết đó là ông!
Hoẩc Minh Châu cúi đầu bật khóc, sao cò có thế không biết đó là ông, cho dù có hóa thành tro cỏ cũng nhận ra mùi hương trẽn người ông!
Có lẽ là do õng không nỡ trói chặt, cò vừa giãy dụa một chút, vậy mà có thế mở được dây trói.
Ánh sáng lại xuất hiện, có đối diện với õng…
Lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Hoẩc Minh Châu chăm chú nhìn người đàn õng mình đã yêu rất nhiều nám, đòi mõi nhẹ nhàng run rấy: “ỏng Lục, đúng là tòi khỏng đủ thõng minh, thế nhưng õng không thể chơi đùa tòi như vậy! Dù tòi có vò dụng thế nào cũng sẽ không đi làm tình nhân của chồng người ta!”
Hơn nửa năm trước, cỏ uống rượu.
Đêm đó là một đêm điên cuồng của hai người họ…
Sau này khi ông đến thành phố B, thỉnh thoảng bọn họ cũng qua đêm với nhau, dù sao bẽn cạnh ông cũng không có người phụ nữ nào, dù sao họ cũng từng có một đứa con với nhau, dù sao õng cũng đã nói cò hãy đợi õng hai nãm.
Trong lòng cõ tràn ngập niềm vui khi nghĩ đến cuối cùng họ sẽ kết hõn với nhau.
Thế nhưng òng phải kết hòn, tin tức về cuộc hỏn nhân của ông Lục trên báo chí thực sự rất khoa trương, và cô dâu không phái cô.
Ngay cả như vậy, ông vần còn muốn ngủ với cô…
Lục Khiêm nhìn vào đòi mât đầm lệ của cò, rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, bực bội châm lửa.
Ông rất muốn nói với cõ, đợi thêm nửa nãm nữa thòi.
Ông muốn nói, tin tức kết hòn của òng chỉ là giả. Nhưng một người phụ nữ có được bao cái hai năm, thanh xuân cò có được mấy Tân nửa năm…
Hầu kết của Lục Khiêm lăn lộn một lúc lâu.
Cuối cùng, õng khe khẽ thì thầm: “Minh Châu, rất xin lỗi!”
ông nhẹ nhàng kéo cò qua.
Cô không muốn để ông chạm vào mình, bướng bỉnh trừng măt nhìn ông, đòi mât đỏ bừng.
ông biết, cò thực sự rất yêu mình.
Tình yêu đó là sự kết hợp của thích, say đắm, ngưỡng mộ.
Và cả ký ức về vò số lần hoan ái của họ.
Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đau cò, giọng nói khàn khàn mà võ cùng dịu dàng: “Tòi đã làm xong bữa sáng rồi, em đi rửa mặt đi, lát nữa thư ký Liễu sẽ sằp xếp xe đưa em về!”
Giọng điệu của ông vừa giống người yêu vừa giống một người cha hiền.
Nói xong, õng ra khỏi phòng ngủ.
Ông đi rất nhanh, như thể sợ có thứ gì đó đuối theo mình, như thế sợ giây tiếp theo mình sẽ hối hận.
Lục Khiêm ra khỏi phòng ngủ, đứng trên hành lang.
Ông hung hãng nện một quyền lên vách tường, máu tươi nhuốm đỏ bức tường màu trâng.
Cuộc đời òng có quá nhiều ràng buộc.
Không thế ở bên người phụ nữ mình yêu, ông là loại đàn õng gì chứ!
Ông cũng từng nghĩ mình có thể buông tay, vậy nén mấy năm trước õng mới chia tay với Minh Châu. Mãi đến khi gặp lại ông mới giật mình phát hiện mình lại có một đứa con trai, õng cứ tưởng chỉ cần hai nàm, qua hai năm ông sẽ có thể buông xuống tất cả để chăm sóc hai mẹ con họ.
Vặy nhưng óng đã nuốt lời…
Trong nhà vệ sinh của phòng ngủ, Hoắc Minh Châu ngồi xốm bên cạnh bồn cầu, lặng lẽ khóc.
Cõ biết như vậy là không có tiến đồ.
Nhưng cò khõng thế kiềm chế được bản thân, cỏ chỉ có thế khóc như thế này, bởi vì khi trở về nhà, cò sẽ phải giả vờ như mình không thèm quan tâm.
Cò còn phải làm một cò con gái tốt,
Cò còn phải làm người mẹ tốt nhất của Thước Thước.
Mà ra ngoài, cò vẫn là người mẫu tuyến một rực rỡ chói mắt….
Hoắc Minh Châu… Ra khỏi căn phòng này, mày không được khóc nữa.
Trong lúc ngấn ngơ, cò tìm thấy một bao thuốc lá, có lẽ bình thường Lục Khiêm hay hút thuốc ở đây, cò nhẹ nhàng châm một điếu, hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt của mình và Lục Khiêm.
Khi đó, cô vẫn là Hoắc Minh Châu trẻ người non dạ.
Mà õng, đã là õng Lục muôn người kính trọng.
Cò vĩnh viễn nhớ rõ hoàng hòn ngày đó, tám chiếc Audi mang biến số rất ngầu đột nhiên xuất hiện trong nhà, hơn mười vệ sĩ toàn thân mặc đồ đen vây quanh người đàn ông thanh cao sang trọng kia, bước vào thế giới của cô.
Ông đứng trong phòng khách nhà họ Hoắc, mang theo khí chất tao nhã.
Ngày đó, Hoắc Minh Châu nghe người ta nói, óng chính là Lục Khiêm, là óng Lục của thành phố c.
Cũng là cậu của ôn Noãn.
Cô từ từ bước xuống cều thang, bố cô bảo cò chào người ta, cò nhìn khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của ông, nghĩ thầm trong lòng: Nhìn ông cùng lằm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, tại sao cò lại phải gọi õng một tiếng chú Lục?
Thế nhưng hình như bố và anh trai cò rất sợ ông.
Cõ nghĩ, cô khôn khéo một chút, nghe lời một chút, có lẽ òng sẽ không gây rắc rối cho anh trai, sẽ đồng ý cho ôn Noãn và anh trai ở bên nhau!
Ngày đó, cò mặc một chiếc váy màu trắng.
Hình như, là váy ngủ…
Cứ như vậy, cò đứng từ trên cao nhìn xuống, gọi một tiếng như mèo con: “Chú Lục!”
Lúc ấy, ông có quay đau lại.
Khi nhìn thẳng mặt ỏng, cò phải thừa nhận, tim cò đập hơi nhanh. Cô chưa bao giờ nghĩ Ôn Noãn lại có một người cậu đẹp trai như vậy, hơn nữa còn quyền cao chức trọng, ông thờ ơ đáp lại cò rồi quay sang nói chuyện với bố cò.
Cò chưa bao giờ nhìn thấy một người nói chuyện với bố mình mà lại bình thản như vậy.
Về sau, chú Lục đã rời khỏi nhà.
Bố cỏ nói òng là một con cáo già, anh trai thì không nói gì cả. Cõ cảm thấy lời bố mình nói không đúng, rõ ràng chú Lục rất nhã nhặn, ông nói chuyện rất lịch sự, có lễ độ.
Khi đó, cõ còn nghĩ, tại sao trên đời này lại có người tốt đến vậy.
Khiến cò dễ chịu đến vậy.
Cò nqhĩ, cô thích chú Luc này mất rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK