Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch vừa dừng xe.
Cửa kính xe hạ xuống, anh đối mắt với Lục u.
Anh nhìn cô, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Lên xe!”
Nói xong, chờ một lúc lâu mà Lục u cũng không động đậy, anh bèn mở cửa xuống xe đi đến trước mặt cô… Anh nhẹ nhàng cầm lấy túi thế thao trong tay cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sao mấy hôm nay lại tránh anh?”
“Tỏi không có tránh mặt anh!”
“Không cần thiết phải làm vậy!”
Lục u thản nhiên nói xong, thấy Diệp Bạch đã cất túi của mình vào cốp xe.
Cô không nói gì, chỉ tự mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Diệp Bạch hơi kinh ngạc.
Sau khi lên xe, anh xoay người nhìn cô chăm chú, khẽ hỏi: “Về căn hộ nhé?”
Lục u vừa đánh golf xong nên rất mệt, tựa vào lưng ghế không phản đối, nhỏ giọng ừ một tiếng… Nhưng Diệp Bạch vẫn chưa buông tha cho cô, khi nghiêng người cài dây an toàn cho cô, anh
bỗng ngước mắt lên hỏi: “Mấy hôm nay có đi xem mắt không?”
Lục u cụp mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của anh.
Diệp Bạch nhìn cô chăm chú, một lúc lâu sau lại giữ lấy đầu cô, hôn cô… Không gian bên trong xe chật hẹp, tiếng nuốt nước bọt vốn mờ ám lại rõ ràng vô cùng.
Thật lâu sau, nụ hôn của hai người mới kết thúc.
Diệp Bạch nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, lại hỏi thêm lần nữa: “Có đi xem mắt không vậy?”
Lục u mạnh miệng: “Không gặp được người phù hợp thôi!”
Khi nói xong, hơi thở cô cứ nhấp nhốm không đều, cánh môi khẽ run lên… Diệp Bạch nghiêng người về phía trước, gần như nửa nằm lên người cô, anh ôm cô thật lâu, rồi mới thì thầm bên tai cô, hỏi: “Anh không phù hợp với em sao? Không hợp mà sao đêm đó chúng ta làm nhiều lần như vậy?”
Lục u đẩy anh: “Anh bớt đùa giỡn lưu manh lại đi!”
Diệp Bạch ngồi thẳng dậy, cuối cùng cũng buông tha cho cô, khi khởi động xe, anh mới thấp giọng nói: “Đến căn hộ nhé! Anh nấu cơm cho
em!”
Lục u cũng không phản đối.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chợp một giấc ngắn trên xe.
Khi tỉnh lại, cô đã ngủ trên chiếc giường lớn trong căn hộ… Trời đã tối, trong phòng không có ánh đèn, mọi thứ đều lờ mờ không rõ, giống như mối quan hệ của cô và Diệp Bạch.
Cô ngồi dậy bật đèn đầu giường lên, lúc này mới nhận ra mình đang mặc áo sơ mi của Diệp Bạch.
Cô nhìn một lúc lâu,
Sau đó lấy tay nhẹ nhàng chải mái tóc dài của mình, cả người lười biếng.
Diệp Bạch xuất hiện ở cửa.
Anh lặng lẽ nhìn cô, nhìn cơ thế thon gầy của cô ấn dưới quần áo anh… Lục u ngước mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, anh không vào phòng mà chỉ đứng ở cửa, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao đồng ý về với anh?”
Lục u không trả lời ngay.
Anh lại hỏi, giọng điệu gay gắt hơn khi nãy: ‘Vi muốn lên giường với anh, hay là muốn ăn đồ anh nấu?”
Lục u ngước mắt, hỏi lại: “Anh muốn nghe
câu trả lời nào?”
Cuối cùng anh vẫn bước vào phòng, cúi người hôn cô, giọng nói khàn đi: “Anh chỉ muốn nghe em nói muốn ở bên anh, sổng cùng anh”
Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của cô.
Hôn từ cái cằm thon gầy lên má, sau đó đến sống mũi thanh tú thẳng tắp, cuối cùng chiếm lấy môi cô.
Bàn tay anh cũng bắt đầu lần mò vào trong quần áo.
Lục u không từ chối anh, nhưng khi anh nhẹ nhàng kéo chiếc quần nhỏ dưới lớp áo xuống, cô ôm lấy cổ anh, giọng nói mềm mại mà dịu dàng hiếm thấy, cô hỏi anh: “Vậy còn anh thì sao, Diệp Bạch, anh có muốn sống cùng tôi không? Anh đã chuấn bị kỹ chưa?”
Ngón tay cô thon dài, gõ nhẹ vào ngực anh: “Vị trí này của anh có còn trống không?”
Ánh mắt Diệp Bạch hơi trầm xuống: “Nơi này của anh không có người nào khác!”
Lục U cũng nhìn anh chăm chú.
Đột nhiên khựng lại như vậy, hai người cũng không có tâm trí làm tiếp nữa.
Diệp Bạch kéo cô ngồi dậy, dẫn cô đến phòng ăn để ăn tối, khi ăn Diệp Bạch hỏi về Tiểu
Lục Hồi… Vẻ mặt Lục u bình tĩnh, cũng không nói quá nhiều, Diệp Bạch liền nhận ra cô đã hiểu mối quan hệ này thành ra thế nào.
Chắc là cô xem anh thành bạn tình rồi!
Ánh đèn vàng rực trong phòng ăn thật ấm áp, nhưng trong lòng Diệp Bạch lại lạnh như băng, có điều anh vẫn không nói gì, chỉ gắp cho cô thêm một ít đồ ăn, giọng điệu cũng rất dịu dàng: “Ăn như thế sao mà no được? Em ăn thêm chút nữa đi.”
Dưới ánh đèn, vẻ mặt Lục u rất hời hợt.
Cô hoàn toàn phủi đi sự ngây ngô của khi xưa, trở thành một người phụ nữ trưởng thành.
Diệp Bạch không khỏi nhìn thêm vài lần.
Anh nhớ tới cuộc vui vẻ đêm đó, với anh mà nói, cảm giác lúc đó thật thoải mái… Bởi vì anh được làm với người phụ nữ mà mình yêu, nhưng anh không rõ Lục u cảm thấy thế nào.
Sau khi ăn xong, anh còn công việc phải giải quyết nên vào phòng làm việc để xử lý.
Bận bịu xong, Lục u đã không còn ở trong phòng ngủ nữa.
Diệp Bạch có chút lo lắng trong lòng, anh tưởng cô đã lặng lẽ bỏ về, nhưng khi ra ngoài lại thấy Lục u đang ở trong phòng khách, ngồi trên sô pha xem ti vi, hai mắt tập trung nhìn chằm
chằm màn hình ti vi, trong tay là bịch khoai tây chiên mở sẵn.
Khung cảnh này như chạm vào tim Diệp Bạch.
Trong khoảnh khắc đó, anh tưởng như đã về lại quá khứ, về lại ngày trước của bọn họ, về lại thời điểm tốt nhất của mối quan hệ này.
Mỗi lần anh đi công tác về đều sẽ phát hiện Lục u lén ăn đồ ăn vặt.
Dù có nói kiểu gì cô cũng không chịu sửa.
Đôi mắt Diệp Bạch hơi đỏ lên, anh day mi tâm ngồi lại cạnh cô, hơi nghiêng đầu.
Lục u cầm điều khiến chuyển kênh.
Nhưng có người đã bắt lấy tay cô, cô nghiêng người thì bắt gặp ánh mắt của Diệp Bạch… Anh đang nhìn cô chăm chú, Lục u buông túi đồ ăn vặt xuống: “Xong việc rồi?”
Anh mất tập trung ừ một tiếng.
Ngay lập tức, anh bế cô vào lòng, để hai chân thon dài của cô mở ra vòng qua eo anh, tư thế này thật sự quá xấu hổ, nhưng Lục u không có cơ hội phản kháng nào… Diệp Bạch đã cúi đâu hôn cô.
Động tác của anh cực kỳ gấp gáp, không có dạo đầu gì.
Anh vừa hôn vừa sờ, vừa chiếm lấy cô.
Khi cơ thể hai người dán liền vào nhau, anh nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng hỏi: “Thích dịu dàng hay là thích mạnh bạo hơn?”
Lục u không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cổ anh.
Tivi còn đang phát bộ phim hoạt hình yêu thích của cô, rất lâu sau đó… màn hình tivi đã tối đen, chỉ còn lại hình ảnh nam nữ triền miên phản chiếu trên đó.
Diệp Bạch vốn muốn dịu dàng với cô, nhưng bọn họ mới vừa về bên nhau, anh có hơi không khống chế được.
Trong cơn sóng tình đê mê,
Bọn họ đều tạm quên đi mối quan hệ giữa mình với người kia, lấp đầy những khoảng trống trong suy nghĩ bằng lạc thú.
Hai người làm trên sô pha hai lần.
Lục u nằm trên sô pha thở hổn hển, sau lưng là cơ thế Diệp Bạch mướt mồ hôi… Anh thì thầm vào tai cô: “Em không phản kháng gì hết nhỉ, Lục u à, không phải em xem anh là công cụ giải tỏa ham muốn rồi đấy chứ?”
Cô cũng không xấu hố chút nào.
Hai người cũng đã đến đây, cũng ngủ với nhau ròi, giờ nói thêm gì cũng có vẻ già mồm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ nhẹ vào vải đệm sô pha, tiếng nói trầm trầm run run: “Không phải anh cũng vậy sao? Diệp Bạch, anh hỏi quan hệ giữa chúng ta là gì, đây chẳng phải là mối quan hệ giữa chúng ta sao?”
Diệp Bạch muốn một danh phận.
Anh không chỉ muốn danh phận, còn muốn sống cùng cô và Tiểu Lục Hồi!
Nhưng rõ ràng là Lục u không muốn vậy.
Anh bế cô vào phòng tắm tắm rửa, giữa màn hơi nước dày đặc, anh không nhịn được mà chiếm lấy cô thêm lần nữa… Sau khi ra khỏi phòng tắm, hai chân Lục u đã mềm đi.
Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ của Diệp Bạch, nhẹ giọng nói: “Đưa tôi về!”
Diệp Bạch hơi khựng lại: “Em không định qua đêm ở đây sao?”
Rõ ràng là Tiểu Lục Hồi còn đang ở chỗ Lục Thước.
Lục u mở mắt, nhìn lên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Bạch, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao thẳng của anh: “Quan hệ của chúng ta không cần sến súa như vậy! Tôi gọi tài xế đến đón!”
Cô nói xong thì ngồi dậy, chuẩn bị thay quần áo rời đi.
Diệp Bạch khẽ đè cô lại.
Anh nhìn cô chăm chú, sau khi đắp vài lớp dưỡng ấm, thần sắc của cô trông tươi tắn hơn bình thường.
Cái mày đôi mắt đều mang nét duyên dáng nữtính.
Nhớ lại cuộc vui vẻ vừa rồi, vẻ mặt Diệp Bạch hơi thả lỏng hơn khi nãy, anh kéo cô lại, hôn nhẹ lên chóp mũi cô, khẽ nói: “Đế anh nghỉ ngơi một lát, lát nữa anh đưa em về.”
Lục u vẫn muốn để tài xế tới đón.
Nhưng có vẻ như anh đoán được cô định nói gì, bèn duỗi tay ra ôm cô vào lòng, ôm thật chặt… Mặt họ áp sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể ấm lên sau khi thân mật.
Đầu của Lục U tựa vào cố anh.
Cô lẳng lặng nghe nhịp tim anh.
Phụ nữ vẫn luôn dễ mềm lòng, cho dù đã chịu nhiều đau khố vì anh, ít nhất thì lúc này tim Lục u cũng dịu đi, có điều cô không muốn nói cho anh biết, đây là… nổi cay đắng không muốn cho người khác biết của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK