Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối, tại một ngôi nhà cũ kỹ trong con hẻm nhỏ.
Hoắc Minh chăm chú nhìn người em gái mình đã yêu thương nhiều năm, nhìn bộ quần áo cực kỳ đơn giản của cô ấy, rồi lại nhìn căn nhà tồi tàn phía sau.
Mắt anh chợt đau, ngón tay đang cầm điếu thuốc khẽ run lên.
Hút một hơi thuốc sâu, anh bước vào, nhìn xung quanh: “Đứa bé đâu?”
Hoắc Minh Châu ngạc nhiên: “Chị dâu đã nói cho anh biết sao?”
Hoắc Minh tức giận nói: “Nếu cô ấy không nói cho anh biết, chẳng lẽ còn giúp em che giấu rồi đế em tiếp tục sống ở nơi tồi tàn này sao?… Đứa bé đó là con của ai?”
Cho đến giờ phút này, anh thực sự không biết bố của đứa bé là ai.
Hoắc Minh châu không cho anh vào phòng.
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, thối ra làn khói thuốc cuối cùng: “Là ai?”
Bất kể là ai, trong vòng một ngày, anh sẽ đánh cho đối phương không còn răng!
Hoắc Minh châu chặn cửa phòng, nhẹ giọng cầu xin: “Em và Thước Thước vẫn sống rất tốt! Anh Hai, em có thế tự mình nuôi thằng bé, anh đừng hỏi nữa!”
Đôi mắt của Hoắc Minh hơi đỏ lên.
Anh chỉ cách cô ấy nửa bước, anh vươn tay đẩy cô ấy ra sau lưng rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Căn phòng ngủ đơn giản, chưa đầy mười mét vuông.
Ngoài chiếc giường cũ kỹ, chỉ có một chiếc bàn nhỏ với mấy chục cuốn tạp chí đặt trên đó.
Hoắc Minh bước qua đó gạt mấy cuốn tạp chí số 18 ra, trên trang bìa đều là về Hoắc Minh Châu, cô chủ lớn nhà họ Hoắc!
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống vài lần rồi anh đi về phía chiếc giường cũ kỹ.
Đứa bé nhỏ nhắn đang nằm ngủ say.
Cậu bé có khuôn mặt trắng nõn và mái tóc ngắn màu trà.
Đôi lông mày quen thuộc và màu tóc riêng biệt đó khiến đôi mắt Hoắc Minh đỏ ngầu lên!
Anh không tiếp tục truy hỏi bố đứa bé là ai, bởi vì không cần hỏi nữa!
Hoắc Minh đột ngột quay người lại, trừng mắt nhìn em gái mình.
Khóe môi Hoắc Minh châu run rấy, thậm chí toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo, cô ấy nhỏ nhẹ cầu xin: “Anh hai, đừng tìm chú ấy! Anh đừng tìm chú ấy… Em và chú ấy đã chia tay fôi.”
Hoắc Minh vưon tay nhẹ nhàng chạm vào cậu bé.
Ấm áp đấy…
Hoắc Minh sửng sốt một lát, nhẹ giọng hỏi: “Chú ấy? Chú ấy là ai? Minh Châu, em hãy nói nghe xem nào!”
Hoắc Minh châu che miệng lại.
Thực sự anh trai đã biết rất rõ đứa trẻ này là của ai.
Hoắc Minh đè thấp giọng: “Em và chú ấy đến với nhau từ khi nào? Em có biết mình đang làm gì không? Chú ấy lớn hơn em tới mười mấy tuổi, người có địa vị như chú ấy đã hơn bốn mươi tuổi còn chưa kết hôn, chú ấy đã từng qua lại với biết bao nhiêu người như thế, sao có thể để mắt tới một cô bé như em chứ?”
Hoắc Minh cháu nhục nhã vô cùng.
Cô ấy biết, là do cô ấy không biết tự lượng sức mình!
Hoắc Minh không hỏi thêm nữa, anh cởi áo khoác mặc cho Tiểu Thước Thước, sau đó nhẹ nhàng bế lên.
“Anh Hai!” Hoắc Minh châu nắm lấy cánh tay anh, cầu xin.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, sắc mặt Hoắc Minh tối sầm như nước: “Hoặc là bây giờ em theo anh về nhà ngay, hoặc là bây giờ anh gọi điện cho Lục Khiêm bảo chú ấy đến đón hai mẹ con em, em chọn một đi!”
Hoắc Minh châu không có lựa chọn nào khác.
Cô ấy thu dọn một vài bộ quần áo và rời khỏi cùng với Hoắc Minh.
Khi đi xuống lầu, Thước Thước đã tỉnh dậy.
Cậu bé bối rối nhìn Hoắc Minh, vẻ mặt có chút sợ hãi nhưng lại không khóc.
Hoắc Minh sờ đầu cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Cậu là cậu của con! Mẹ của con cũng ở đây!”
Thước Thước nhìn thấy Hoắc Minh Châu ở bên cạnh.
Rồi mới yên tâm nhắm mắt lại.
Hoắc Minh nhìn mà cảm thấy đau lòng, đi đến cạnh xe, anh cấn thận đặt cậu bé vào ghế trẻ em, sau đó nhìn em gái mình.
Hoắc Minh châu im lặng ngồi lên xe, nhỏ giọng nói: “Tạm thời đừng nói cho bố mẹ biết, được không?”
“Em còn biết sợ sao?”
Hoắc Minh hừ lạnh, đóng cửa xe lại, đi vòng ra phía trước đế lên xe. Anh thực sự buồn bực, muốn hút thuốc, nhưng anh đã kìm lại vì lo ngại có trẻ em ở đây.
Im lặng một lúc, anh đạp chân ga.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, xe từ từ lái vào cống biệt thự.
Vốn dĩ anh không định đánh thức ôn Noãn, nhưng ôn Noãn vốn đang có tâm sự trong lòng, tiếng mở cửa đóng cửa vẫn đánh thức cô, cô mặc áo ngủ, nhẹ nhàng đứng dậy.
Đứng ở cầu thang, nhìn thấy Hoắc Minh ôm Thước Thước và Minh Châu đi theo phía sau.
Ôn Noãn sửng sốt một lát.
Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Đêm nay đế Thước Thước ngủ cùng Hoắc Tây! Em hãy nói chuyện với Minh Châu đi!”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô quay lại lên lầu để mở cửa cho Hoắc Minh.
Hoắc Minh bế Thước Thước vào trong, nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống chiếc giường mà ôn Noãn vừa nằm…
Có lẽ giường quá mềm nên Tiểu Thước
Thước không bị đánh thức.
Tiếu Hoắc Tây bị đánh thức một chút, khẽ hé mắt, sau đó xoay người ôm lấy Thước Thước, âu yếm như đang ôm cún con mà ngủ…
Khuôn mặt trắng trẻo, nét mặt giống nhau và cả mái tóc màu trà.
Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn.
Anh chạm vào Tiểu Hoắc Tây, rồi lại chạm vào Thước Thước, thì thầm: “Đứa bé rất giống bố!”
Ôn Noãn cảm thấy khá chột dạ.
Hoắc Minh quay người, ôn nhu nói: “Chắc hẳn em cũng đoán được, là giống nòi của ông già khốn kiếp nào rồi chứ?”
Anh ăn nói khá thô lổ!
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đừng để bọn nhỏ nghe được, ngày mai chúng ta hẵng nói!”
Hoắc Minh trừng mắt nhìn cô.
Nếu là trước đây thì ôn Noãn sẽ sợ anh, nhưng bây giờ cô không sợ anh như trước nữa… Khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô còn mạnh dạn nói: “Anh không nên giận lây cả tôi! Cũng đâu phải do tôi làm đâu!”
Sắc mặt Hoắc Minh dịu đi một chút.
Anh nắm lấy tay cô: “Hãy ở với Minh Châu,
anh vào phòng sách hút điếu thuốc.”
Ôn Noãn gật đầu.
Thực tế là chuyện giữa họ vẫn chưa được giải quyết, bọn họ vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng khi đổi mặt với những chuyện xảy ra trong nhà, họ theo bản năng mà nương tựa vào nhau.
Phải làm sao đây?
Minh Châu gọi anh là anh trai, gọi cô là chị dâu!
Ôn Noãn dẫn Hoắc Minh cháu vào phòng ngủ dành cho khách, nhẹ nhàng nói: “Anh trai em chỉ đang tức giận, em đừng để bụng! Đi tắm trước đi, chị sẽ làm món ăn khuya cho em, món gà rán mà em thích nhất.”
Vừa định đi ra ngoài, Hoắc Minh Châu đã ôm chặt lấy cô.
Trong lòng ôn Noãn cảm thấy đau lòng xót xa.
Cô vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Hoắc Minh Châu, nhỏ giọng nói: “Đáng lẽ nên trở về sớm hơn mới phải! Anh trai em thật sự rất giận đấy!”
Hoắc Minh châu nhẹ giọng gọi: “Chị dâu!”
Ôn Noãn chỉnh sửa lại tóc cho cô ấy: “Chị đi làm đồ ăn, em đi tắm trước đi! Trong phòng không thiếu thứ gì!”
Hoắc Minh châu khẽ ừ.
Ôn Noãn đi làm đồ ăn khuya, sau khi chuấn bị xong, Hoắc Minh Châu đã xuống lầu.
Cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ mang theo khi nãy, được làm bằng vải cotton, đã được giặt đến nỗi gần như phai màu.
òn Noãn nhìn thấy thế.
Cô không nói gì, chỉ run giọng nói: “Mau đến ăn nào! Đều là món em thích cả!”
Hoắc Minh châu ngồi xuống ăn.
Cô ấy im lặng, không giống như trước đây luôn nói chuyện không ngừng, giống như một cái máy in vậy.
Ôn Noãn lẳng lặng ngồi với cô ấy.
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh Châu rưng rưng nước mắt: “Chị dâu, em sợ! Lúc đó chú ấy không thế cưới em, bây giờ… Em cũng gần như đã quên chú ấy rồi.”
Sao có thế vẫn còn nhung nhớ cơ chứ?
Hai năm qua, cô ấy đã sinh con rồi một mình nuôi con, cuộc sống rất khó khăn, hàng ngày đều lo lắng về tiền sữa bột và tiền thuê nhà.
Những ký ức đẹp đẽ và hào nhoáng mà cô ấy từng trải qua với ông giống như những đám mây trôi, bị gió thổi bay đi…
Thỉnh thoảng, cô ấy nhìn thấy ông trên báo.
Ông vẫn là ông Lục lịch sự và cao quý.
Còn Hoắc Minh châu, cô ấy không còn xanh tươi non nớt như xưa nữa, thời gian đã bào mòn mọi góc cạnh sắc sảo của cô…
Ôn Noãn không dám hứa với cô ấy.
Cô nhẹ nhàng nói: “Dù thế nào thì anh trai em vẫn phải xả cơn giận này! Nhưng anh ấy nhất định sẽ không làm tốn thương đến Thước Thước!”
Hoắc Minh châu gật đầu trong nước mắt.
Ôn Noãn giúp cô ấy dọn dẹp lại căn phòng rồi đi vào phòng sách tìm Hoắc Minh.
Đấy cánh cửa phòng sách nặng nề ra, bên trong tối om chỉ có một ngọn đèn nhỏ treo trên tường được bật sáng.
Hoắc Minh ngồi hút thuốc sau bàn làm việc, chiếc gạt tàn trước mặt chứa đầy tàn thuốc, chứng tỏ trong lòng anh đang buồn bực, phiền muộn biết bao.
Ôn Noãn đóng cửa lại, đi tới bên cửa số mở cửa sổ ra.
Cô thì thầm: “Sao lại hút nhiều thuốc thế! Cũng không sợ bị nghẹn sao!”
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô.
Đêm nay khác với mọi khi, ôn Noãn chủ động đi đến bên anh, ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng ôm anh…
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, tựa vào vai cô.
Hai người cứ thế lẳng lặng ôm nhau rất lâu, cuối cùng anh lên tiếng với giọng khàn khàn: “ôn Noãn, có phải anh thất bại lắm không! Nếu không phải lúc trước anh nhất quyết muốn sang Anh Quốc, cậu của em và Minh châu có lẽ đã không có cơ hội đến với nhau, chắc những ngày mà Lục Khiêm ở trong bệnh viện chính là chiếc giường ấm hâm nóng tình cảm của bọn họ!”
Ôn Noãn thấp giọng hỏi: “Anh đồng ý không?”
Hoắc Minh nhéo vào eo thon của cô: “Sao em không đi hỏi bố mẹ anh? Chắc em cho rằng anh dề nói chuyện hơn nên trước hết phải cổ gắng dụ dỗ anh rồi mới đế anh thuyết phục bố mẹ, đúng không?”
Ôn Noãn không phủ nhận, cô từ từ áp mặt mình vào mặt anh.
Mặt của Hoắc Minh rất nóng…
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nói giúp cho cậu em, hay đang cầu xin vì Minh Châu?”
ôn Noãn lắc đầu.
Cô ôm lấy vai anh, giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Không vì ai cả! Em chỉ vì Thước Thước!”
Hoắc Minh không nói gì.
Ôn Noãn thật sự rất thông minh, cô biết anh đang nghĩgì.
Quả thực bây giờ anh đang tức giận với cả Minh Châu và ông già đó, người duy nhất anh cảm thấy đau lòng chính là đứa bé đó, cô nhẹ nhàng lôi đứa bé ra, điều này chứng tỏ đã nắm trọn tám tư của anh.
òn Noãn ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, chủ động hôn anh nhẹ nhàng: “Dù thế nào đi nữa, hãy cho Thước Thước sự tôn nghiêm lớn nhất được không? Thằng bé nhất định sẽ phải lớn lên ở nhà họ Hoắc, dù thế nào cũng phải đi học, cưới vợ sinh con.”
Cô rất giỏi ăn nói, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thằng bé cũng có quan hệ máu mủ với anh.”
Hoắc Minh chợt khẽ cười.
Anh ôm cô vào lòng, tựa đầu vào trán cô: “Nhưng thằng bé trông rất giống tên khốn đó.”
Ôn Noãn không phản bác.
Cô hôn anh dịu dàng, làm anh mềm lòng bằng sự dịu dàng nữ tính.
Hoắc Minh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, vuốt ve lên xuống, trầm giọng nói: “ôn Noãn, em định dùng thân thế của mình để giải quyết chuyện này sao? Đế anh nói cho em biết, cho dù tối nay chúng ta có làm tình đi chăng nữa, sau khi ra khỏi giường thì những việc anh phải làm đều không sót một việc nào cả!…Hơn nữa, anh mong rằng chúng ta có thể thực sự hòa giải, cuộc sống hôn nhân của chúng ta sẽ là hai bên tự nguyện, diễn ra một cách tự nhiên, chứ không phải vì ai khác… Chỉ vì chúng ta muốn đối phương.”
Ôn Noãn ngừng trêu chọc anh.
Cô tựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm ở cổ anh, nghe nhịp tim anh đập dồn dập, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, có vẻ như khả năng kiềm chế của anh đã giỏi hơn rất nhiều!”
Đôi mắt anh sâu thẳm, không tán thành cô.
“Ôn Noãn… Em là vợ anh, anh muốn tôn trọng em! Anh muốn khiến cho em thật sự thoải mái, khiến em cảm thấy mổi phút mỗi giây bên anh đều xứng đáng đế gợi nhớ!”
Ôn Noãn không thế nghe tiếp nữa.
Không phải anh đang tức giận sao, đâu ra nhiều lời gợi tình như thế?
Cô đứng dậy từ trên đùi anh, lặng lẽ chỉnh lại
bộ đồ ngủ, nhưng Hoắc Minh kéo cô lại, hôn cô say đắm, hôn cô một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói: “Tối nay ngủ ở phòng ngủ chính nhé!”

ỏn Noãn không từ chối.
Chủ yếu là vì cô đoán chắc tối nay anh không có tâm trạng đế làm gì cả.
Nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, cô thầm nghĩ, những khó khăn giữa cô và Hoắc Minh, phần lớn là vấn đề tình cảm giữa hai người.
Còn Minh châu và cậu đã bị ảnh hưởng quá nhiều.
Ôn Noãn suy nghĩ rất nhiều, lúc cô đang nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng khởi động xe ở dưới lầu.
Cô giật mình một lúc rồi bật dậy chạy xuống lầu.
Xe của Hoắc Minh đã chạy đi xa rồi.
Cô vội vàng hỏi người giúp việc: “ông chủ đi đâu thế?”
Người giúp việc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Vừa hay Hoắc Minh châu cũng chạy xuống lầu, sắc mặt tái nhợt có lẽ cô ấy cũng đoán được điều gì đó…
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Em đừng nôn nóng,
chị sẽ hỏi thư ký Trương!”
Làm phiền người khác vào đêm khuya luôn là điều không tốt, giọng điệu của ôn Noãn đặc biệt khách sáo.
Thư ký Trương nhanh chóng nói cho cô biết: “Anh Hoắc đã sắp xếp một chiếc máy bay riêng đế bay đến thành phổ c.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười cảm ơn.
Cô cúp điện thoại, nhìn Hoắc Minh Châu: “Anh trai em đến thành phố c rồi.”
Hoắc Minh châu nắm lấy tay ôn Noãn: “Chị dâu, em sợ.”
Ôn Noãn cũng bất lực, điện thoại của Hoắc Minh đã tắt, không có gì có thể ngăn cản anh đến thành phố c.
Cô ôm chặt Hoắc Minh châu, nhẹ giọng nói: “Chi bằnq… Cứ để bon họ đánh nhau môt trân đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK