Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thước gần như phát điên.
Cậu chưa từng nghĩ có ngày này, bản thân sẽ vì phụ nữ làm chuyện này.
Cho dù chỉ có một mình cô thoải mái, nhưng nhìn biểu cảm mê đắm cô của vì bản thân, trong lòng cậu với sinh lý đều có sự hưng phấn nói không nên lời, dường như bản thân đã nắm chắc người này trong tay.
Cô là của cậu.
Lục Huân là của cậu, toàn bộ của cô đều là của cậu.
Cuối cùng Lục Huân dừng giãy dụa lại, cô nghiêng người trên gói trắng tuyết, thút thít nhẹ.
Lục Thước biết cô bị dọa sợ rồi.
Cậu ngước mắt, ánh mắt thâm sâu nhìn cô chằm chằm, thưởng thức cộng với chiếm hữu.
Đợi cậu thưởng thức đủ rồi, cậu mới đi qua hôn vào môi cô, Lục Huân kháng cự hừ nhẹ một tiếng đấy cậu, chê bai cậu không chú trọng…
Nhưng sao cô lại đấu lại Lục Thước được?
Cuối cùng hoàn toàn dây dưa với nhau, hôn rất lâu cho đến khi trong miệng đều là hương vị
của đối phương… Lục Thước chưa rời khỏi ở trong bóng tối quan sát cô.
Lục Huân run nhẹ, mặt nhỏ không tự tại nghiêng sang một bên.
Lục Thước cười rất nhẹ, cậu hôn cằm của cô nghĩ vẫn nên nói với cô: “Mối quan hệ của chúng ta, ngoại trừ mẹ anh thì người trong nhà đều biết.”
Cánh mũi thon của Lục Huân khẽ động.
Lục Thước cúi người xuống ôm cô vào trong lòng, mặt của cậu vùi vào trong tóc của cô lấm bấm: “Qua năm mới, chúng ta sẽ công khai hửm?”
Cậu có thế nghĩ tới khó khăn lúc đó, mẹ của cậu chắc chắn sẽ đau lòng khi bắt đầu sẽ không đồng ý nhưng bất kế khó khăn ra sao thì Lục Thước vẫn muốn cho Lục Huân một tương lai.
Cậu đâu phải chưa từng chùn bước.
Thực tế cậu đã từng làm tốn thương Lục Huân, tương tự bản thân cậu cũng không quên được cô.
Bây giờ cuối cùng cậu có thể thành thật thừa nhận với chính mình, cậu thích cô.
Đã sống hai mươi sáu năm, cậu đã thích cô.
Lục Huân lặng lẽ rúc trong lòng cậu, đôi vai mảnh khảnh khiến cho người ta thương xót, rất lâu cô mới nhẹ giọng lên tiếng: “Lục Thước, em còn chưa nghĩxong…”
Ban nãy là không quay lại được, bây giờ lại trở thành chưa suy nghĩ xong.
Cô có chút khó xử.
Rõ ràng Lục Thước rất thích đào bới, người ta đặc biệt là ở trên giường, cậu chặn môi cô hôn rất lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy, có phải phục vụ em thoải mái rồi không?”
Lục Huân càng khó xử.
Cô đẩy cậu: “Thả em ra, em muốn đi tắm.”
Lục Thước vẫn đè cô, không chịu buông.
Lục Huân tức đến cắn môi: “Tiếp tục như vậy thì bây giờ em sẽ về nhà ngay!”
Lúc này Lục Thước mới buông lỏng cô ra một chút, khi cô ngồi dậy cậu ôm lại eo nhỏ của cô không nhịn được nói: “ hồi nãy rõ ràng rất đẹp! Tiểu Huân, anh chưa từng thấy em như vậy.”
Lục Huân lặng lẽ đấy cậu ra, đi vào trong nhà tắm.
Ánh sáng của phòng tắm chiếu vào cũng khiến cho cậu có thế nhìn rõ cô…
Yết h’âu của Lục Thước chuyển động.
Sau khi cô ra cậu trái lại không còn lộ mãng nữa, chỉ ôm cô cùng cô ngắm tuyết ở ngoài cửa sổ, Lục Huân lo lắng ngày mai không dễ đi, Lục Thước lại cảm thấy ỏm cô rất ấm.
cảm giác này cậu đã mong nhớ rất lâu.
Trong đêm Lục Huân tỉnh dậy đã bị Lục Thước ép cho cậu cái đó.
Trong chăn mỏng, toàn là hơi nước động lòng người.
Mỗi tiếng thở dổc nhẹ đều là sự tuyệt vời.
Thoải mái thì đã thoải mái rồi chỉ là sau đó Lục Thước dỗ rất lâu cô mới chịu ngủ ở trên vai anh… Lục Thước nhìn mặt cô thông qua ánh sáng trăng, nhìn làm sao cũng không đủ.
Cậu thầm nghĩ: Rõ ràng không mãn nguyện, nhưng vì sao trong lòng lại mãn nguyện như thế.
Buổi sáng Lục Thước nhận một cuộc gọi, là Lục Khiêm gọi.
Lục Thước nhìn cô gái trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân thức dậy đi vào trong nhà vệ sinh nghe điện thoại.
Lục Khiêm đè thấp giọng nói, rõ rành là lén Minh Châu gọi.
“Thằng nhóc này con hay rồi!”
“Bổ chỉ buông lỏng một chút trái lại còn nữa giận con gái nhà người ta ra ngoài qua đêm tối, hôm qua còn là sinh nhật chú Liễu của con ông ấy uống say rồi, nếu không say bố thấy xém chút
nữa đấm bể đầu của con.”
Lục Khiêm nối trận linh đình:” Nhanh chóng quay về, đưa người về trước con không còn mặt mũi nhưng con gái nhà người ta còn cần mặt mũi!”
Lục Thước nhíu mày: “Bố, Tiểu Huân còn chưa dậy đừng làm ‘ôn cô ây!.
Nửa câu nói còn lại, Lục Khiêm nuốt xuống.
Còn chưa dậy!
Ông đè thấp giọng:” Nói chung thức rồi thì đưa người ta về nhà! Dẹp bộ dạng lưu manh của con đi muốn hẹn hò thì phải đàng hoàng, cảm thấy gần ốn rồi thì đến nhà người ta cầu hôn.”
Ông không nhắc đến Minh Châu, nói chung là muốn giải quyết giúp Lục Thước.
Lục Thước im lặng đôi chút: “Bố, cảm ơn bố.”
Lục Khiêm hừ nhẹ một tiếng, tắt điện thoại.
Trong lòng Lục Thước mềm nhũn, cậu đi về lại phòng ngủ, Lục Huân tỉnh rồi.
Cô ngồi ở mép giường ngơ ngẩn nhìn bên ngoài.
Trên người là áo sơ mi hôm qua cậu mặc, bây giờ lại được chồng lên rộng rãi trên người cô, trông vô cùng nhỏ nhắn.
Lục Thước nhẹ nhàng ôm vai cô, khá dịu dàng hỏi: “Đang suy nghĩ gì đó?”
Chuyện trong đêm Lục Huân còn đang giận.
Cô không chịu quan tâm cậu lắm.
Lục Thước cười: ” chẳng phải anh cũng đợi em thoải mái rồi sao hơn nữa anh cũng đâu có kêu em dùng…”
Lục Huân không cho cậu nói nữa.
Tôi thật sự không biết xấu hổ.
Lúc trước khi bên nhau cô không phát hiện mặt của anh lại dày như thế, Nếu như biết… cô chắc chắn phải suy nghĩ kỹ.
Lục Thước nhìn biểu cảm của cô cảm thấy nên nói chuyện đàng hoàng.
Nhưng không đợi cậu nói, Lục Huân đã lên tiếng trước, cô thấp giọng: “Lục Thước, giữa chúng ta có quá nhiều vấn đề anh đế cho em suy nghĩ.”
Chút thời gian này, Lục Thước đồng ý cho cô.
Cậu gật đầu: “ừ, anh cho em suy nghĩ! Nhưng bắt buộc phải có hẹn hò.”
Lục Huân nhẹ giọng hỏi: “Đây là đạo lý gì?”
Lục Thước dùng mũi cao nhẹ nhàng cọ xát cô, Lục Huân nghiêng mặt đi, cậu cười nhẹ.
Cô thích cậu, cậu vẫn luôn biết.
Lục Huân cắn môi, tìm chủ đề khác:” Tuyết bên ngoài dừng rồi. Em muốn về nhà.”
Lục Thước hôn cô: “Được! Ăn bữa sáng cùng anh, anh sẽ đưa em về.”
Nói xong cậu nghiêng người gọi cho lễ tân kêu đưa hai phần buổi sáng lên, khi nhân viên phục vụ gõ cửa, Lục Thước đang đè người ở bên cửa sổ không mạnh mẽ… tối hôm qua cuối cùng cậu thực sự không có chuyện đó, báy giờ nghĩ lại máu còn sôi sùng sục, Lục Huân bị cậu hôn tới không ngừng tránh, trông rất đáng thương.
Ăn bữa sáng xong, cậu đưa cô về nhà đều thuận tiện là xe của cậu đã khởi động được.
Lục Huân có ngốc cũng biết.
Cô nghiêng đầu qua khóe mắt hồi đỏ giống như một chú thỏ con.
Lục Thước ghé sát lại nhẹ giọng nói: “Chiếc xe này tính gián đoạn tái phát! Khá không nghe lời, anh đổi nó đi được không.”
Cậu rất biết dỗ người, tâm trạng của Lục Huân không kiềm được mà mềm.
Cô gái cương trực sợ đàn ông dây dưa, trải qua một đêm tâm tư của cô cũng đang dao động.
Thu thực sự đang nghĩ cô với Lục Thước thực sự có khả năng hay, có lẽ dì Minh Châu cũng
không phản đối lắm, nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời có phải cũng có thể được chấp nhận?
Nghĩ những điều này cô lại có chút lúng túng.
Lục Thước nhìn cô, ánh mắt khó hiểu. Những khó xử của cô, sao cậu lại không biết chứ.
Cậu nghĩ năm mới rồi thì cho cái Tết yên ổn, sau đó cậu công khai chuyện này, cậu với Lục Huân đều là độ tuổi thích hợp kết hỏn cậu muốn sớm chăm sóc cho cô.
Lục Thước đưa Lục Huân về nhà.
Chiếc xe nổi tiếng từ từ chạy vào cửa chính chỗ hoa màu đen của biệt thự nhà họ Liễu, anh bảo vệ nhìn thây, nghiêm túc chào: Cậu Lục thật gan!
Đợi xe dừng lại, Lục Huân muốn xuống xe.
Lục Thước nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Anh đi vào cùng em.”
Lục Huân muốn từ chối nhưng Lục Thước đã tháo dây an toàn phong độ ngời ngời xuống xe.
Tối hôm qua thư ký Liều say rượu.
Nhưng định lại trong đêm đi đến phòng con gái bảo bối nhìn thì trống rỗng.
Nửa đêm trải qua sinh nhật, thư ký Liễu đã hỏi han tố tổng Lục Thước, sáng sớm năm giờ
đang ngồi ở trong phòng khách đợi tên khốn đó đưa con gái về.
Ha ha, sắp chín giờ rồi cuối cùng cũng về!
Mắt của thư ký Liễu sắp trừng ra ngoài rồi, bà Liễu ở bên cạnh không vui.
“Tối qua là ai một hơi uống hết rượu vậy?
“Ha! Bây giờ biết quan tâm con gái rồi, anh đi đâu từ sớm?”
Thư ký Liễu khác với bình thường, ông trừng mắt nhìn vợ mình:” em nói thằng nhóc Lục Khiêm có phải cố ý không, cứ trút rượu anh, Cô ấy có phải tạo cơ hội cho con trai một bổi của mình? Anh đã nói từ nhỏ Lục Thước đã thông minh nhưng cái nết xấu đó hoàn toàn di truyền từ chai ruột của thằng bé! Bên ngoài có nhiều cô gái cậu ấy không thích sao lại cứ thích trong nhà chúng ta chứ?”
Bà Liễu mắng ông: “Còn không phải là anh ngốc?”
Thư ký Liễu trừng mắt lên.
Lúc này Lục Thước và Lục Huân đi vào, Lục Huân ít nhiều có chúy bối rối.
Thư ký Liễu thiên vị.
Rõ ràng hai người ra ngoài qua đêm nhưng
ông chỉ mắng Lục Thước, chống eo mắng cả nửa ngày trời.
Chẳng qua chính là cách làm lưu manh gì đó mà thôi.
Bà Liễu nghe đến trợn mắt.
Lục Thước vỗ nhẹ Lục Huân, nhẹ gióng nói:” Em đi lên trước, anh giải thích với chú Liễu.”
Lục Huân không dám lắm.
Bà Liễu dịu dàng nói: “Mẹ phải bàn chút chuyện với Lục Thước, Tiểu Huân con lên lầu đi.”
Vừa trùng hợp, chị dâu xuống lầu.
Bà Liễu kêu cô ấy dẫn Lục Huân lên lầu.
Lục Tự trước khi đi còn nhìn Lục Thước, cậu cười nhàn nhạt với cô, thư ký Liều nhìn không được nữa cười lạnh: “Cháu còn dụ dồ con bé!”
Lục Thước không kiềm được: “Chú Liễu, bọn họ là hai người yêu nhau.”
Thư ký Liễu hừ nhẹ một tiếng.
Cho đến khi Lục Huân lên lầu, thư ký Liễu mới ngấng cái đầu còn men say, biểu cảm cũng nghiêm túc rất nhiều.
Ông vào thẳng vấn đề: “Lục Thước, hai đứa bên nhau chí không phản đối nhưng mẹ cháu có đồng ý không, cháu có giải quyết trong nhà được không? Nếu như cháu không giải quyết được
những thứ này thì chú thà Tiếu Huân gả cho một người đàn ông bình thường.”
Lục Thước không do dự: “Cháu sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, chú Liễu yên tâm.”
Thư ký Liễu nhìn cậu có thành ý như vậy, sắc mặt dịu lại.
Nhưng sao ông lại thật sự yên tâm được?
Nhiều năm trước, chuyện của Lam Tử Mi lớn như vậy, Minh Châu có thế không đế ý sao?
Hơn nữa, khi Lục Khiêm còn trẻ quả thật có một đoạn tình cảm với Lam Tử Mi, bây giờ Lục Thước lại phát sinh quan hệ như vậy với Tiểu Huân, đáy… không phải loạn sao?
Thư ký Liễu cũng cảm thấy phiền giúp bố con bọn họ.
Ông suy nghĩ nghiêm tức nói: “Lục Thước, bọn chú là đằng gái, không có đằng gái nào chủ động làm việc đó cả, vì vậy hai đứa có thành hay không còn phải xem cháu.”
Lục Thước gật đầu.
Thư ký Liễu lại không cam lòng, ông cứ tha cho thằng nhóc này vậy sao?
Nhưng đứa nhỏ này cũng làm bản thân nhìn thấy lớn, cũng chịu rất nhiều khổ, cậu với Tiểu Huấn cũng trai tài gái sắc, cho dù quan hệ kỳ diệu nhưng sao ông lại nhẫn tâm chia cắt?
Lục Thước rời đi.
Bà Liễu cầm tinh dầu, ân cần xoa bóp cho chồng.
Thư ký Liễu nắm lấy tay của bà: “Được rồi được rồi, càng xoa càng đau! Em xem thử xem, em đã biết chuyện này từ sớm sao cũng không lên nói tiếng nào vậy?”
Bà Liễu rũ mi: “Chuyện này ông Lục sớm đã biết, sao có phần em làm chủ?”
Bà thở dài nhẹ: “Chủ yếu là Tiếu Huân thích.”
Thư ký Liễu không nói chuyện nữ, ngơ ngấn xuất thần.
Lục Thước về lại Lục viện, Tiểu Lục u đang ở trong sân đợi cậu, cậu mới xuống xe thì cô bé đã chạy đến ôm tay cậu, nhỏ tiếng nói: “Tối hôm qua bố rất tức giận! Anh, anh thật to gan.”
Lục Thước xoa đầu cô bé, từ trong túi lấy một túi kẹo tứ giác ra.
Tối hôm qua mua ở thành phố cố.
Tiếu Lục u nhìn thích thú, ngắt một miếng ăn.
Lục Thước đi vào nhà, quản gia nhìn thấy cậu thấp giọng nói: “ông chủ kêu cậu lên phòng sách kiếm ông ây.”
Lục Thước gật đầu, rẽ qua đi vào phòng sách.
Lục Khiêm đang hút thuốc.
Nhìn thấy Lục Thước vào, ông ấy dật tắt thuốc trực tiếp hỏi: “Đưa người về chưa?”
Lục Thước ừm một tiếng.
Lục Khiêm cũng không nối nóng, rất bình tĩnh hỏi: “Con dự định như thế nào?”
Lục Thước thấp giọng: “Qua Tết mới nói! Con với cô ấy xa nhau khá lâu cũng phải cho cô ấy chút thời gian suy nghĩ, nếu như Tiểu Huân đồng ý thì đến lúc đó hai nhà cùng ăn cơm, con nói với mẹ.”
Lục Khiêm cười lạnh.
“Tiến bộ rồi! Từng bước đều tính toán xong!”
“Bố thấy mẹ con đã buông lỏng, trong lòng nghĩ năm mới dắt Tiếu Huân đến, lấy hảo cảm… Từng bước chinh phục mẹ con được không? Giỏi nha cậu Lục, không chỉ lừa được con gái người ta lợi hại còn khá biết dổ ngọt mẹ mình, chỉ là Lục u cũng là gián điệp của con phải không!”
Bình thường, Lục Thước chắc chắn sẽ nói mấy câu nhưng bây giờ cậu một câu cũng không nói.
Cậu biện hộ với bố ruột của mình.
Điều khác mẹ cậu không nói, chỉ là nghe lời bố ruột cậu nhất, còn về dổ thì cậu kém xa bố ruột.
Lục Khiêm chê cười thì chê cười nhưng không thế không thừa nhận thằng bé này thông minh.
Lúc này quả thật không thích hợp công khai,
Hai đứa nhỏ cũng phải hẹn hò, ai có thế nhất định thành chứ?
Lục Khiêm xua tay: “Khiến người ta ghét! Thử mẹ con, cô ấy còn tưởng tối hôm qua con đi phóng đãng rồi, cứ nói con hư không nghiêm chỉnh.”
Lục Thước cười, cười đến Lục Khiêm nổi nóng.
“Đồ khốn! Thứ khốn nạn!”
Lục Thước giỗ mẹ mình xong bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại là Tư An Nhiên
Thái độ của Lục Thước rất lạnh lùng: “An Nhiên, chúng ta dễ hợp dễ tan! Hoặc là nên nói chúng ta chưa từng bắt đầu, chèn ép của phía bố tôi với nhà họ Tư cũng đã dừng, cô không cần gọi điện thoại đến cầu xin nữa.
Nói xong, cậu muốn cúp điện thoại.
Tư An Nhiên nhanh chóng nói: “Lục Thước, em đang ở thành phố c.”
Cô ấy lại lấm nhẩm lên tiếng:” Em đang ở trước cửa Lục viên.”
Lục Thước đau đầu.
Cậu lạnh lùng nói: “Tư An Nhiên, giữa chúng ta hình như không có đến mức này? Hà có gì cô phải khiến cho đối phương khó xử.”
Lục Thước không chiều cô ấy trực tiếp tắt điện thoại.
Cậu nghĩ cô ấy thấy không hứng thú sẽ tự động biến mất.
Buổi tối thì ăn cơm người giúp việc trong nhà đi qua ghé sát vào tay cậu nói mấy câu.
Sắc mặt của Lục Thước cũng thay đổi.
Người giúp việc nói Tư An Nhiên đã đứng ở trước cửa Lục viên cả ngày, quần áo trên người mỏng manh vừa hỏi mới biết giấy tờ gì cũng không có tiền cũng không có, đây chính là cuối tuần muốn dựa vào Lục viên.
Lục Thước lạnh nhạt lên tiếng:” Tôi đi xem thử!”
Nói xong cậu đứng dậy, Minh Châu và Tiếu Lục u còn đang ăn cơm rất ngon miệng, Lục Khiêm nhìn thấy con trai kỳ lạ thì hỏi: “Có phải nợ phong lưu gì đó, người ta bế con đến tìm không?”
Lục Thước vổ ống quần, không quan tâm: “Bố yên tâm, con rất thuần khiết, tuyệt đối không có chuyện đó với người phụ nữ khác.”
Lục Khiêm: Đồ khốn nạn!
Lục Thước trước cửa Lục Viện, đưa cho người giúp việc tiền ngậm miệng không cho anh ta nói với Minh châu.
Mà sau đó cậu nhìn thấy Tư An Nhiên.
Trời lạnh cống Chị mập một chiếc đầm len, còn đi chân trần.
Lúc nào cũng sờ mặt, lạnh đến đỏ lên trong thực là khá khiến người ta thương tiếc.
Nhưng Lục Thước lại là lòng dạ sắt đá.
Cậu nhíu mày: “Tư An Nhiên, cô dày vò như vậy có ý nghĩa sao? Ban Đầu Cô nói hợp tác nhưng sau này cô biểu hiện ra hoàn toàn không giống, trách ai chứ!”
Giọng nói của Tư An Nhiên run:” ban đầu anh cũng không nói, anh sẽ quay lại với Lục Huân!”
Trong bóng tối, Lục Thước châm một điếu thuốc.
“Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô!”
Bỗng nhiên Tư An Nhiên đi lên, trong lúc Lục
Thước chưa phản ứng kịp ôm lấy eo của cậu.
Cả cơ thể của cô ấy mềm mại dính chặt vào cậu.
Cô ngẩng đầu lẩm bấm lên tiếng: “Tối hôm qua hai người ra bên ngoài qua đêm phải không? Lục Thước, điều cô ta có thể cho anh, em cũng có thế hơn nữa em chỉ tốt hơn cô ta!”
Cô ấy gấp gáp Ngứa đầu muốn hôn cậu.
Lục Thước đấy cô ấy ra.
Từ trước đến đây cậu không nể tình phụ nữ cũng không ngoại lệ: “Tư An Nhiên, cô có cần cởi áo ở đây? Cô không cảm thấy cô như vậy rất khó coi sao?”
Cô ấy hét lớn với cậu: “Em đương nhiên biết là khó coi! Nhưng Lục Thước, em thích anh tám năm, ròng rã tám năm, anh cho rằng chúng ta vì sao lại xem mắt, anh cho rằng vì sao em lại khoan dung với anh như vậy rõ ràng biết anh với Lục Huân đã xảy ra quan hệ, em vẫn đồng ý gả cho anh, bởi vì em thích anh.”
Cô mặc kệ mặt mũi như vậy, Lục Thước cũng không quan trọng.
Nhưng cô ở Lục Viện nói lung tung đề cập đến Lục Huân khiến cho Lục Thước không thể không quản.
Cậu đè thấp giọng: “Cô điên rồi sao? Tôi
từng nói thích cô sao, tôi phát sinh quan hệ với ai, thì có liên quan gì đến cô? ít thêm đất diễn cho bản thân đi.”
Tư An Nhiên run môi:” Đúng! Là em không tự trọng, là em thích anh trước anh! Lục Thước, không thế nhìn thử em sao, anh không thế suy nghĩ đến em sao?”
“Không thế!”
Lục Thước lấy bóp da ra rút hai nghìn ra.
“Tự mình tìm ra ở kêu người nhà cô đến với _ £ 99 CO.
Nói xong thì anh trở về không muốn quan tâm đến bà điên này.
Cậu không kìm suy nghĩ Lục Huân đáng yêu hơn cô ấy nhiều chỉ biết nhỏ tiếng khóc, sao giống như người đàn bà chua ngoa vậy.
Sao Tư An Nhiên cam lòng?
Cô nhẹ giọng lên tiếng:” Tôi không mang theo giấy tờ!”
Lục Thước quay lại, cười lạnh: “Cô muốn dựa vào tôi đúng không?”
Trái lại Tư An Nhiên không phản đối.
Đang lôi kéo thì điện thoại của Lục Thước vang lên là Lục Huân gọi đến.
Một cái bông tai của cô không thấy nghi ngờ
là cậu lấy đi, loại vật riêng tư của con gái như vậy, cô không muốn ở chỗ cậu nếu như bị người khác nhìn thấy…
Cô nhẹ giọng hỏi Lục Thước cũng khá dịu dàng nói: “Phải, ở trong túi áo của anh!”
Chị Ván kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc là của Tư An Nhiên:” Lục Thước là điện thoại của ai? Có phải Lục Huân? Chúng ta sắp kết hôn rồi cô ta còn qua lại với anh.”
Lục Huân ngơ người.
Lục Thước tức đến không nhịn được, cậu lạnh lùng nói: “Tư An Nhiên cô có bệnh sao?”
Cậu thấp giọng nói với Lục Huân: “Không có chuyện đó! Là bản thân cò ta tự chạy đến Lục viện!”
Tim của Lục Huân đập nhanh.
Đột nhiên nhớ đến những câu khó nghe mà người giúp việc trong nhà lúc trước nói, nói mẹ của cô chạy đến Lục Viện để phá hoại hôn nhân của chú Lục…
Cô đột nhiên cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK