Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoạt nghe đến cái tên đó, cố Vân Phàm có chút lặng người.
Một lúc lâu sau, ông ta mới gượng cười: “Trở về rồi sao! Trở về cũng tốt”.
Lúc này tro cốt của bà cố đã được chôn cất.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trên bia mộ có ảnh bà Cố trẻ đẹp. Sau khi cô ta qua đời, mọi việc không hay cô ta từng làm cũng đều biến mất, cố Vân Phàm cũng không còn hận thù gì.
Tư Kỳ nắm tay bố mình.
Cô bé cúi xuống, có chút khó hiếu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trên bia mộ… Bà cố đối với cô bé thật xa lạ. Người khác nói đó là mẹ cô, nhưng nếu thực sự là mẹ thì tại sao lại không ở cùng Tư Kỳ và bố?
Buổi lễ dài kết thúc.
Cố Vân Phàm cúi người bế cô con gái nhỏ lên, thơm một cái rồi nhẹ nhàng đặt đầu cô bé lên vai mình, ông ta không nói gì, chỉ ôm con gái như vậy
Đúng là bà cố đã có đứa con này với người khác, nhưng cổ Vân Phàm rất yêu nó.
Ông ta đã điều tra cha ruột của Tư Kỳ và
phát hiện ra đó là sinh viên đại học làm việc bán thời gian. Cậu ta rất đẹp trai, ông ta cũng đã đọc báo cáo sức khỏe của cậu ta và thậm chí nghiên cứ cả ba đời tố tiên, khẳng định rằng không mắc bất kỳ bệnh di truyền nào.
Tư Kỳ cũng ôm lấy bố mình.
ở một bên, Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đều mặc đồ đen, trước ngực cài một bông hoa nhỏ màu trắng.
An Nhiên cũng khá buồn.
Hoắc Doãn Tư nhìn cố Vân Phàm cùng cô bé, nhẹ nhàng lắc đầu: Từ tên của cô bé là có thể nhận ra đây là nỗi nhớ của cố Vân Phàm với Tư Ỷ! Anh cảm thấy cố Vân Phàm khá hèn nhát, năm xưa mẹ anh kết hôn, ông ta không thể làm nhân, mẹ anh cũng không thích cố Vân Phàm nên từ bỏ đã đành. Nhưng hiện tại Lý Tư Ỷ còn chưa kết hôn, tại sao họ lại không thể ở bên nhau?
Chỉ nuôi một đứa trẻ và làm việc chăm chỉ! Không có tiền đồ!
Anh quay đầu lại thì thấy mắt An Nhiên ươn ướt, không khỏi vòng tay qua vai vợ.
Sau đám tang, thời tiết càng trở nên mát mẻ hơn.
Cố Vân Phàm đưa Tư Kỳ trở lại biệt thự nơi
bà Cố từng ở. ông ta đã không quay lại đây gần hai năm kể từ lần cuối cùng đó.
Mọi thứ có vẻ vẫn như trước.
Người giúp việc ở đây nhìn thấy cố Vân Phàm quay lại thì vội bước tới, có lẽ là sợ bị đuối việc nên thái độ rất hoảng sợ: “Tiên sinh đã về rồi!”
Cố Vân Phàm khẽ gật đầu, đặt đứa nhỏ xuống: “Đưa Tư Kỳ ra vườn chơi một lát, tôi lên lầu”.
Người giúp việc nhìn vẻ mặt của ông ta, không hiếu ông ta đang suy nghĩ gì.
Người giúp việc định bế Tiếu Tư Kỳ lên nhưng Tiếu Tư Kỳ lại không chịu, cô bé vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, nước mắt lưng tròng nhìn cố Vân Phàm: “Bố!”
Cố Vân Phàm chợt mềm lòng, cúi người bế cô bé lên lầu.
Đi đến phòng ngủ chính trên tầng hai, cố Vân Phàm mở cửa, bên trong rất sạch sẽ, dường như bên trong không có người ở. ông ta nghe nói người vợ quá cố của mình đã sáu tháng nay rất ít về nhà.
Tư Kỳ vào đến đây thì rất tò mò.
Cổ Vân Phàm đặt cô bé xuống, nhẹ nhàng nói: “Con tự chơi một lát đi!”
Tư Kỳ ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Vân Phàm ngước mắt lên, nhìn thấy những bức ảnh cưới hồi họ kết hôn đang treo trên đầu chiếc giường nạm ngà voi đắt tiền, ông ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vài giây, sau đó đưa tay gỡ ra, phủi bụi rồi lấy xuống. Sau đó lại lấy ra một cặp nhẫn cưới từ trong túi của mình.
Sau khi người vợ qua đời, ông ta đã lấy nó ra khỏi ngón tay của cô ta.
Đã không có tình yêu thì ra đi rồi cũng nên lấy lại họ Vương, không nên mang họ chồng nữa.
Và ông ta cũng không muốn dính dáng đến cô Vương thêm nữa.
Cố Vân Phàm yên lặng quan sát, chợt có tiếng gõ cửa, giọng người giúp việc vang lên: “Tiên sinh, thư ký họ Trương tới tìm ông!”
“Đế cô ấy vào!”
Nói xong, cửa bị đấy ra, thư ký của ông ta ở thành phố H bước vào.
Tiểu Tư Kỳ nhận ra người thư ký này, cô bé vui vẻ chạy tới. Thư ký Trương đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Bố đang có việc quan trọng phải làm, cháu tự chơi một lát nhé”.
Sau đó cô ấy nghiêm túc nói: “Giám đốc cố gọi tôi đến là có việc gì cần giải quyết sao?”
Cố Vân Phàm chỉ vào cặp nhẫn cưới và ảnh
cưới, bình tĩnh nói: “Hãy xử lý những thứ này và cả căn biệt thự này càng sớm càng tốt”.
Thư ký Trương biết rằng mối quan hệ vợ chồng của họ không tốt.
Cho nên việc này không đáng ngạc nhiên.
Cô ấy chỉ do dự hỏi: “Người giúp việc ở đây, ông có muốn dẫn theo không?”
Cố Vân Phàm rất quả quyết: “Bọn họ chưa bao giờ chăm sóc Tư Kỳ, con bé sẽ không quen. Hãy cho bọn họ một khoản tiền, sau đó để bọn họ rời đi!”
Thư ký Trương gật đầu nói: “Được, tôi sẽ cố gắng xử lý xong nhanh nhất có thế!”
Cổ Vân Phàm dặn dò thư ký xong liền ngồi xốm xuống nói với Tư Kỳ: “Đến với bố nào!”
Đứa trẻ loạng choạng bước tới.
Cổ Vân Phàm chống một chân đế cô bé có thể ngồi thoải mái, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Con sắp cùng bố đi tới thành phố B, con có vui không?”
Tư Kỳ mở to đôi mắt đen của mình.
Cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “ở thành phố B có rất nhiều chú cún xinh phải không?”
Cổ Vân Phàm ậm ừ: “Đúng vậy! Có rất nhiều chú cún con xinh đẹp, bố sẽ mua cho con một
con”.
Tư Kỳ dựa vào hõm cố ông ta, cảm giác vô cùng mềm mại.
“Có cún con là con đi”.
Thư ký Trương nhìn hai bố con họ, không khỏi khẽ mỉm cười, đứa nhỏ này và giám đốc cố rất thân thiết.
Một giờ sau, một chiếc máy bay đặc biệt cất cánh tại Sán bay Quốc tế Thành phố H.
Hoắc Doãn Tư và An Nhiên cũng đi cùng ông ta.
Hoắc Doãn Tư rót cho mình một ly rượu mạnh, nở nụ cười nói: “Cố tiên sinh thật biết hưởng thụ”.
Cố Vân Phàm ghét nhất là kiểu nói chuyện quái gở của Hoắc Doãn Tư này, hừ một cái nói: “Đừng làm ra vẻ như cậu không đủ tiền mua một cái máy bay”.
Hoắc Doãn Tư thấy Tư Kỳ không có ở đó, liền không chút dè chừng nói: “Chúng tôi đã tính đến tâm trạng của cố tiên sinh nên lựa chọn khiêm tốn đi máy bay bình dân, không ngờ cố tiên sinh lại chơi trội thế này”.
Cổ Vân Phàm nói với An Nhiên: “Sao cô có thể chịu đựng được thái độ quái gở của cậu ta
hay vậy?”
Hoắc Doãn Tư vần cười lịch lãm: “Mỗi người một gu mà”.
Hai người này đấu võ mồm là chuyện bình thường, An Nhiên chỉ lấy chăn đi vào phòng ngủ, không thèm để ý đến họ. Bên trong, Hoắc An An và Cố Tư Kỳ đang chơi với nhau rất vui vẻ, hai cô bé đều mới hai ba tuối, rất hợp nhau.
An Nhiên vừa bước vào, Tiểu Tư Kỳ đã gọi “dì ơi”.
Sau đó, Tư Kỳ lập tức vòi vĩnh: “Cháu muốn Trà Sữa! Dì có thể cho Trà Sữa chơi với cháu vài ngày được không?”
Hoắc An An nhỏ hơn vài tháng tuổi.
An An bật khóc: “Trà Sữa là của mình!”
An Nhiên dở khóc dở cười, ai bảo cô bé đi khoe với Cố Tư Kỳ?
Hai cô bé đều được bố chiều chuộng, tranh giành quyền nuôi Trà Sữa đến nỗi mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi ròng ròng không ai chịu nhường ai. Cho nên hai tiếng sau đó trên máy bay không hề yên tĩnh chút nào.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Thành phố B.
Hai bên ai về nhà nây, sau đó An Nhiên nghe nói Tư Kỳ quá thích Trà Sữa nên đã ăn vạ trên ô tô
suốt nửa giờ.
Hoắc Doãn Tư lái xe về nhà.
Ba giờ chiều, biệt thự yên tĩnh, cô bé Hoắc An An vừa xuống xe đã chạy đi tìm Trà Sữa. Trà sữa tội nghiệp đang ngủ ngon thì lại bị cô chủ nhỏ ôm chặt.
Hoắc An An lấm bẩm: “Trà sữa, em nhất định phải luôn ở bên chị và anh trai”.
An Nhiên và Hoắc Doãn Tư nhìn nhau.
Hoắc Doãn Tư bất lực: đứa trẻ ngốc này trông giống anh, nhưng tính tình lại giống Hoắc Kiều và cô Hoắc Minh châu, hình mầu đại tiếu thư tiêu chuẩn của nhà họ Hoắc, vô tư không tim không phổi.
An Nhiên nhẹ giọng nói: “Em sẽ dỗ con bé ngủ trưa, nó đã không ngủ rất lâu rồi”.
Hoắc Doãn Tư gật đầu.
Chẳng ngờ anh lại lên cơn thèm thuốc lá nên nói: “Em đưa con bé đi ngủ, anh hút thuốc rồi đến công ty”.
An Nhiên cảm thấy rất thương anh, kiễng chân hôn lên cằm anh, thì thầm: “Buổi tối hãy về sớm nhé”.
Xung quanh không có người giúp việc nào cả.
Hoắc Doãn Tư không khách sáo, giọng nói khàn khàn: “Tối qua không phải đã cho em ăn no rồi sao?”
Giọng điệu của anh càng mờ ám hơn: “Đêm nay anh sẽ quay lại để làm em thoả mãn!”
Rồi anh lại ghé tai cô nói điều gì đó khá thô lỗ.
An Nhiên không cảm thấy chán ghét, đây là cách họ tạo cảm hứng cho nhau, cô dùng ngón tay thon dài chỉnh lại áo anh rồi nói: “Đi sớm về sớm”.
Hoắc Doãn Tư dùng đôi mắt sâu nhìn cô ấy thêm mấy giây.
An Nhiên đi tới dỗ dành Hoắc An An, đứa bé đồng ý ngủ, nhưng nhất quyết muốn ôm Trà Sữa yêu quý trên tay đi ngủ.
An Nhiên vừa tức vừa buồn cười nhưng vẫn đồng ý.
Khi hai mẹ con lên lầu, Hoắc Doãn Tư lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa hút hai hơi.
Mấy năm trước đây, anh nghiện thuốc lá.
Nhưng hai năm nay có thêm An An nên anh hút rất ít. Anh chỉ hút một hai điếu khi không nhịn được. Anh thở ra một làn khói xám mỏng và nhìn lên tầng hai.
Nghĩ đến vợ và con gái, Hoắc Doãn Tư cười
khúc khích, bóp điếu thuốc rồi dập tắt.
Hoắc Doãn Tư lên xe, chiếc xe màu đen đắt tiền nhanh chóng phóng đi.
An Nhiên mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt, cô ngủ đến 6 giờ 30 tối mới giật mình tỉnh dậy.
Xung quanh không còn ai nữa.
Ngay cả chó cũng không còn nữa.
An Nhiên vổ vổ mặt mình nói: “Sao mình ngủ lâu thế?”
Lúc này cô mới nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn của một người và một chó.
Hoắc An An mặc váy hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đầy cảnh giác, ôm Trà Sữa chạy tới, hét lớn: “Cố Tư Kỳ tới bắt chó!”
An Nhiên hơi sửng sốt.
Hoắc An An nhốm dậy, nói giọng lanh lảnh: “Bố Tư Kỳ đưa bạn ấy đến đây ăn tối, nhưng mẹ ơi, con nghĩ Tư Kỳ chỉ đến đế bắt chó thôi”.
An Nhiên ngồi dậy, đưa tay sờ mặt cô bé: “Bọn họ tới đây để làm khách mà”.
“Thật sao?”
Hoắc An An hỏi lại đế đảm bảo Trà Sữa sẽ không bị lấy đi, sau đó cô bé trở nên phấn khích: “Bộ váy mà Tư Kỳ đang mặc đẹp quá, con chưa từng thấy bao giờ! Tuy nhiên, con có Trà Sữa
nhưng bạn ấy thì không! Và…mẹ ơi, Tư Kỳ sẽ đến nhà ta chơi thường xuyên chứ?”
An Nhiên cười gật đầu: “Có lẽ là vậy!”
Hoắc An An vui vẻ: “Bố đang tự nấu đồ ăn! Bố bảo mẹ dậy đi! Bố nói nếu mẹ không dậy thì phần thưởng buổi tối sẽ không còn!”
An Nhiên không nói nên lời: Hoắc Doãn Tư dạy con như thế nào vậy!
Cô tắm rửa rồi đi xuống tầng dưới.
Quả nhiên, cố Ván Phàm đã đưa Tư Kỳ tới, có lẽ sau khi được bố mình khai sáng, Tư Kỳ không còn nằng nặc đòi cướp Trà Sữa nữa, cô bé ngẩng đầu lên nói: “Con chó tương lai của mình tên là Coca!”
Hoắc An An nhăn mặt.
Trẻ con chơi đùa, người lớn cũng không đế tâm. An Nhiên cùng cố Vân Phàm bàn bạc một số việc chính sự.
Một lúc sau, Hoắc Doãn Tư cũng bưng đồ ăn ra.
Khi bữa ăn sắp bắt đầu, một chiếc BMW màu trắng chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự. Cửa mở ra, người xuống xe không ai khác chính là Lý Tư Ỷ, cô ấy mang theo một bó hoa và đồ chơi trẻ em. Cô ấy tặng Lâm Hi một cuốn vở vẽ rất đẹp.
An Nhiên kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Tư Ỷ.
Không phải cô ấy không muốn gặp Lý Tư Ỷ, chỉ là… tại sao cô ấy lại đột ngột đến, mà cố Vân Phàm vẫn còn ở đó!
Họ đã không gặp nhau được hai hay ba năm rồi phải không?
Hoắc Doãn Tư bày con tôm cuối cùng ra đĩa, nhìn vợ cười nhẹ: “Anh mời cô ấy. Sao thế, em có phản đổi gì không? Bình thường em và cô ấy là bạn tốt nhất kia mà?”
An Nhiên không thế phản bác.
Cô không khỏi nhìn cố Vân Phàm, vẻ ngoài của ông ta khá bình tĩnh. Nhưng trước kia An Nhiên từng làm cánh tay phải của ông ta mấy năm nên cô có thể nhìn ra, cơ thể ông ta thực ra đang cứng ngắc, nhưng cảm xúc lại được khống chế rất tốt.
Nhưng ánh mắt thì không thể lừa dối được!
An Nhiên khẽ thở dài, đứng dậy chào Lý Tư Ỷ. Cô thấy hơi xấu hổ khi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Tư Ỷ.
Hoa tươi rơi xuống vương vãi khắp sàn nhà.
Đồ chơi cũng rơi xuống đất, cuốn vở vẽ cũng không thế tránh khỏi…
So với sự điềm tĩnh của cố Vân Phàm, Lý Tư Ỷ cảm thấy cô ấy quá mất mặt… Lý Tư Ỷ thực sự không nghĩ tới chuyện này, cô ấy vừa trở về thành
phố B, Cố Vân Phàm thì vừa mất vợ, ai mà ngờ được họ lại gặp nhau nhanh như vậy.
Cô ngồi xổm xuống và vội vàng nhặt đồ.
An Nhiên cũng ngồi xổm xuống, cố gắng giải thích với cô: “Tư Ỷ, tôi không biết… đó là ý của Doãn Tư”.
Lý Tư Ỷ hiểu An Nhiên, cũng hiếu Hoắc Doãn Tư ở một mức độ nhất định. Cô ấy biết anh không có ác ý, nhưng cô ấy thực sự không thế tiếp nhận lòng tốt này.
Những ngón tay của cô run rấy đến mức khó có thể dừng lại, một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Đế ngày khác tôi sẽ quay lại!”
An Nhiên không muốn Tư Ỷ mất mặt.
Cô nắm lấy tay Lý Tư Ỷ, nhỏ giọng nói: “Đừng đi! Giám đốc cố đã chuyến trụ sở đến thành phố B. Từ giờ trở đi, cùng một thành phổ dễ dàng chạm mặt nhau. Tư Ỷ… nếu không muốn mất hình tượng thì cứ ăn xong bữa cơm này đi đã. Nếu sau đó cô muốn khóc, lát nữa tôi sẽ ở cùng cô!”
Trong mắt Lý Tư Ỷ rưng rưng: “An Nhiên!”
An Nhiên vỗ nhẹ cánh tay cô ấy, tuy khó nhưng cô nghĩ Lý Tư Ỷ có thề làm được.
Đúng lúc này, một bóng người mảnh khảnh bước tới, theo sau là một cô bé nhỏ nhắn.
Cố Vân Phàm nhặt một bòng hồng đưa cho
Lý Tư Ỷ, Tư Kỳ cũng đặt món đồ chơi nhỏ vào tay cô, giọng lanh lảnh nói: “Chị, chị đánh rơi đồ này!”
Toàn thân Lý Tư Ỷ đông cứng lại.
Cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm đến mức khó có thể rời mắt. Lý Tư Ỷ nhìn thấy một cô bé rất xinh đẹp, cô bé thật nhỏ nhắn và đáng yêu… Cô bé này hẳn là con của vợ chồng cố Vân Phàm!
Lý Tư Ỷ luôn cảm thấy mình không phải là người rộng lượng.
Đôi khi còn tranh giành với trẻ con.
Nhưng cô bé trước mặt hơi gầy gò, nhỏ nhắn, ngây thơ và đáng yêu, chỉ nhìn cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Chị ơi, em tên là Tư Kỳ! cố Tư Kỳ!”
Lúc này Lý Tư Ỷ đã đứng dậy.
Những ngón tay của cô càng run rấy hơn khi nghe những lời của cô bé.
Cố Vân Phàm đặt tên cho con của vợ chồng mình là Tư Kỳ.
Lý Tư Ỷ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Vân Phàm. Ánh mắt sâu thẳm khó hiếu, dường như giống như sự dịu dàng mà cô từng quen thuộc… Lý Tư Ỷ đột nhiên muốn khóc, cô càng cảm thấy mỉa mai hơn.
Giọng cô không thế thấp hơn: “Cố tiên sinh, sao phải giả vờ thâm tình như vậy?”
Nói xong cô cảm thấy lời này thật vô nghĩa.
Lý Tư Ỷ nói một cách lịch sự nhất có thể: “Giống như cố tiên sinh, tôi đến đây với tư cách là khách”.
Tâm trạng của cố Vân Phàm rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều, ông ta cũng không giải thích gì với cô, cúi đầu nhìn cô con gái nhỏ của mình… Tư Kỳ trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, có lẽ là vì chị gái không để ý đến mình.
Cố Vân Phàm cúi xuống bế cô bé lên, rất nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Ông ta nói: “Không sao đáu, chỉ một lát nữa là chị ấy sẽ thích con thôi”.
Tư Kỳ dựa vào lồng ngực của bố. Cô bé vốn luôn được cưng chiều, nhưng lần đầu tiên lại lộ ra vẻ mặt rụt rè.
Lý Tư Ỷ kìm lòng không nhìn cô bé.
Nhưng trong lòng cô ấy cũng xem thường chính mình còn đi so đo với một đứa trẻ. May mắn thay, lúc này Hoắc Doãn Tư đi tới, mỉm cười đầy ý nhị: “Chúng ta gặp nhau hàn huyên chút đi! Lúc ăn cơm giám đốc cố và cô Tư Ỷ có thể nói chuyện một chút, hình như cũng lâu lắm rồi hai người chưa gặp nhau”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK