Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang cúp điện thoại, một lát sau điện thoại đã vang lên âm báo tin nhắn.

Là Hoắc Tây gửi địa chỉ bệnh viện tới.

Sau khi đọc xong, Trương Sùng Quang bắt đầu thay quần áo, bởi vì chân của anh không tiện di chuyển nên sau khi thay quần áo xuống lầu xong đã là chuyện của mười phút sau.

Đêm khuya, phòng khách vẫn còn người, là Hà Lộ.

Hà Lộ ngẩng đầu nhìn thấy anh quần áo chỉnh tề, không khỏi đứng dậy, biểu cảm cũng vô cùng tế nhị: “Tổng Giám đốc Trương, anh phải ra ngoài sao?... Là vì luật sư Hoắc sao?”

Trương Sùng Quang đứng trên cầu thang, ánh mắt rủ xuống.

Hà Lộ ngồi trên sô pha xem TV, đồ ăn vặt chất đống trên bàn uống nước, anh nghĩ mấy thứ này cũng không phải là người giúp việc mua, bởi vì anh không thích ăn những thứ này, mà người giúp việc trong nhà cũng không phải không biết chừng mực như vậy.

Lại nhìn Hà Lộ, trên người cô ta vậy mà lại đang mặc một bộ váy ngủ tơ tằm hai dây.

Giống như nữ chủ nhân của căn biệt thự này.

Vi phạm này đã vượt quá phạm vi mà Trương Sùng Quang có thể tha thứ, thế nhưng cố tình Hà Lộ vẫn cứ không biết rõ thân phận của mình, cau mày nói: “Tổng Giám đốc Trương, không phải anh không muốn đồng ý với cô ta sao? Đã muộn thế này mà cô ta còn gọi anh ra ngoài, không hề quan tâm tới sức khỏe của anh một chút nào, cô ta vốn dĩ không yêu anh.”

Những lời này đã hoàn toàn xâm phạm điểm tối kỵ của Trương Sùng Quang.

Anh vịn vào tay vịn cầu thang, khuôn mặt dưới ánh đèn pha lê tuấn tú không gợn sóng, thế nhưng ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả bóng đêm.

Hà Lộ đã được anh thuê tới cũng khá lâu rồi.

Trong mắt cô ta, đương nhiên Trương Sùng Quang rất có lực hấp dẫn, thế nhưng rốt cuộc cô ta vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối rằng một chân của Trương Sùng Quang không được bình thường, sau này có lẽ cũng không thể bình thường trở lại.

Thế nhưng trong giờ phút này, dáng vẻ thận trọng kinh diễm kia đã khiến cô ta vô cùng bất ngờ.

Cô ta chưa bao giờ chú ý tới, ngoại hình của Trương Sùng Quang lại đẹp như vậy, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh khiến anh vô cùng khôi ngô tuấn tú.

Tim đập nhanh hơn, thậm chí ngay cả cơ thể cũng run lên nhè nhẹ.

Trương Sùng Quang từ từ xuống lầu, đứng trước mặt Hà Lộ, giọng Hà Lộ cũng trở nên mất tự nhiên: “Tổng Giám đốc Trương, anh nhìn em làm gì, là em đã nói gì không đúng sao?”

Cơ thể cô ta lặng lẽ có phản ứng, lúc này cô ta nghĩ, cô ta không ngại cơ thể anh không trọn vẹn, bởi vì chỉ khuôn mặt kia là đã đủ hoàn hảo rồi.

Trái ngược với sự rung động của cô ta, Trương Sùng Quang lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức bạc bẽo.

Anh cười một tiếng giễu cợt, nói: “Cô Hà, có lẽ cô đã quên mất thân phận của chính mình rồi thì phải. Trên hợp đồng đã viết rất rõ ràng, cô là một nhân viên, phòng ở phía sau biệt thự… Bây giờ cô lại đang làm gì đây? Mặc đồ ngủ ngồi ở chỗ của tôi ăn đồ ăn vặt? Có phải rất tự do hay không, biến chỗ này thành nhà của mình rồi?”

Khuôn mặt của Hà Lộ đỏ lên.

Cô ta cúi đầu nhìn đống đồ ăn vặt này, cãi lại cho bản thân: “Em chỉ thấy chỗ này không có ai sử dụng! Hơn nữa, phòng đơn ở ký túc xá bên kia quá nhỏ, chỉ có bốn mươi mét vuông.”

Trương Sùng Quang không hề lay chuyển: “Cô chỉ là một nhân viên bình thường, không phải người nhà của tôi.”

Hà Lộ còn định nói gì đó.

Trương Sùng Quang vội vàng rời đi, anh nâng tay ngăn cô ta lại, từ trước đến nay anh luôn là một người rất mạnh mẽ quyết đoán: “Từ ngày hôm nay trở đi cô đã bị đuổi việc!”

Hà Lộ ngây người: “Chỉ vì chuyện này mà Tổng Giám đốc Trương đuổi em đi?”

Dưới đèn pha lê, trên khuôn mặt của Trương Sùng Quang không hề có nụ cười: “Bởi vì cô đã vượt quá giới hạn!”

Đúng lúc này, người giúp việc nghe thấy tiếng động nên chạy tới đây, Trương Sùng Quang chỉ vào Hà Lộ, nói: “Cô Hà đây đã bị tôi đuổi việc, cô gọi điện thoại cho thư ký Tần tới đây xử lý một chút, đúng rồi, khi chuẩn bị đi phải kiểm tra cẩn thận đồ đạc một lượt.”

Hà Lộ cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Tổng Giám đốc Trương coi em là loại người chỉ biết lợi dụng này sao?”

Trương Sùng Quan đảo mắt qua đống đồ ăn vặt, nhả một chữ lạnh như băng: “Đúng!”

Nói xong, anh liền đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK