Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng bệnh trắng xóa.
Hoắc Tây nằm yên lặng, toàn thân cô đầy những vết thương nhỏ, rất đau rất đau… đã 24 giờ rồi cô vẫn chưa tỉnh, bác sĩ kiểm tra cho cô xong nói rằng không có gì đáng ngại.
Hoắc Tây mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy trong thư phòng, bé Hoắc Tây đang ngồi trong vòng tay bố, Hoắc Minh đang xem sơ đồ kết cấu của một tòa nhà, bé Hoắc Tây hiếu kỳ hỏi cái này cái kia.
Sau này cô biết đó là khu phức hợp tòa nhà thương mại do tập đoàn Tây Á phát triển, ở đó còn xây dựng thêm 4 tòa dân cư liền kề.
[Đây là trụ nước cứu hỏa]
[Hoắc Tây, tòa nhà này khác với các tòa khác, tầng cao nhất có thêm một hầm an toàn…]
Hoắc Tây bé không hiểu hỏi: “Vì sao vậy ba ba?”
Hoắc Minh trẻ trung đưa tay ra xoa đầu cô bé.
[Bởi vì bố muốn tặng mấy tòa nhà này cho Hoắc Tây làm của hồi môn, Hoắc Tây sống ở đây chắc chắn sẽ giống công chúa, khi gặp phải nguy
hiểm thì có thể trốn trong cái hầm này, các vật liệu xung quanh có khả năng chống cháy, chổng thấm nước và chống đạn.]
Bé Hoắc Táy hiếu rồi: “Con biết rồi bố ạ, trốn giống như con mèo, trốn vào trong là an toàn.”
Hoắc Minh mỉm cười: “Hoắc Tây nhà ta thật thông minh.”
Tập đoàn Tây Á, của hồi môn bố tặng, hầm an toàn có thể trốn vào trong… Trương Sùng Quang dùng làm nơi bao gái.
“Bố…”
“Con trốn vào rồi! Bố ơi…”
Bố ơi, người sống ở trong này không phải công chúa,
Nơi đó đã trở thành nơi Trương Sùng Quang bao gái rồi!
Trán Hoắc Tây toàn là mồ hôi, cô không muốn tỉnh lại, nhưng ở nơi xa cứ có một giọng nói nho nhỏ gọi cô: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”
Là Miên Miên…
Miên Miên!
Hoắc Tây mở mắt ra, ngồi bật dậy.
Thấy cô tỉnh lại ôn Noãn lập tức tiến lên, khóe mắt bà vẫn còn nước mắt: “Hoắc Tây, cuối
cùng con cũng tỉnh lại rồi, mẹ và bố con lo gần chết!”
Hoắc Tây bị bà ôm chặt, mũi cô cay cay: “Mẹ, con không sao!”
òn Noãn không lên tiếng, cứ ôm cô mãi.
Lúc này Hoắc Minh đi vào, Hoắc Tây nhìn ông qua vai ôn Noãn, cô nhớ lại giấc mơ kia và cũng nhớ lại hồi nhỏ, cô run run môi gọi một tiếng: “Bố.”
Hoắc Minh bước nhanh tiến lên, ôm vợ con vào lòng.
Người đã đến tuối này rồi, không chịu được cú sổc, huống hồ Hoắc Tây còn là cô con gái đầu lòng và cũng là cô con gái mà ông yêu thương nhất, ông thật sự không dám tưởng tượng nếu Hoắc Tây và Miên Miên xảy ra chuyện, thì ông phải làm sao, ôn Noãn phải làm sao.
Hiện giờ Hoắc Minh chỉ cảm thấy may mắn, may mắn ông trời phù hộ.
Tòa nhà xảy ra sự cố kia chính cũng chính là tòa mà Tống Vận ở, trùng hợp là cô ta ở tầng chót, mà Hoắc Tây đã từng xem qua kết cấu của tòa nhà đó… đã nhiều năm trôi qua không ngờ Hoắc Táy vẫn còn nhớ.
Hoắc Tây căng thẳng nói: “Miên Miên đâu ạ!”
Lúc đó cô đưa Miên Miên trốn trong hầm an
toàn, Miên Miên được cô ôm chặt, chắc là không sao.
Cô hỏi xong, Hoắc Minh và ôn Noãn đều im lặng một lúc.
Trái tim Hoắc Tây trầm xuống, cô túm lấy cánh tay Hoắc Minh rồi vội vàng hỏi: “Bố, Miên Miên đâu ạ!”
Hoắc Minh biết không giấu được cò.
Ông khẽ nói, vẻ mặt ông ở giây phút đó khiến ông trông già đi mười tuối, ông nói: “Miên Miên đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh, nhưng lúc đó tiếng nố lớn… thính lực ở một tai của Miên Miên chịu tốn thương, có khả năng không thể phục hồi lại như cũ.”
Hoắc Tây ngây người.
Một tai của Miên Miên không nghe được nữa… sao lại như vậy?
Cô xốc chăn lên xuống giường, giày cũng không kịp xỏ đã chạy ra ngoài, trên người có vết thương cộng với thời gian dài bắp thịt chưa hoạt động, vừa xuống giường cô suýt thì ngã, đi đường liêu xiêu lảo đảo.
Hoắc Tây đấy cửa phòng bệnh VIP bên cạnh ra.
Cô trông thấy, cô trông thấy Miên Miên ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt ngơ ngác, cô bé mặc
bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vẫn còn sót lại tro tàn của đám cháy, trong đôi mắt to của cô bé còn có nét hoảng sợ.
Cô nghe thấy, Miên Miên hỏi Trương Sùng Quang ở bên cạnh bằng giọng run run: “Bố, tai này của con mãi mãi không nghe thấy nữa đúng không!”
Cô trông thấy, Trương Sùng Quang ôm lấy cô bé, thân mình run rẩy.
Người Hoắc Tây cũng đang run rấy.
Vì sao, vì sao rõ ràng người phạm phải sai lầm là Trương Sùng Quang, cuối cùng người chịu tổn thương lại là Miên Miên… Miên Miên mới 10 tuổi, con bé có thiên phú đàn dương cầm cao như thế, cô bé nói sau này cô bé muốn làm nghệ sĩ dương cầm sổ một thế giới, cô bé muốn trở thành niềm tự hào của người Hoa.
Bây giờ một tai của Miên Miên không nghe được nữa.
Hoắc Tây đang nắm tay nắm cửa, cô nhẹ nhàng buông ra, cánh cửa dao động một tiếng.
Trương Sùng Quang ngẩng mặt lên đối diện với tầm mắt cô, Hoắc Tây không nhìn anh, trong mắt cô chỉ có Miên Miên của cô… Miên Miên cũng đã nhìn thấy cô, cô bé ngân ngấn nước mắt giống một con mèo con rồi gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”
Hoắc Tây run run môi, chậm rãi đi qua.
Miên Miên nhào vào lòng cô.
Cô bé run lẩy bấy trong lòng cô, cô bé sợ lắm, cô bé sợ chết và càng sợ không nghe được.
Hoắc Tây ôm chặt cô bé, cô kìm nén lại rồi khẽ nói: “Không sao rồi Miên Miên, mẹ đây! Mẹ đây con.”
Miên Miên khóc to.
Cũng chỉ có bản thân họ biết, lúc đó nguy hiểm và tuyệt vọng cỡ nào, nếu không phải sau cùng Hoắc Tây mở song cửa đó ra rồi ôm Miên Miên trốn vào cái hầm đó, có lẽ bọn họ đã chẳng còn lại gì nữa rồi.
Trương Sùng Quang đi tới, anh muốn ôm Hoắc Tây, nhưng Hoắc Tây nhẹ nhàng nói.
“Đừng qua đây… Trương Sùng Quang, anh đừng qua đây!”
Hầu kết Trương Sùng Quang khẽ động: “Hoắc Tây, bất kể có ra sao, anh cũng phải chăm sóc em và Miên Miên.”
Trước đây, khi ở trước mặt các con, Hoắc Tây đều giữ thế diện cho anh.
Cô rất giữ gìn hình tượng người bố của anh.
Nhưng lúc này cô cực hận, cô cắn răng lạnh giọng hỏi: “Trương Sùng Quang anh xứng làm bố
sao, tôi đã bảo Tổng Vận rất nguy hiểm, tôi bảo anh hãy giải quyết cô ta cho ổn thỏa, kết quả thì sao, một con khốn Tống Vận, một cục nợ phong lưu bên ngoài của anh suýt thì lấy mạng Miên Miên, anh xứng đáng làm bố sao, khi anh và Tống Vận phóng đãng trong căn hộ đó, có một giây một phút nào anh nhớ rằng anh là một người bố không? Trương Sùng Quang, anh là đồ không bằng súc sinh cầm thú!”
Mặt Trương Sùng Quang trắng bệch, anh không cãi được.
Hoắc Tây ôm chặt Miên Miên, cô muốn đưa Miên Miên đi, nhưng cơ thể cô quá yếu… cô ngã quỵ luôn.
“Hoắc Tây… Hoắc Tây…”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Trong phòng bệnh, Hoắc Tây hôn mê suốt, bác sĩ nói rằng tinh thần và thế xác cô gần như kiệt quệ.
Tiếu Trương Duệ vẫn luôn ngồi bên cạnh trông mẹ, cậu bé ghé vào bên giường, khuôn mặt nhỏ xinh xắn nhăn lại. Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, cậu chưa nói với Trương Sùng Quang một câu nào.
Miên Miên tựa trong lòng ôn Noãn.
Trương Sùng Quang đã rút 500 đơn vị máu cho Hoắc Tây, lúc này anh tái nhợt mặt đứng trong phòng bệnh.
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh nguyện bỏ ra cả mạng sống đế bù đắp cho Hoắc Tây.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Hoắc Minh gọi Trương Sùng Quang ra ngoài, đã 36 giờ trôi qua kế từ khi sự việc xảy ra, đây là lần đầu tiên ông nói chuyện với Trương Sùng Quang, trong gian hút thuốc nhỏ hẹp ở bệnh viện, Hoắc Minh vào thẳng vấn đề: “Người phụ nữ kia đâu?”
Sau khi Tống Vận phóng hỏa, vẫn chưa bắt được cô ta về quy án.
Hoắc Minh hiểu rõ, đây là bút tích của Trương Sùng Quang, ông đã kìm chế rất lâu lúc này cuối cùng đã bùng nổ, ông ghìm giọng hỏi: “Đến giờ cậu vẫn còn bảo vệ cô ta sao? Trương Sùng Quang, tôi lớn tuổi nhưng không có nghĩa là tôi nhẫn nại hơn! Tôi cho cậu thời gian, trong vòng hai tiếng đồng hồ cậu phải giao cô ta cho tôi, nếu không cậu cũng đừng trách tòi trở mặt vô tình!”
Trương Sùng Quang nắm chặt ngón tay, anh thấp giọng nói: “Bố, con muốn tự tay xử lý cô ta!”
Hoắc Minh cười lạnh: “Tòi không dám làm
cái chức bố này!”
“Cậu định xử lý cô ta như thế nào? Cho cô ta về quê, rồi tìm cho cô ta một mối tốt… Trương Sùng Quang, nếu cậu hỏi tôi chuyện mà tôi hối hận nhất là gì, vậy thì đó là cho Hoắc Tây lấy cậu!”
Nói xong ông kìm chế rồi lại kìm chế, mới nói tiếp: “Khoảng thời gian này tôi không ngăn cậu tiếp cận Miên Miên, nhưng đợi con bé và Hoắc Tây khỏe lên một chút, tôi sẽ đưa chúng ra nước ngoài, tôi phải chữa khỏi tai cho Miên Miên! Trương Sùng Quang, nếu tai của Miên Miên không chữa khỏi được, thì cậu có mặt mũi gì mà xuất hiện trước mặt mẹ con nó hả?”
Trương Sùng Quang không lên tiếng.
Anh chậm rãi quỳ trước mặt Hoắc Minh, giọng nói rất khẽ: “Bố, con không muốn buông Hoắc Tây, con yêu cô ấy!”
Hoắc Minh cười thê lương.
Sau khi ông đi, một mình Trương Sùng Quang ở đó hút hai điếu thuốc, sau đó anh gọi một cuộc điện thoại: “Người đang ở đâu?… Trông kỹ vào, tôi tới ngay!”
Trên hành lang tối tăm, bóng lưng của Trương Sùng Quang cũng có vẻ dài và u ám, anh đi đôi giày da dẫm lên mặt sàn ẩm ướt và lạnh lẽo,
phát ra những tiếng vang trong trẻo lại bức người.
Trong căn phòng rộng như nhà kho, xung quanh đều có cửa số, gió lạnh lùa vào từ chỗ những mảnh kính vỡ.
Thối tắt điếu thuốc trên tay Trương Sùng Quang.
Anh cúi đầu châm lại điếu thuốc, ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn người phụ nữ dưới sàn nhà, cô ta mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu sâm panh, trông rất đẹp, nhưng trên làn da trắng nõn kia lại đầy vết ngón tay. Mái tóc đen ngày xưa cũng khô như rơm rạ.
Tổng Vận nửa quỳ, nheo mắt nhìn anh.
Khóe miệng cô ta chảy máu, đủ thấy cô ta đã bị người ta đối xử ngược đãi thế nào, cô ta không còn đi nghĩ tại sao người đàn ông này lại nỡ đối xử với cô ta như này nữa rồi, cô ta biết anh còn có thủ đoạn tàn nhẫn hơn cơ.
Tổng Vận cười đến nổi run cả người: “Anh không ngủ tôi anh cho người khác ngủ tôi, Trương Sùng Quang, anh có phải đàn ông không hả?”
Trương Sùng Quang chậm rãi đi đến bên cạnh cô ta,
Anh nhìn cô ta từ trên cao, đôi mắt lạnh băng kia khiến Tống Vận không kìm được co rúm người lại, không phải cô ta không sợ anh….
Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Tôi có phải đàn ông hay không, không cần cô lo, cô nên lo cho chính cô!”
Tống Vận cười khẩy: “Có giỏi thì anh tống tôi vào tù đi!”
“Thế thì hời cho cô quá!”
Trương Sùng Quang hút một hơi thuốc, đánh giá xung quanh: “Cô có biết chỗ này ban đầu là nơi nào không? Trước khi bỏ hoang, nó là một bệnh viện tâm thần, chuyên nhốt loại người tinh thần không bình thường, theo như tôi được biết những người bị nhốt ở đây đều không sống quá 35 tuổi, chấc là vì thời gian dài không được ăn no, hoặc là ăn bậy thuốc nên chết, tóm lại trước khi chết đều rất thảm.”
Sắc mặt Tống Vận tái nhợt.
Cơ thế trắng như tuyết của cô ta run rẩy: “Trương Sùng Quang, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
“Không thể ư? Tại sao không thể?”
Trương Sùng Quang hời hợt nói, sau đó hút hết điếu thuốc kia anh liền ấn nó trên cánh tay cô ta, một mùi thịt cháy bay ra, Tống Vận hét thảm một tiếng.
Còn Trương Sùng Quang, vẻ mặt anh không có tí dao động nào.
Giọng nói của anh rất dịu dàng rất khe khẽ: “Là ai bảo cô có thể làm tổn thương con gái tôi, là ai bảo cô, có thể đối xử với Hoắc Tây như thế? Tôi cho cô đi, cô lại cứ đòi đi làm hại bọn họ… tôi sẽ không cho cô đi tù, tôi sẽ để cô ở lại nơi không người biết này, để cô thối rữa từng chút từng chút đến chết, từng chút từng chút nhìn da thịt mình biến đen, trở nên nát, thậm chí là thối rữa!”
Tống Vận liều mạng giãy dụa, cô ta chửi Trương Sùng Quang, cô ta chửi anh không được chết tử tế.
Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn chất lỏng tiêm vào cơ thể cô ta, Tống Vận sẽ mất đi năng lực cử động, nửa thân dưới của cô ta sẽ mất đi tri giác, mỗi ngày cô ta sẽ chỉ có thể nằm ở nơi bẩn thỉu lạnh lẽo, ăn cơm cũng phải hèn mọn giống chó, anh nói: “Tôi sẽ không cho cô chết nhanh thế đâu!”
Tống Vận co quắp trên mặt đất, cơ thể không ngừng co giật.
Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn nửa tiếng đồng hồ, sau đó anh đứng dậy, quay người rời đi.
Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, mà khi anh đi ra ngoài trên người anh lại có mùi mục rữa, ánh mặt trời không cứu được nội tâm mục rữa của anh, trước đây anh cũng từng hãm sâu vào vũng bùn, là Hoắc Tây kéo anh đến dưới ánh mặt trời.
Nhưng anh đã làm cô tốn thương.
Một chiếc lá phong xanh tươi treo ở cửa kính xe Trương Sùng Quang, anh vươn tay ra định hất ra nhưng ngẫm nghĩ anh lại ngắt thêm hai chiếc lá xuống, anh mang lá phong về bệnh viện, anh muốn cho Hoắc Tây xem.
Cô đã chặt cây phong mà họ cùng nhau trồng.
Nhưng sau này, bọn họ vẩn có thế cùng nhau trồng cây khác.
Hoắc Tây vẫn chưa tỉnh, cô nằm ở đó mấy ngày đã gầy đi nhiều, Trương Sùng Quang điên cuồng rút máu cho cô, anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, gọi cô tỉnh lại.
Thỉnh thoảng Tạ Quân sẽ qua thăm Hoắc Tây, Trương Sùng Quang cũng không ngăn, anh yên lặng ở bên cạnh nhìn Tạ Quân kiếm tra, truyền thuốc cho Hoắc Tây.
Buối tối, Trương Sùng Quang lau mặt cho Hoắc Tây.
Vốn dĩ, Hoắc Minh không đồng ý cho anh chăm sóc, Trương Sùng Quang liền quỳ trước mặt ông suốt một đêm, cuối cùng Hoắc Minh đã thỏa hiệp, nhưng đợi Hoắc Tây tỉnh lại, thì sẽ do Hoắc Tây quyết định.
Miên Miên ôm gối chạy sang, cô bé im lặng
leo lên giường, ôm lấy mẹ.
Trong lòng Trương Sùng Quang chua sót.
Anh cúi người đắp chăn cho con gái, rồi dịu dàng hỏi: “Con không ngủ được à? Không ngủ được, vậy bố kể chuyện cho con nghe nhé?”
Miên Miên lắc đầu.
Cô bé vùi mặt vào lòng mẹ, nhỏ giọng nói: “Tai không nghe rõ!”
Trương Sùng Quang nghe mà đau lòng, anh nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, sát lại gần nói: “Xin lỗi Miên Miên, bố có lỗi với con!”
Đôi mắt Miên Miên ngập nước.
Cô bé chỉ là một cô bé mười tuổi thôi, một tai không nghe được cô bé sợ lắm, nhưng cô bé nhìn bố thì cũng thấy bố rất đáng thương, ông ngoại đánh bổ mắng bố, bà ngoại cũng chẳng nói chuyện với bố… mẹ thì càng không để ý đến bố.
Tai Miên Miên không nghe được nữa, nhưng cô bé vẫn còn rất nhiều người yêu thương cô bé.
Nhưng hình như không ai cần bố nữa rồi.
Khóe mắt Miên Miên rơi nước mắt, cô bé nói khẽ: “Bố ơi con sợ lắm, nhưng nếu bố có thể quay lại, một tai của Miên Miên không nghe được cũng không sao, Miên Miên vẫn còn một tai, Miên Miên cũng không nhất thiết phải làm nghệ sĩ dương cầm. Miên Miên muốn bố mẹ ở bên nhau hơn!”
Trái tim Trương Sùng Quang sắp tan vỡ rồi.
Anh ôm chặt Miên Miên vào lòng, anh rì fâm: “Bố nhất định sẽ chữa khỏi tai cho con.”
Đúng lúc này, Hoắc Tây tỉnh lại.
Cô rất bình tĩnh nhìn bọn họ, rất bình tĩnh nhìn Trương Sùng Quang, hình như cô đã nghe thấy những lời mà anh và Miên Miên nói với nhau.
Trương Sùng Quang mấp máy môi, nhưng anh lại nhận ra mình không biết phải nói gì.
Miên Miên cũng phát hiện ra rồi, cô bé nhào vào lòng Hoắc Tây rồi gọi mẹ.
Đêm khuya, cuối cùng Miên Miên đã ngủ.
Hoắc Tây yếu lắm, nhưng cô vẫn khoác áo vào, ngồi xuống sỏ pha.
Trương Sùng Quang rót cho cô cốc nước, lúc anh đi tới thì nghe thấy Hoắc Tây hỏi: “Tống Vân đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK