Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Tiểu Hoắc Tây ngồi đè lên người làm Hoắc Minh tỉnh cả ngủ.
Vừa mở mắt ra đã thấy mái tóc xoăn màu trà ngồi lên người mình, còn la hét: “Bố, con muốn đi vệ sinh!”
Hoắc Minh giơ tay lên che mắt!
Anh không thế nào ngờ được, nhưng dù gì đây cũng là con ruột!
Anh chỉ đành ngồi dậy, vừa cởi bộ đồ ngủ liền thân của cô bé vừa hỏi: “Mẹ con đâu?”
Đôi mắt của Tiếu Hoắc Tây đen láy: “Mẹ làm điếm tâm cho Hoắc Tây!”
Làm điểm tâm…
Nhà họ Hoắc còn cần mợ chủ đi làm điểm tâm à?
Cô chăm chỉ đến thế à?
Hoắc Minh ngẩn người, cộng thêm anh không quen nên động tác có hơi chậm, chờ đến khi anh tỉnh hồn lại thì Hoắc Táy đã khóc lên… Đồ ngủ đã tràn ra một mảnh nóng hối.
Giọt chất lỏng nóng hổi rơi lên người anh.
Tiếu Hoắc Tây mặt mày xấu hổ!
Gương mặt nhỏ bé trắng mềm nhăn nhúm
cỡ lại, khóc tức tưởi!
Ôn Noãn dưới lầu đi lên, thấy Hoắc Tây tè ra quần thì có hơi ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng ôm lấy Hoắc Tây nhẹ nhàng an ủi. Tiểu Hoắc Tây được mẹ vỗ về, cơ thể nhỏ nhắn xấu hố nấc mấy cái rồi ngừng khóc.
Ôn Noãn đi lấy quần áo sạch cho cô bé.
Tiếu Hoắc Tây dứt khoát cởi đồ ra, đế lộ cơ thể nhỏ nhắn với cái đầu to.
Rất dễ thương…
Hoắc Minh co chân ngồi dậy: “Con bé tự biết cởi, nhưng sao cứ muốn tôi cởi cho, nếu không đã không tè ra quần!”
Ôn Noãn trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trước khi con bé ba tuổi, đều là anh làm! Con bé tự biết làm rất nhiều thứ, nhưng đã lâu ngày không gặp anh, con bé nhớ anh nên mới muốn làm nũng…”
Thế nhưng Hoắc Minh đã quên…
Chẳng những anh quên mình đã yêu cô, còn quên mất phải yêu thương Hoắc Tây thế nào.
Ôn Noãn nói xong thì vào phòng tắm xả nước tắm cho Hoắc Tây, sau khi ra ngoài còn dọn dẹp mấy thứ trên giường và sàn nhà.
Hoắc Minh im lặng nhìn theo ôn Noãn.
Cô hoàn toàn mang dáng vẻ của người phụ nữ gia đình, rất dịu dàng. Anh nghĩ, nếu như anh muốn kết hôn thì chắc là sẽ chấp nhận cô!
Thế nhưng anh không thích cuộc sống hôn nhân.
Anh cảm thấy bị trói buộc!
Hoắc Minh lau khô người, đứng dậy vào phòng thay quần áo để thay một bộ khác, đánh răng rửa mặt xong thì xuống lầu.
Dưới lầu, Hoắc Chấn Đông lặng lẽ nhìn con trai.
Ai dô, ra vẻ tinh anh đồ, thấy ghét!
Lại nhìn sang hai đứa nhỏ trắng mềm múp míp, nhìn sao cũng thấy cưng…
Tiểu Hoắc Tây thay bộ váy xinh đẹp, ngồi trên bàn cố gắng xúc cơm, thấy Hoắc Minh xuống thì tốt tính bảo: “Chuyện vừa nãy, con tha thứ cho bố!”
Hoắc Minh:…
Tiếu Hoắc Tây lắc cái đầu nhỏ: “Con đồng ý cho bố cơ hội bù đắp!”
Hoắc Minh ngồi xuống cạnh cô bé, cầm ly cà phê lên uống một hớp: “Bù đắp thế nào?”
“Đưa con đến trường mầm non!”
“Bổ mẹ đều phải đi.”
Hoắc Minh quay sang nhìn ôn Noãn, hạ
giọng: “Cô dạy con bé?”
Ôn Noãn hơi tức giận.
Cô dứt khoát thừa nhận: “Đúng đấy! Anh có thể không đi!”
Hoắc Minh cười: “Mợ Hoắc đã nghĩtrăm phương ngàn kế vậy rồi, sao tòi lại không thỏa mãn cho được?”
Anh nói xong còn xấu xa véo gương mặt mịn màng của cô!
Mềm thật, non thật!
Anh cảm thấy cuộc hôn nhân này không lỗ vốn ở chỗ cô trông rất hợp với thấm mỹ của mình!
Hoắc Chấn Đông nhìn bộ dạng ngả ngớn của con trai thì giận đến bốc lửa: “Nói chuyện thì nói, đừng có táy máy tay chân! ôn Noãn là người vợ mày cưới hỏi đàng hoàng về, không phải là mấy đứa không đứng đắn bên ngoài! Mày tôn trọng một chút!”
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh không phản bác, thành thật đưa Hoắc Tây đến trường mầm non, còn vô cùng tốt bụng chở Ôn Noãn về lại biệt thự.
Nhưng anh không bước vào!
Ôn Noãn cũng không ngốc.
Cô không hề trông mong anh có thể lập tức về nhà, cô nhớ ban đầu cuộc sổng riêng của anh rất buông thả, tuy không quan hệ nam nữ lung tung nhưng lúc xã giao cũng không phải loại đàn ông nghiêm túc gì!
Ôn Noãn xuống xe…
Hoắc Minh vẫn ngồi bên trong xe, hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Khuya sẽ về nhà chứ?”
Hoắc Minh chống khuỷu tay lên cửa kính xe, từ tổn hút thuốc, nghe vậy thì cười cười: “Nếu như tôi không về thì cô có mách lẻo nữa không, bảo bổ tôi ép hai chúng ta ngủ chung một giường?”
Ôn Noãn hơi ngấng đầu lên…
Dáng vẻ Hoắc Minh thế này, trông thật đúng là khốn nạn!
Đối diện với anh một lúc, cô hít một hơi thật sâu: “Luật sư Hoắc, nhớ về nhà!”
Ánh mắt Hoắc Minh trong trẻo, khóe miệng nhếch lên một nửa: “Mợ Hoắc đây là đang cấp giấy thông hành cho tôi à?”
Ôn Noãn cũng không chiều anh!
Cô lẳng lặng nhìn anh rồi xoay lưng đi vào biệt thự, đi vào nơi đã từng là nhà của bọn họ.
Nhưng cô đi lại đi, nước mắt tuôn rơi.
Cô từng nhận được tình yêu của Hoắc Minh sâu sắc bao nhiêu thì giờ đây bị đâm đau bấy nhiêu!
Mấy ngày sau anh vẫn không về!
Cô biết anh ở lại căn hộ.
Hoắc Tây cứ hỏi mãi, ôn Noãn nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, cô thấy thật có lỗi với Hoắc Tây!
Nhưng cô cũng hiểu rõ, muốn dùng đứa nhỏ để trói buộc anh là chuyện không thể nào!
Trước giờ Hoắc Minh vẫn là một con ngựa hoang!
Không phải là ôn Noãn không gấp gáp, thế nhưng cô vẫn nhịn xuống… Cô có thai, không thể giận dổi với anh, cũng không thể cãi nhau với anh.
Phụ nữ hơn thua với đàn ông, vĩnh viễn đều thua thiệt!
Sáng sớm, cô đưa Hoắc Tây đi học xong, tài xế nhỏ giọng hỏi: “Tống Giám đốc òn, bây giờ đến bệnh viện khám thai à?”
Ôn Noãn khẽ cụp mắt: “Đến công ty!”
Tài xế gật đầu, lái xe đến tập đoàn Tây Á, xe vừa dừng lại là thư ký Trương đã đến mở cửa cho cô, hơi bất ngờ: “Tổng Giám đốc ôn, không phải hôm nay cô khám thai hả?”
Ôn Noãn mặc vest màu trắng, bụng nhô to.
Cô nhẹ nhàng ôm eo, cười yếu ớt: “Có chút việc, qua đây xử lý một chút!”
Thư ký Trương ân cần chu đáo.
Cô ấy cũng biết Hoắc Minh về nước, trong lòng thấy vui thay cho ôn Noãn, đến phòng làm việc trên tầng cao nhất, thư ký Trương tự nhiên trò chuyện vài lời.
Ôn Noãn ngồi sau bàn làm việc, từ tốn uống nửa ly sữa bò, đột nhiên hỏi: “Thư ký Trương, cô theo Hoắc Minh bao nhiêu năm rồi?”
Thư ký Trương cười tủm tỉm nói: “Tính đi tính lại cũng bảy tám năm!”
òn Noãn chăm chú nhìn cô ấy, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hoắc Minh quên rất nhiều chuyện, tôi rất không yên lòng, mà người tài tôi muốn dùng lại không có ai! Thư ký Trương… Tôi muốn cô quay về bên cạnh anh ấy!”
Thư ký Trương ngấn ra.
Cô ấy cũng không phải người ngu, biết ôn Noãn đang có ý gì, đây là muốn cô ấy đi nằm vùng!
Thật làm khó cho cô ây.
Lỡ như bán đứng Tổng Giám đổc Hoắc bị phát hiện thì cô ấy coi như xong, suy cho cùng thứ cô ấy cần lúc này là bát cơm vàng!
Ôn Noãn mở ngăn kéo lấy xấp chi phiếu ra, viết mười triệu lên tấm chi phiếu.
Ngoài ra còn có một cái chìa khóa.
“Một ngôi nhà đã trang trí xong rộng 180 mét vuông ở quận Hải châu, thêm chi phiếu mười triệu! Tôi nghĩ dù Hoắc Minh có đuổi cô đi thì những thứ này cũng đủ cho cô sống, huống chi tôi còn đảm bảo cho cô đến Tây Á làm việc!”
Thư ký Trương bị cái bánh đập suýt ngất.
Căn nhà 180 mét vuông kia ước chừng cũng phải 3 triệu, cộng thêm chi phiếu.
Tổng Giám đốc òn chịu chi quá!
Ôn Noãn không chỉ ra tiền mua công, còn đánh bài tình cảm: “Tôi rất yêu Minh! Nhưng hiện giờ tôi đang có thai, không có sức đế kéo anh ấy về, nhưng tôi lại không yên tâm… Thư ký Trương, cô có thế hiểu được tình cảnh của người làm vợ làm mẹ đúng không?”
Thư ký Trương do dự hồi lâu.
Cô ấy nói: “Tổng Giám đốc ôn yên tâm, tôi… đứng về phía cô!”
Ôn Noãn đứng dậy, khẽ đặt chìa khóa và chi phiếu vào trong túi áo cô ấy, cười dịu dàng: “Chuyện nhỏ tôi sẽ không kiềm chế anh ấy, nhưng nếu có người nào mang thân phận đặc biệt ở bên cạnh anh ấy thì nhất định phải nói với tôi!”
Thư ký Trương không nén nổi mà gật đầu.
Cô ấy thấy ôn Noãn có hơi khác lạ, hôm qua đã bị luật sư Hoắc kích thích?
Thư ký Trương rời đi.
Ôn Noãn gọi điện thoại cho Hoắc Minh, giọng dịu dàng: “Minh, hôm nay em có hẹn khám thai, anh có thời gian dẫn em đi không?”
Hoắc Minh đang ởtrong văn phòng.
Anh nhận được điện thoại của ôn Noãn thì khá bất ngờ, mấy ngày nay anh không về chỗ của cô, cô cũng cứng rắn không gọi một cuộc, lúc này lại chủ động gọi đến!
Thật ra thì anh cũng không ngại dẫn cô đi khám thai, dù gì cũng là máu thịt của anh.
Nhưng sáng nay anh đã hẹn với khách hàng.
Hoắc Minh khách sáo từ chối, khiến ôn Noãn cảm thấy cô còn nói tiếp là đang cố tình gây sự.
Nhưng cô lại rất dịu ngoan, chỉ nhẹ giọng nói: “Được, vậy đế em kêu Tổng Giám đốc Hạ đi cùng!”
Bên kia điện thoại, Hoắc Minh cau mày.
Tổng Giám đốc Hạ?
Hạ Như Lâm?
Anh nhớ trước đáy là người của anh, chuyên xử lý kế toán cho anh, giờ là cấp dưới của ôn
Noãn?
Còn đến mức có thể cùng ôn Noãn đi khám thai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK