Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù nhìn Minh Châu lảo đảo cũng được, nếu như... nếu như cô chưa tìm được người tốt và cơ thể của ông tốt thì ông sẽ thử cầu xin, xem cô có còn muốn chấp nhận người như ông không.

Lục Khiêm sờ qua tất cả những vật dụng trong nhà.

Từng ngóc ngách đều không bỏ qua, rất lưu luyến....

Thư ký Liễu đi lên.

Anh ta nhìn bộ dạng của Lục Khiêm, im lặng đi theo phía sau cho đến khi Lục Khiêm chủ động hỏi: "Cô ấy đi chưa?"

Thư ký Liễu lau mồ hôi.

Anh ta nói: "Tổng giám đốc Hoắc dẫn đi rồi!"

Lục Khiêm đứng trong phòng ngủ chính sờ hai con Stella Lou, còn là tết năm ngoái ông tặng.

Bây giờ vẫn còn.

Lục Khiêm từ từ ngồi xuống, thấp giọng lên tiếng: "Truyền Chí bây giờ tôi đang nghĩ, hôm hôn lễ xảy ra chuyện cũng khá tốt! Với sức khỏe bây giờ của tôi, vẫn là ly hôn tốt hơn, nếu như tôi bệnh trong lúc còn đang yêu nhau với cô ấy thì Minh Châu đau lòng biết bao, có lẽ lỡ như tôi... Không phải cô ấy cả đời cũng không đi ra được sao?"

Ông suy nghĩ bi quan như vật, thư ký Liễu rất buồn.

Đang muốn khuyên nhủ.

Lục Khiêm lại cười nhạt: "Yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ."

Ông còn muốn thấy con ra đời.

Nghe nói là đứa con gái, tên Kiều không tồi nhưng mà con của Hoắc Minh và Ôn Noãn dùng rồi nếu không tên là Lục Kiều cũng rất hay…

Xe hơi màu đen.

Ngồi ở phía sau là anh em nhà họ Hoắc.

Minh Châu dựa sát mép xe, cứ không chịu lên tiếng…

Minh Châu xích qua phía bên anh.

Lại xích thêm nữa.

Hoắc Minh ôm đầu của cô đặt lên vai mình.

Trong xe tối tăm, phía sau chỉ có hai anh em bọn họ cứ giống như cùng nhau trốn lúc nhỏ vậy.

Trong thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Hoắc Minh muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không lên tiếng.

Minh Châu hiểu lầm rồi.

Cô ngửa mặt nhỏ lên hỏi: “Anh có phải anh giận rồi không? Sau này em không gặp riêng anh ấy nữa.”

Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Đồ ngốc!”

Sao lại giận cô chứ.

Anh chỉ lo lắng, lo lắng cô biết được chú Lục đời này yêu nhất mắc bệnh nặng, cô phải đau lòng biết bao.

Đúng, cho dù bây giờ bọn họ thành như vậy.

Nhưng Hoắc Minh chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của cô đối với Lục Khiêm.

Anh em nhà họ Hoắc bọn họ đều thua dưới tay người nhà họ Lục.

Hoắc Minh không phải người do dự.

Nhưng chuyện này anh lại do dự rất lâu cũng không thể quyết định được.

Buổi tối, Hoắc Minh hiếm khi ở phòng sách hút thuốc.

Cửa đóng chặt mở ra, một luồng sáng từ bên ngoài chiếu vào...

Anh tưởng rằng Ôn Noãn.

Kết quả lại là một mái tóc uốn màu trà.

Hoắc Minh dập tắt thuốc, vỗ đùi giọng nói dịu dàng: "Ngủ không được, muốn bố ôm?"

Tiểu Hoắc Tây bọc một tấm thảm màu trắng.


Cô bé đi chân trần. chạy đến lòng của bố, nói chuyện nhẹ nhàng: "Mẹ đang đút em! Hoắc Doãn Tư cũng thèm rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK