Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ừ một tiếng, vừa mới định xuống xe, Lục Khiêm đã hôn tới.

Cô trở tay không kịp.

Hai mắt mở to, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt…

Bên trong xe rất tốt.

Làn da của Lục Khiêm màu trắng sứ, ông đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trông nhã nhặn nhưng không kém phần sang trọng.

Đối với chuyện nam nữ, ông hiểu biết hơn cô nhiều.

Lục Khiêm rất biết cách hôn, ông ấn đầu cô, đôi mắt đen khóa chặt vào cô trong chốc lát sau đó trực tiếp dâng chính bản thân mình lên cho cô, đồ vật mềm mại ẩm ướt kia tạo thành bão tố bên trong bờ môi cô.

Chỉ trong vài giây đã khiến toàn thân như mang điện.

Minh Châu đã lâu chưa có.

Lần trước bọn họ đã làm một đêm nhưng lúc đó cô uống say, có rất nhiều chi tiết cô không nhớ rõ.

Nhưng lúc này lại chân thật như vậy.

Bàn tay ấm áp Lục Khiêm cũng nhẹ nhàng xoa vòng eo nhỏ của cô.

Minh Châu đột nhiên nắm chặt lấy mái tóc đen của ông, giọng nói của cô tan thành mảnh nhỏ, “Lục Khiêm, không cần!”

Dường như Lục Khiêm không nghe thấy.

Nụ hôn này trở nên vừa kịch liệt lại vừa triền miên…

Tới khi dừng lại, cả người cô đã nằm trong lòng ngực ông, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, nghe tim ông đập như trống.

Lục Khiêm chống lên trán của cô

Ông cũng vô cùng kích thích.

Nhưng đàn ông và phụ nữ vẫn khác nhau, da mặt đàn ông vĩnh viễn dày hơn rất nhiều.

Lục Khiêm vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em sắp giật hết tóc của chú Lục nhà em rồi!”

Chú Lục …

Trong mắt Minh Châu óng ánh giọt lệ.

Cô không nói gì, nhẹ nhàng rũ mắt xuống…

Lục Khiêm biết tình cảm của cô đang bước vào ngã ba đường, tiến hay lùi đều được quyết định vào giờ phút này.

Ông nhớ cô khôn cùng, dứt khoát ôm chặt lấy cô.

Trên chiếc siêu xe, ghế điều khiển rất rộng rãi.

Cô bị bắt ngồi nghiêng trên đùi ông, ông lại trông như đang ôm con nít, Lục Khiêm còn lấy một viên kẹo từ trong túi áo khoác ra, đút cho cô ăn.

Minh Châu vẫn không nói lời nào.

Lục Khiêm lại kéo đầu cô xuống, hôn cô.

“Không phải anh nói nhà ăn sắp đóng cửa sao?”

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên thâm thúy, giọng nói cũng nghẹn không thành tiếng: “Nếu đã đóng cửa, anh sẽ nấu cơm cho em ăn! Minh Châu, đi tới đường Quảng Nguyên được không?”

Cô giương mắt nhìn ông.

Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô: “Anh nấu cơm cho em ăn!”

Cô không phản đối, Lục Khiêm biết cô đã đồng ý.

Thế nhưng ông cũng không lập tức khởi động xe mà lại tiếp tục hôn cô một hồi lâu sau đó…

Lúc xe chạy đến bên kia đã là mười giờ đêm.

Lục Khiêm sống rất quy củ.

Ông bảo cô ngồi lên sô pha, cắt trái cây cho cô, còn ném điều khiển cho cô xem phim.

Chính ông đi vào phòng bếp.

Minh Châu không biết quyết định của mình là đúng hay sai nhưng cô đã tới đây rồi, cũng không thể làm ra vẻ nữa. Cô dựa vào sô pha xem phim, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn Lục Khiêm.

Ông chăm sóc cơ thể rất tốt.

Ở độ tuổi này mà vẫn không khác gì hồi mới quen.

Minh Châu nhìn một hồi lại ngây ngẩn cả người.

Lục Khiêm lấy sữa bò ra, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, niết nhẹ mặt cô: “Uống một ly sữa bò.”

Cô lại không chịu uống.

“Ăn kẹo rồi lại uống sữa bò, còn có bữa ăn khuya, tôi sẽ béo.”

Cô cho rằng Lục Khiêm sẽ nói cô không mập.

Nhưng lúc ông nhìn cô ánh mắt trở nên thâm sâu, tốt bụng nói: “Là lên ống kính sẽ xấu đúng không! Vậy sau này anh sẽ làm cơm dinh dưỡng ít calo cho em.”

Minh Châu mím môi.

Tóm lại khóe miệng vẫn hơi cong lên.

Lục Khiêm cúi đầu hôn cô một cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Thật sự rất muốn ăn thịt em! Thế nhưng hôm nay vẫn thôi!”

Cái gì, cái gì đấy!

Minh Châu nhìn ông tiếp tục đi nấu ăn, dường như đã quay về quá khứ.

Lục Khiêm mặc sơ mi trắng, quần tây màu gỉ sét.

Vạt áo sơ mi vạt giắt vào bên hông chỉnh tề, nếp gấp vô cùng mỏng, cũng phù hợp với vòng ôm của phụ nữ.

Cô không phải là cô gái nhỏ trong sáng nữa.

Cô cảm thấy cô tới đây là đang ám chỉ cho Lục Khiêm.

Cô muốn nói cho rõ.

Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy ông từ sau lưng.

Cả người Lục Khiêm hơi cứng lại, một lát sau ông nở nụ cười dịu dàng: “Còn phải chờ trong chốc lát, đói bụng sao?”

Cô mặt dán sau lưng ông, lẩm bẩm nói nhỏ: “Lục Khiêm! Chúng ta của bây giờ định nghĩa như thế nào?”

Ông ừ một tiếng.

“Làm bạn gái được không? Anh đang trong kỳ khảo sát, nếu em không hài lòng có thể đá anh bất kỳ lúc nào!”

Minh Châu nghe xong thì muốn khóc.

Cô vẫn dán sát vào lưng ông, dịu dàng nói: “Trong kỳ khảo sát em không đi xem mắt đâu, cũng không cho anh thân mật với người phụ nữ khác, cô Hồ, cô Vương, dù cho là người phụ nữ nào đã kết hôn, anh cũng không được ở gần, biết chưa?”

Lục Khiêm cười: “Rõ! Anh là hoa có chủ mà!”

Phía sau lưng im lặng.

Thật lâu sau, ông cảm nhận được phía sau lưng có một mảng ướt át, Lục Khiêm nắm lấy tay cô.

Giọng nói của ông khàn khàn khó nhịn: “Đừng khóc, Minh Châu! Đừng khóc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK