Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô buông chén rượu ra, rồi sau đó đổ đầy vào hai ly, nói: “Tôi với anh ta sớm không còn quan hệ gì nữa, tôi uống hay không càng không liên quan đến anh ta.”

Hoắc Kiều cười cười, cô ấy nghiêng đầu liếc Chương Bách Ngôn một cái.

Đen xì!

Ngay khi Lục U uống rượu, mặt anh đúng là rất đen…… Hai người này thật thú vị!

Hoắc Kiều mỉm cười, nhưng sau đó ý cười dần phai nhạt, cô lại nghĩ tới người nọ… Trong lòng không khỏi chua xót, ngửa đầu uống một mạch nửa ly.

Lục U bị sặc đến nước mắt lưng tròng, cô nhìn Hoắc Kiều, mềm mại hỏi: “Cậu thất tình rồi à?”

Hoắc Kiều tiếp tục uống.

Cô ấy cảm thấy có ánh nhìn chăm chú về phía này, cô ấy nghiêng đầu nhìn nhìn Chương Bách Ngôn, cười nhạt: “Cậu quan tâm chính mình trước đi! Đừng uống say, tôi không muốn chịu trách nhiệm đâu đó!”

Lục U lại bị khích lần nữa, lập tức uống luôn nửa ly: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ! Phòng khách sạn ở ngay trên lầu mà.”

Hoắc Kiều nhàn nhạt cười: Chính vì phòng ở ngay trên lầu nên mới có thể xảy ra chuyện!

Ban đầu cô ấy muốn uống say, nhưng nhìn dáng vẻ này của Lục U, cô ấy lại không dám uống tiếp.

Nhỡ may người say, cô còn phải đỡ về nữa chứ!

Sao có thể để Chương Bách Ngôc được của hời chứ.

Vậy nên dù Lục U uống nhiều, Hoắc Kiều cũng không có ngăn cản, cô ấy dựa vào ghế an tĩnh ngồi cùng Lục U. Vẻ đẹp của cô ấy là vẻ đẹp nùng liệt rực rỡ, không giống sự xinh xắn của Lục U.

Vẻ đẹp của Hoắc Kiều giống Hoắc Minh Châu nhất, như một viên trân châu.

Quả không sai, chưa được một giờ, Lục U đã say nghiêng ngả. Mơ mơ màng màng ầm ĩ đòi về nhà, còn loạn xạ gọi anh gọi chị, lại kêu bố kêu mẹ.

Hoắc Kiều thật sự cạn lời!

Cô ấy dỗ dành xoa xoa mặt Lục U muốn đưa người về phòng, nhưng cánh tay vừa nhấc lên đã bị tóm lấy, cô ấy vừa giương mắt lên nhìn đã ngây người.

Là anh ấy!

Người đàn ông nhìn có vẻ cao quý lạnh nhạt, nhưng bàn tay nắm cổ tay Hoắc Kiều lại siết rất đau..

Hoắc gia rất có uy tín danh dự, ở nơi này phần lớn cũng là người quen.

Hoắc Kiều không thể làm gì mất mặt, cô ấy chỉ có thể hạ giọng: “Anh điên rồi! Buông tôi ra!”

Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm cô ấy.

Sau một lúc lâu, anh ta vẫn kiên quyết muốn kéo cô ấy đi, Hoắc Kiều hấp tấp nói: “Tôi không thể để Lục U một mình ở đây được.”

Người đàn ông nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Có Chương Bách Ngôn ở đây, cô ấy sẽ không việc gì.”

Chính vì có Chương Bách Ngôn ở đây mới có thể xảy ra chuyện…

Nhưng Hoắc Kiều chưa kịp lên tiếng, người đàn ông trực tiếp bế cô lên, đi ra ngoài… Xuyên qua đường cái, người đàn ông mở ra một chiếc Rolls-Royce màu đen, sau đó ném Hoắc Kiều vào, cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đã áp cô xuống hôn.

Quần áo của cô gái cùng áo sơ mi và dây lưng của người đàn ông bừa bãi rơi lên thảm xe.

Cảnh tượng dâm mỹ hỗn độn…

Trong quán bar, Lục U vì uống nhiều quá nên đã gục xuống bàn không dậy được.

Dưới ánh sáng u ám mịt mờ, làn da dưới lễ phục trở nên trơn mịn trong suốt, đẹp đến mê người.

Đúng mười hai giờ đêm, Chương Bách Ngôn bước tới.

Tiếng giày da lộp cộp trên sàn, Lục U đang ngái ngủ đột nhiên bừng tỉnh, cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mà anh thì đang nhìn cô từ trên cao xuống.

Cô nhận ra anh, Chương Bách Ngôn.

Là người cô thích!


Nhưng anh không thích cô, nên ánh mắt anh mới lạnh nhạt như vậy, mới không để ý tới cô như vậy… Mới có thể lạnh lùng từ chối mỗi khi cô thổ lộ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK