Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu rất vui.

Tuy nói nhà họ Lục tôi tớ như mây, cô ờ đây cũng có thế hường thụ sự chám sóc tốt nhất.

Thê’ nhưng cỏ đã thương nhớ bánh rán hành buối sáng cúa cửa hàng này rất nhiều năm.

Đặc biệt là khi cô đang mang thai Lục Thước, thèm phát điên.

Lúc ấy, xường xuyên vừa ngồi ăn bánh bao, bên cạnh là một ly nước sôi để nguội, vừa lau nước mât nhớ Lục Khiêm lại hận ỏng vò tình.

Trong mât Minh Châu tràn đây vui mừng, lại có vẻ rất cấn thận.

Cô vươn tay ra khỏi ố chăn, nhó giọng hỏi: “Anh mua lúc chạy bộ hả?”

Lục Khiêm ừ một tiếng.

Sau đó xoa nhẹ đâu cò một chút: “ít nhất cũng đi rửa mặt rồi hẵng ăn!”

Ông cũng có thói ớ sạch.

Bình thường Minh Châu đã quen tùy tiện nhưng không muốn bị ông xem thường, đang định rời giường.

Lúc vừa mới vươn một chân ra, cò đã hối hận

Giọng nói của cò mềm mại ngọt ngào: “Lục Khiêm, anh lấy cho em một bộ quân áo đi!”

Lục Khiêm chưa cứ động, ánh mắt mang theo cảm giác tình sâu.

Cò không khỏi đỏ mặt, thúc giục: “Mau lèn đi!”

Lục Khiêm cúi người hòn cò một cái, giọng nói hơi khàn: “Mặc áo sơ mi của tỏi nhé.”

Nói xong, ông đi vào phòng đế quần áo lấy một chiếc áo sơ mi trắng cho cò. Minh Châu nhận lấy, phía trên còn vương mùi hương thơm ngát của bột giặt, cô nhẹ nhàng khoác vào người, thuận tay vuốt mái tóc dài ra khỏi cố áo.

Giương mât lèn lại va chạm với ánh mât cúa Lục Khiêm.

Mặt cò nóng lên, chui vào phòng vệ sinh.

Lúc đi ra, Lục Khiêm đã đặt bữa sáng lên bàn ăn ờ trong phòng sinh hoạt riêng, người giúp việc còn đưa một phần bữa sáng kiếu Tây tới, nghĩ lại chăc là òng thích ăn.

Minh Châu cân bánh rán hành.

Cân một miếng, hương vị của đô ăn thỏa mãn vị giác.

Đại khái là vị chuyện tối hôm qua, cả người cò lộ ra câm giác lười biêng thoải mái.

Ăn xong nửa miếng bánh, cò giương mầt nhìn người đàn ông.

Lục Khiêm đang uống cà phê, vừa lật xem báo buổi sáng.

Minh Châu vừa uống sữa đậu nành vừa duyên dáng nói thầm: “ớ độ tuổi như anh không phải nên giữ gìn sức khỏe à? Sao lại thích uống cà phê vào sáng sớm giống như anh trai của em vậy?”

Lục Khiêm đặt tờ báo xuống, ánh mắt lưu luyến trên người cò một lát.

Sau đó cười khẽ: “Anh ở độ tuổi nào?”

Minh Châu nhìn ra ỏng không có ý tốt, không dám trêu chọc ông nữa, ngoan ngoãn ngồi uống sữa đậu nành.

Lục Khiêm ăn xong.

Ông dịu dàng nói: “Muốn ngủ thì cứ ngú thêm một lát! Thước Thước có bà cụ chăm sóc, lúc này chắc là đã đưa đi siêu thị mua đồ ăn rồi, bà cụ đã có cháu nội,

nên phải thế hiện cho bảng được.”

Minh Châu lo lắng: “Dù sao cũng không tốt lắm!”

“Có gì mà khồng tốt!”

Lục Khiêm cười: “Anh muốn chiều!”

Dường như lại nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc ông đứng dậy lại không kìm lòng nối phải hòn cò một cái, cuối cùng mới lấm bấm: “Giữa trưa tôi sẽ về ăn cơm cùng em!”

Đương nhiên Minh Châu muốn ăn cùng ông.

Thế nhưng cô cũng không quên ông bận rộn đến mức nào, vì thê cò ôm cổ ông, nhẹ giọng nói: “Có bà cụ nữa mà, giữa trưa anh cứ nghi ngơi ở văn phòng, buối tối ăn bữa tối cùng nhau.”

“Cũng đúng!” Lục Khiêm ôm lấy vòng eo thon của cô.

Khó lắm cuối cùng mới được ở bên nhau, vừa chạm đã cháy, ông dùng cái mũi cao thắng cọ nhẹ cò, hơi khó nhịn: ‘Thật sự rất muốn nghi ngơi mấy ngày, vui chơi thoải mái mấy ngày.”

Minh Châu mặt đò tim đập.

Một tay vân vè cúc áo sơmi của òng,

nhỏ giọng nói: “Ăn Tết không phải ngày nghỉ sao? Không đủ cho anh…”

Lục Khiêm cười khẽ một tiếng.

Õng nói: “Đúng rồi! Nghỉ Tết chúng ta sẽ chơi thoải mái!”

Dù có ngọt ngào đến mấy thì cuối cùng òng còn phái đi làm, vần phải rời đi.

Bên ngoài, thư ký Liều đã chờ trước sảnh từ sớm. Thấy cấp trên đi ra, mồm mép nhanh nhẹn miệng lưỡi trơn tru theo thói quen: “Hôm nay nhìn mặt mày ngài bừng sáng luôn đấy.”

Lục Khiêm ngồi vào xe.

Ông chỉnh lại cà vạt, hỏi lại: “Có không?”

Thư ký Liếu tươi cười đầy mặt: “Tất nhiên là có! Ngài đấy, nhìn là biết tâm trạng không tồi!”

Lục Khiêm liếc nhìn anh ta một cái.

Quá thật òng rất sung sướng, cả hai mặt sinh lý lẩn tâm lý.

Tới văn phòng, cấp dưới đã biết ông đón bạn gái và con trai về nhà từ sớm, bây giờ lại thấy tâm trạng của òng Lục tốt như thế lại bât đầu ồn ào đòi ông mời ăn cơm, ăn kẹo mừng.

Thư ký Liều cười mâng: “Đám nhãi ranh mấy người, lá gan to ra rồi đúng không, còn dám đùa với cả ông Lục?”

Lục Khiêm lại xua tay không thèm đế ý-

ông nói với cấp dưới: “Chăm chỉ làm việc đi! Tan tâm báo thư ký Liẻu phê duyệt kinh phí cho mọi người chi tiêu, còn phần kẹo mừng, các cặu còn sợ thiếu hả?”

Cấp dưới dẻo miệng nói thêm nhiều lời hay.

Lục Khiêm đưa thư ký Liều vào văn phòng.

Những kỹ sư trẻ tuối và đám công nhân viên chức tụm lại với nhau, cười vui tháo luận.

[Nghe nói bạn gái ỏng Lục là một người mầu.]

[Óng Lục mà lại tìm người mâu hả?]

[Cậu không biết rồi! Người ta là con gái nhà giàu bên thành phố B, tiến vào giới giải trí chắng qua cũng chỉ đế chơi bời thỏi… Đến tuổi này mà ỏng Lục mới xác định quan hệ, nếu không phải vò cùng xinh đẹp ưu tú, cậu cảm thấy òng ấy có cần không?]

Một đám người thảo luận vỏ cùng nhiệt tình, bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Cỏ người yểu ớt mờ miệng: “Kỹ sư

Lam!”

Người tới chính là Lam Tử Mi, cô ta có tình cảm khác biệt với Lục Khiêm, tất cả mọi người đều biết bọn họ là mối tình đầu.

Lúc này họ lại lo lâng đế kỹ sư Lam nghe thấy.

Dù sao kỹ SƯ Lam đã bị mất một bàn tay, hắn là bây giờ cò ta vò cùng tự ti.

Quá thật Lam Tử Mi đã nghe thấy.

Nhưng cỏ ta lại giả bộ như không biết gì, vần mỉm cười: “Sao lại tụ tập ở đây? Đế ngài Lục thấy lại rầy mấy người.”

Tóm lại cò ta ván lấy Lục Khiêm ra đế nói.

Rất có khí thê cúa bà chú.

Những người khác tốp năm tốp ba tản ra, nụ cười trên mặt Lam Tử Mi lập tức biến mất.

Cô ta giơ tay phái cúa mình lên.

Cho dù đã đeo ngón tay giá nhưng cô ta vẩn không sử dụng được dẻ dàng.

Đại khái Lục Khiêm nế tình cũ, ỏng

không đuối tận giết tuyệt, giữ cò ta lại làm việc nhân sự. Chỉ là cuối cùng cò ta đã không thế tiếp xúc với những tài liệu mật, cũng đã mất giá trị.

Lam Tử Mi đứng đó một lúc lâu.

Cò ta từ từ đi vào thang máy, đi tới tâng tám, văn phòng cúa Lục Khiêm.

Lục Khiêm đang chuẩn bị mở họp.

Thây cỏ ta tiên vào thì lạnh lùng hỏi: “Kỹ sư Lam, có việc gì vậy?”

Hôm nay Lam Tử Mi ăn mặc rất trang nhã.

Áo sơ mi tơ lụa và áo khoác, kết hợp với một đỏi boots da dê.

Vòng cố trân châu trấng Dior cố điến, rất đẹp.

Lục Khiêm không thèm thưởng thức.

Lam Tử Mi nở nụ cười miến cưỡng: “ớ dưới tòi nghe bọn họ nói, cò Hoâc đến thành phố c ăn Tết, chắc hẳn anh rất vui!”

Mấy nám nay, Lục Khiêm xem cỏ ta như không khí.

Cũng chí có lúc nhắc tới Minh Châu, ông mới có một chút phản ứng.

Lục Khiêm ra hiệu ta đế thư ký Liều ra

ngoài trước, chờ cửa đóng lại, ông rút một điếu thuốc từ hộp thuốc, châm lửa hút một ngụm, ánh mât sâu thăm thẩm: “Tử Mi, nám đó tòi thả cho cò một con ngựa không chỉ đơn giản là nế tình cũ, cũng bởi vì Minh Châu không xảy ra chuyện gì, tòi cho rang sau khi thiếu mất một bàn tay cò phải suy nghĩ cấn thận.”

Giọng nói của Lam Tử Mi trở nên yêu ớt: “Lục Khiêm, anh phái tuyệt tình đến vậy sao!”

Tốt xấu gì bọn họ cũng đã từng.

Thế nhưng giờ đây trong mât ông chí có mỗi Hoâc Minh Châu.

Còn cô ta đã mất cả bàn tay!

Lục Khiêm rít một ngụm thuốc, dập tắt, sau đó lấy tập hồ sơ của Lam Tử Mi ra.

ỏng nhìn cò ta, nghiêm túc nói: “Tử Mi, cò không phù hợp để làm việc ờ đây nữa! Tòi sẽ gửi bộ hồ sơ này đi, đế cò làm việc ở đơn vị cấp dưới, đãi ngộ ở chồ đó sẽ không thua ở đây. Tôi nghĩ ở môi trường mới cò sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.”

Ông ký tên vào văn bản.

Điều cò ta đi tới thành phố T.

Lam Tử Mi nhẹ nhàng hít một hơi: “Chỉ vì cò ta tới đây, cho nén tôi phải

nhường chỗ đúng không? Lục Khiêm, ngay cả thành phô’ c mà anh cũng không cho tòi ớ lại, phải khòng?”

Giọng điệu của Lục Khiêm lạnh lùng: “Chuyện này tốt cho cả hai người!”

Ông đã hạ quyết định, cò ta không có cách nào thay đối.

Lúc Lam Tứ Mi câm lệnh điêu chuyến đi ra, thư ký Liễu đứng canh trước cửa, thấy sâc mặt của có ta không tốt cũng hỏi thăm theo thói quen.

Lam Tử Mi cũng không thèm nhìn anh ta.

Thư ký Liều đang khó hiếu, Lục Khiêm đi ra.

Phải đối phó với phụ nữ, tóm lại vẫn khiến người ta cám thấy không thoái mái.

Ông không nói, thư ký Liếu cũng đoán ra bảy tám phân, cười nhẹ: “Kỹ sư Lam sẽ suy nghĩ thỏng suốt thòi.”

Lục Khiêm dừng bước, òng nhẹ giọng nói: “Truyền Chí, cặu biết không, điều tỏi hối hận nhất chính là có quá nhiều tri kỷ trước khi gặp được Minh Châu, nếu tỏi biết có một ngày tỏi sẽ muốn được đầu bạc trăm năm với một cô gái, tòi nhất định sẽ sống sạch sẽ đế chờ cò ấy”

Với người như ông, thật ra nhu c‘âu sinh lý cũng không quan trọng như vậy.

Những hồng nhan kia cũng chỉ dùng để giết thời gian mà thòi.

Ông cũng không đề bụng.

Thế nhưng ông biết, Minh Châu sẽ đế ý, không có có gái nào mà không đế ý.

Thư ký Liều an ủi vài câu.

Buối chiều, Lam Tử Mi thu dọn đồ, sau khi rời khói tòa nhà sẽ phái nhanh chóng đi tới thành phố T.

Đồng nghiệp vô cùng bất ngờ nhưng cũng đoán được đây là dấu vết của ông Lục, từ đó không ai dám nhăc lại về người này.

Lục Khiêm làm việc cá ngày.

Trước khi tan tầm, ỏng gọi điện thoại cho Minh Châu: “Đang làm gì vậy?”

Đầu dây bên kia, Minh Châu mới bận việc xong.

Cô giúp đỡ bà cụ sơ chế một vài nguyên liệu nấu ăn, nghe nói đó đều là đồ ăn Tết, người ta đưa tới mấy cái rương đựng măng núi cô rất thích, xin bà cụ một rương gửi về thành phố B.

Lúc này cô đang đau eo đau lưng, điện thoại của Lục Khiêm lại tới.

Cò giả bộ oán giận: “Làm việc nhà mệt muốn chết!”

Lục Khiêm đoán được cỏ sẽ không chịu ngồi yên, đi theo bà cụ làm việc nhà, vì thế cười trêu chọc cò: “Mệt hơn tối hòm qua há? Nhưng cũng đũng, tối hòm qua em cũng đâu có cần tốn còng tốn sức gì đâu!”

Minh Châu nghe xong nóng cả mặt.

Lục Khiêm nới lỏng cúc áo sơ mi, dịu dàng nói: “Vốn đang định gọi em ra ngoài, đi dạo phố, ăn một bữa cơm cùng chú Lục của em, rồi còn xem phim gì đó, nếu em mệt mỏi vậy đành đế hòm khác.”

“Không mệt, không mệt.”

Minh Châu vội vàng la lèn: “Em không mệt chút nào!”

Lục Khiêm cười nhẹ: “Tối hôm qua cũng không mệt sao?”

Rõ ràng ông đang tán tỉnh đưa đấy cùng cò, chút đạo hạnh cúa Minh Châu làm gì đủ dùng?

Cô lắp bâp.

Lục Khiêm thấy chuyến biến tốt thì ngừng, giọng nói quay lại với sự dịu dàng:

“Tòi phái xe riêng tới đón em!*

Minh Châu không cam lòng, trước khi cúp điện thoại còn hừ nhẹ: “Anh bắt nạt em!”

Lục Khiêm còn dịu dàng hơn ban nãy một chút.

Thậm chí còn có chút ý cười: “Đêm nay anh cũng muốn bắt nạt em tiếp, em có cho không?”

Cò không trả lời được vấn đề xấu hố như thế này.

Minh Châu cúp điện thoại, trái tim van đang đập thình thịch, đồng thời cỏ lại cỏ cảm giác không chân thật. Đúng vậy, cò và Lục Khiêm đã sống cùng nhau, ngày nào cũng có thế nói không hết lời, đêm nào cũng có thế nằm chung trên một chiếc giường.

Cò câm thấy nâm mơ cũng phải cười tính.

Nhưng cò lại tự xoa bóp mặt mình: Rụt rè tí đi! Hoắc Minh Châu, cò đã đầu ba mươi rồi, không thể giống như mấy cò gái nhỏ chỉ cần cho mây viên kẹo là được dồ dành!

Chờ lát nữa đi dạo, cò phải bât ông tốn tiền!

Người phụ nữ nào cũng xem trọng buổi hẹn hò với một người đàn ông. Minh Châu yêu cái đẹp, cò lựa chọn váy áo sơ mi tỉ mỉ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác tối màu.

Cao gây xinh đẹp!

Bà cụ dắt cháu nội đi tăm, vừa về đúng lúc nhìn thấy cô.

Bà cười túm tỉm rồi nói: “Hẹn hò tốt đấy! Người trẻ tuối phải đi hẹn hò! Buổi tối không về ngủ cũng không sao, nghe nói có mấy cái khách sạn mới mở ớ thành phố c, đều là đồ mới, kêu Lục Khiêm dât cháu tới ở thử xem.”

Minh Châu: Bà cụ phóng khoáng thế sao?

Nói chuyện một hồi thì tài xế tới, cửa xe mờ ra, hóa ra là thư ký Liều tự mình tới đón.

Anh ta chào hỏi với bà cụ.

Bà cụ cho anh ta một hộp máng núi.

Thư ký Liéu cũng thích ăn cái này: “Cháu sẽ nhận vậy! Buổi tối để vợ cháu xào một đĩa thịt lợn trước, nhâm rượu thì không có gì bằng!”

Bà cụ cười mắng: “Đừng làm khó vợ

cháu quá!”

Thư ký Liều lại nói thèm vài câu dí dỏm, mời Minh Châu lên xe.

Minh Châu cũng đã quen với anh ta nhưng dù sao lứa tuổi khác nhau, cũng không có nhiều lời.

Thế nhưng thư ký Liễu lại chủ động nói: “Tòi làm việc với ông Lục đã sâp được hai mươi năm, bà cụ xem tòi như một nửa con trai, mười mấy năm trước vợ tỏi sinh bệnh nặng, ván nhờ bà cụ giúp tòi tìm một vị bác sĩ tốt.”

Minh Châu cám thấy tình cám giữa bọ họ rất tốt.

Cò cho rang, cò sẽ trực tiếp gặp mặt Lục Khiêm ở bên ngoài, không ngờ xe lại chạy tới tòa nhà văn phòng.

Lúc này đã là 6 giờ.

Phần lớn đã tan tầm sớm nhưng vần còn vài người tụm năm tụm bảy cùng nhau ra ngoài, thấy người đứng bèn cạnh thư ký Liều, ai cũng đã đoán ra thân phận của cò, ắt hắn chính là bạn gái của ông Lục.

Bọn họ cảm thấy Minh Cháu còn đẹp hơn trên tạp chí.

Hơn nữa cực kỳ trẻ tuổi, làn da mịn màng trâng trẻo tuyệt vời.

Ông Lục theo đuổi được người ta kiếu

gì vậy?

Nam chính trong câu chuyện này vần đang ở trong văn phòng xem tài liệu, trước mặt cỏ một kỹ sư đang đứng, Lục Khiêm nhíu mày: “Tiếu Lý, phải đê’ ý kỹ chuối số liệu này, chúng ta không thế có bất kỳ sai íâm nào, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lâm! Cậu hiếu ý của tôi chứ?”

Người được gọi là Tiếu Lý nhưng thật ra cũng đã tới tuổi bốn mươi.

Mặt già đỏ bừng: “Vâng, đém nay tòi sẽ tăng ca!”

Lục Khiêm lại đứng dậy vỗ vai anh ta: “Ngày mai rồi làm! Hỏm nay không phái là sinh nhật của con nhóc sao? Tan tầm sớm một chút rồi đi mua cho con bé một cái bánh kem thật ngon đế cùng đón sinh nhật, mấy năm nay cũng chưa đế ý tới chuyện này đúng không?”

Kỹ sư Lý xúc động, nước mắt lấp lánh.

“Vâng! Tôi lập tức tan tầm!”

Lục Khiêm lại vô vai anh ta một cái, người anh em này quả thật rất vất vả.

Đang nói chuyện, thư ký Liếu đưa người vào.

Anh ta thấy kỹ SƯ Lý, cười: “Kỹ sư Lý cũng ờ đáy sao?”

Kỹ sư Lý làm kỹ thuật đã lâu năm, nhìn thấy mấy đồng nghiệp lớn cũng không chú ý, bổng nhiên nhìn thấy một cò gái xinh đẹp như tiên nữ, mặt già đỏ bừng.

Thư ký Liều dường như đà nhận ra điều gì đó, òi trời một tiếng.

“Đã quên giới thiệu! Thế nhưng cứ đế ông Lục giới thiệu đi!”

Lục Khiêm nhìn Minh Châu.

Hỏm nay cò thật xinh đẹp.

ỏng rút hai điếu thuốc ra, ném một cái cho Tiếu Lý Tử đang sững sờ, cười cười: “Đừng nghe cậu ta giả khố! Người này ba ngày không đánh sẽ lật nóc nhà mất! Tiếu Lý, đây là người yêu của tòi, Hoắc Minh Châu.”

Kỹ sư Lý kẹp điếu thuốc ớ giữa hai ngón tay, vươn một tay ra.

Anh ta có hơi co quắp: “Chào cô!”

Mặt Minh Châu đó lên.

Cái gì thế, sao cò lại biến thành cỏ rồi? Hơn nữa đối phương nhìn còn lớn tuối hơn cò nhiều, còn có vì sao Lục Khiêm lại gọi cô là người yêu, cô có hơi ngượng ngùng nhưng lại rất vui mừng.

Chờ mãi không thấy cò duỗi tay, kỹ SƯ

Lý cho rằng bản thân da dày thịt khò, tay đang dơ.

Vì thế lau tay lên người.

Minh Châu vội vàng nói: “Không phải!”

Cô vươn đòi tay trâng mịn ra, lúc bị người ta c’âm tay, trong lòng bàn tay đối phương toàn là mô hòi.

Kỹ sư Lý là người thật thà, sờ đ‘âu rồi nói: “Cò rất xinh đẹp!”

Mặt Minh Châu càng đỏ hơn.

Lục Khiêm dọn dẹp trên bàn một chút, đứng dậy đi tới rồi nói: “Tiếu Lý lúc trước theo anh học tập, cho nên dù em còn trẻ nhưng chữ cò này vẩn cổ thế nhận được! Được rồi, chúng ta cũng không làm Tiếu Lý đi mừng sinh nhật con gái chậm tré, mọi người tan làm đi!”

Minh Châu cám thấy mình không có quà cáp gì, cò băn khoán.

Kỹ sư Lý vội xua tay: “Không cân, không cần!”

Lục Khiêm móc bóp da ra, rút ra một xấp tiền khoảng năm tràm: “Mua cho con gái một cái váy xinh đẹp đi.”

Kỹ sư Lý từ chối hai lần rồi vấn nhận lấy.

Lúc anh ta rời đi, thế mà Lục Khiêm lại tiếp tục làm việc.

Minh Châu cân môi dưới, tiến đến trước măt ònq: “Anh lừa em tới đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK