Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thế mảnh khảnh của Minh Châu bị che lấp trong drap giường, trên đó còn có những dấu đỏ do ỏng ấy mới đế lại.
Cò ấy đang khóc nức nở.
Một nửa vì đau lòng, một nửa là vì sợ hãi.
Lục Khiêm che đi đòi mẳt sưng tấy, một lúc lâu sau mới thấp giọng lẽn tiếng: “Ăn cơm rồi đi! Sau này đừng quay lại nữa, Hoắc Minh Châu cò nghe cho rõ, tôi không cần em nữa.”
Tiếng khóc của cò ấy trở nén yếu ớt.
Cứ như vậy, khom người cả một lúc lâu rồi lại chầm chậm cuộn người lại.
Cò ấy cũng không chịu đi ăn cơm, hoàn cảnh khó chịu như vậy, thậm chí cò ấy không muốn đi ra ngoài gặp bất kỳ ai.
Hồi lâu sau, cuối cùng cò ấy cũng ngồi dậy, bắt đau mặc quần áo.
Tay cò ấy run lấy bấy nhưng cò ấy vẩn chậm rãi mặc quần áo vào, rồi từ từ xuống giường.
Lục Khiêm xuống giường theo.
Ông ấy chạm nhẹ vào khuỷu tay cò ấy, giọng khàn khàn nói: “Đi ăn cơm, ăn xong tỏi cho người đưa em đến sân bay.”
Giây tiếp theo, tay của ông ấy bị đấy ra.
Giọng cô ấy rất khẽ: “Không cần, tự tòi sẽ đi.”
Tay Lục Khiêm cứng đờ giữa chừng, một lúc lâu sau mới chán nạn hạ xuống, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Cò ấy đồng ý rời đi, cũng tốt!
Còn bù đắp gì nữa, cho dù đưa cò ấy về một lần thì có thể nào được nữa?
Không khí im lặng, tay cò ấy nắm lấy tay nẳm cửa, ngay lúc này cò ấy biết rõ sau khi chia tay thì bọn họ sẽ không còn khả năng gì nữa, cô cũng không thể gọi ông ấy là chú Lục nữa!
Kết thúc rồi.
Với ông ấy thì chỉ là phong hoa tuyết nguyệt, còn với cò ấy thì đã động lòng thật rồi.
Nhưng ngay lúc này, Minh Châu lại biết rõ, cỏ chưa từng hối hận. Những hồi ức được yêu thương ấy, là những gì cò thực sự từng có được, như vậy là đủ rồi.
Cửa mở ra, bên ngoài là bà cụ đang đứng.
Bà cụ mỉm cười: “Sao mà lại khóc như vậy? Lục Khiêm, không phải đã nói con rồi sao, Minh Châu nhỏ hơn con nhiều như vậy, con nên yêu thương mới đúng chứ, sao còn ức hiếp cá vãn bối vậy?”
Nói rồi, bà cụ kéo tay cô gái nhỏ, gọi cò ấy đi ăn cơm.
Bà cụ dịu dàng nhân từ như vậy, Minh Châu không cách nào rút tay được, cò ấy chỉ đành rưng rưng nước mắt: “Cháu muốn về nhà.”
Bà cụ bình tĩnh nhìn con trai mấy giây, sau đó mở miệng nói: “Muốn đi cũng phải ãn bữa cơm rồi đi! Đế chủ Lục cháu sắp xe đưa cháu vê.”
Cuối cùng, vần là ba người cùng ăn bữa cơm.
Im lặng chưa từng có.
Nước mât Minh Châu cứ chảy xuống, Lục Khiêm không muốn ãn, õng ấy đi đến bén cạnh cửa số, rút một điếu thuốc ra châm.
Đến khi cò ấy ăn xong, ông ấy gọi tài xế trong nhà đến, đưa cô ấy ra sân bay.
Minh Châu lén xe rời đi.
Chiếc xe màu đen chầm chậm rời đi, Lục Khiêm yên lặng đứng đó, một lúc rất lâu…
Tim của ông ấy, mất cảm giác đau rồi.
Bà cụ đứng bên cạnh ông ấy rơi lệ, chỉ là nhỏ giọng lặp lại mấy câu.
“Không dể gì mới quyết định được, sao lại khiến người ta tức giận rời đi như vậy?”
Nhưng bà cụ cũng biết ý, nhìn ra được con trai cũng là bất đằc dĩ, bà ấy cũng không can dự quá nhiều chỉ là đáng thương cho con trai, đua lòng cho đứa nhỏ Minh Châu kia, bà ấy muốn hỏi gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Thư ký Liều đến đón người.
Vừa thấy bầu không khí thê’ này, hỏi sơ sơ cũng đã biết.
Anh ta khẽ nhíu mày, thấp giọng nói với Lục Khiêm: “Cò Lam đang ở trên xe! Tôi đến đón ngài, cô ấy nói muốn đi nhờ xe, tôi không đành từ chối…*
Sắc mặt Lục Khiêm khẽ thay đối.
Lam Tử Mi, cũng học còng trình như Lục Khiêm, là học muội năm đó cùa õng ấy.
Cũng là mối tình đầu của õng ấy.
Sau khi Lục Khiêm tiếp nhận công trình, cò
Lam đã nhảy đến đây, gặp lại người yêu cũ khác với với người khác, nhưng Lục Khiêm lập tức điều tra.
Sau khi Lam Tử Mi tốt nghiệp, có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài ba năm.
Lai lịch của cò ta, tuy ong ấy không biết rõ, nhưng cũng đã đoán được là còng ty nào đó ở nước ngoài âm thầm cử đến.
Lục Khiêm chợt rùng mình trong lòng.
Ông ấy đang định dặn dò thư ký gì đó, nhưng cô Lam kia đã đi đến, cô ta từng qua lại với Lục Khiêm, cũng đã từng gặp bà cụ Lục.
Nếu như là quá khứ thì bà cụ Lục nhất định sẽ vui vẻ. Nhưng bà ấy biết, trong lòng con trai mình chỉ có cò bé Minh Châu kia, nên cũng không nhiệt tình gì.
Nước trà cũng không rót.
Cò Lam cũng không để ý, nhẹ giọng lên tiếng: “ông Lục, làm phiền rồi!”
Lục Khiêm trong lòng chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ là nhẹ nhàng gật đau.
ỏng ấy liếc mắt nhìn ra hiệu cho thư ký Liều.
Thư ký Liễu ngầm hiểu trong lòng.
Lúc này anh ta vừa căng thẳng vửa khâm phục, cũng chỉ có ông Lục trong tình huống thế này mới có thế hiếu rõ mọi thứ mà quyết đoán như vậy…
Đúng, Minh Châu chắc chắn đã bị bắt đi rồi.
CÔ Lam, chính là gián điệp kia.
Nhưng công ty kia của đối phương, cũng có người của bọn họ, thư ký Liều lập tức đi ra, lấy điện thoại gửi lệnh đi.
“Bắt cóc Lam Tử Mi!”
Anh ta gửi tin nhẩn xong, lại quay về như không có chuyện gì khẽ cười: “ông Lục, cò Lam,
thời gian không còn sớm nữa!”
Lục Khiêm lạnh nhạt gặt đầu.
Cõ Lam cũng cùng lên xe với ông ấy.
Không khí trên xe nặng nề, không ai nói gì, như có sự cạnh tranh vô hình.
Khi xe dừng ở trung tâm kỹ thuật, điện thoại Lục Khiêm vang lên, người gọi đến là số lạ, giọng của người kia đã được bị biến âm: “ông Lục, chào ngài!”
Lục Khiêm nắm chặt điện thoại, dùng sức đến mức trắng nhợt.
Nhưng vẻ mặt ỏng ấy lại bình tĩnh, khẽ cười: “Có chuyện gì?”
Đối phương cười ha ha.
Sau đó lại cúp điện thoại, gửi một tấm hình cho ông ấy!
Đó là bức hình khiến tâm can Lục Khiêm quặn thắt lại, Minh Châu cùa õng ấy bị trói trên ghế, miệng bj dán lại, dưới chân lại là tài xế của nhà họ Lục, bọn họ đang ở trong một nhà kho bỏ hoang.
Sau đó, điện thoại lại gọi tới.
“Có lẽ ông Lục vẩn chưa quên vợ chồng Lục Quân chết thê’ nào chú? Chính là miệng quá cứng, mà Lục Quân cũng không tiếc thương gì vợ con, xinh đẹp như vậy… Thật đáng tiếc!”
Lục Khiêm nắm chặt điện thoại trong tay.
Một lúc sau, ông ấy lạnh giọng nói: “Chỉ dựa vào một cò nhóc mà muốn có tài liệu, đúng là kẻ điên nằm mơ! Tùy các người!”
Nói xong, ông ấy cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là người đàn ông cao lớn da đen.
Anh ta ngây người một lát sau đó nhìn sang Hoắc Minh Châu.
Theo tin tức của cò Lam, cò gái này chính là người yêu của tên họ Lục kia, tên họ Lục lại không quan tâm sống chết của cò ta… Mẹ kiếp, người ngồi ở vị trí đó quả nhiên là tàn nhẫn.
Anh ta không tin, phải thấy máu.
Người bên cạnh ngăn anh ta lại: “Đién rồi sao? Con nhóc này là người của nhà họ Hoẩc!”
Người kia hung hăng nghiến răng, bắt một con gà tử bên ngoài vào, cắt cổ nó ngay, dùng một túi nhựa đổ vào: “Gửi cái này qua cho tên họ Lục kia.”
Lúc này tén đàn em cầm điện thoại đến, thấp giọng nói: “Bên trên có lệnh, nói là bắt cò họ Lam kia đến, cô ta là tình đau của tên họ Lục, không sợ không giao ra được tài liệu!”
Họ Lam?
Người đàn õng da đen ngây người: “Đó không phái là người mình hay sao?”
Đàn em gãi ốâu: “Là lệnh của bên trên!”
Tén đàn ông da đen cao lớn nghiến răng, cười lạnh: “Dám chắc là người phụ nữ họ Lam kia xem chúng ta là đám ngốc rồi, thì ra làm đi làm lại cũng là cò ta từng ngủ với họ Lục kia, người phụ nữ này ngủ với đàn ỏng một đèm đã dán sát vào bẽn đó rồi!”
Anh ta dặn dò đàn em đi bắt người.
Dặn dò xong lại nhìn sang Hoắc Minh Châu, tức giận đá cô ấy hai cái: “Người yêu cô lợi hại đấy, mẹ nó đi đâu cũng là hồng nhan tri kỷ của òng ta câ, nhiều phụ nữ như vậy, òng ta chăm sóc nối không vậy?”
Minh Châu bị trói, cũng ngây dại.
Cò ấy nghe thấy rồi.
Vừa nãy trong điện thoại Lục Khiêm đã nói mấy câu kia: “Chỉ dựa vào một cô nhóc mà muốn lấy tài liệu, đúng là kẻ điên nầm mơ! Tùy các người!”
Cò ấy đoán tài liệu rất qua trọng, nhưng ông ấy cũng thật sự, không quan tâm đến cò ấy sao?
Cứ như vậy… Cúp điện thoại?
Còn có cò Lam kia, cũng là người tình của ông ấy?
Cồ ngơ ngác ngây người, thậm chỉ còn quên cả khóc…
Thời gian cứ tròi qua từng chút một.
Bốn giờ chiều, một người phụ nữ quyến rũ bị mấy tên đàn em dùng vải đen trùm đầu kéo đến.
Là một cò gái rất xinh đẹp.
Mặc áo khoác dài màu xanh lam, mái tóc đen dài cột phía sau.
Không kiều diễm như cò Hồ, nhưng khí chất thì hơn hẳn.
Minh Châu mấp máy môi, nhìn người phụ nữ, thì ra đây chính là mối tình đau của Lục Khiêm!
Lão già này, õng ấy còn có bao nhiêu người phụ nữ nữa đây!
Lam Tử Mi kia mới đầu còn giả vờ một chút, sau đó nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn đến thật, cò ta tức giận tát người đàn ỏng da đen cao lớn kia một cái: “Khốn nạn, ngay cá tỏi cũng bắt!”
Người đàn ông kia cũng không phải ăn chay.
Tát ngược lại một cái, tát đến mức khiến có Lam ù cả tai.
Cò ta thất thanh nói: “Các người đang làm gì vậy?”
Người đàn ỏng kia tiến lên, đá cò ta một cước: “Làm gì? Mẹ nó, đồ điếm thối sao không nói sớm cò với tên họ Lục kia từng ngủ với nhau, nếu cò nói sớm thì chúng tòi ép buộc con nhóc này làm gì, trực tiếp bẳt cò là được rồi.”
Cò Lam tức giận nghiến răng: “Là lệnh của ai?”
“Bên trên!”
“Bên trên nào?”
“Mẹ nó cò hỏi nhiều vậy làm gì? Trói cò ta lại, trói chung với con nhóc kia, trói chặt vào, cô ta có giá trị lợi dụng hơn con nhóc kia nhiều!”
Mấy tên đàn ông cười mờ ám…
Lam Tử Mi so với đám người này càng hiểu rõ Lục Khiêm.
Cò ta từ từ bĩnh tĩnh lại, sau lưng tuôn ra mồ hòi lạnh…
Người bẽn trên, là Lục Khiêm!
Là Lục Khiêm cử người bắt cô ta, sau đó lại cứu cỏ ta, thuận tay cứu cả Minh Châu… Phát hiện này khiến cò ta g’ân như muốn kéu thành tiếng, nhưng cô ta biết rõ thủ đoạn của Lục Khiêm.
Lục Khiêm tàn nhẫn, người bên cạnh không biết nhưng cò ta biết rất rõ…
ông ấy có thể bắt cô ta, đồng thời chắc chằn cũng không chế người trong nhà cò ta.
Hoẩc Minh Châu mà có chuyện gì, ỏng ấy sẽ chôn cả nhà cô ta!
Lúc này, cò ta ghen tỵ đến phát đién…
Người tỉnh táo như Lục Khiêm, Lục Khiêm trước giờ chưa tửng rung động thực sự, mà lại rung động với cò nhóc này, cò ta nhớ rõ lúc bọn họ chia tay, ông ấy từng nói với cò ta một câu: Tử Mi, tòi khỏng hợp với chuyện tình cảm!
Vì câu này, mà cò ta đã chống lại ông ấy.
Cò ta có được vị trí cao ở còng ty nước ngoài, cò ta muốn đứng trên cao cùng ông ấy, đế òng ấy hối hận lựa chọn lúc ban đầu.
Nhưng ông ấy lại năm giữ mạng của cò ta, đối lấy mạng của tàm can ỏng ấy.
Chỉ có Lục Khiêm, mới có thế làm được như vậy!
Đêm khuya.
Lục Khiêm ngồi trong phòng làm việc, cơ thế khẽ cúi xuống, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
ỏng ấy đang đợi tin tức.
Mặc dù ông ấy đã hai mươi bốn tiếng đồng hồ chưa ngủ, nhưng õng ấy cũng không hề chớp mắt, gương mặt anh tuấn đay vẻ nham hiểm.
Thư ký Liễu ở bên cạnh khẽ nói: “Ngài nghỉ ngơi một lát đi, tòi sẽ canh cho.”
Lục Khiêm không lên tiếng.
Thư ký Liều cũng lo lắng: “Lam Tiếu Mi có khi nào…”
“Cô ta không dám!”
Cách thức lần này của Lục Khiêm gần như là xé thẳng mặt cô ta, nhưng nếu cò ta không điên như vậy thì cũng không dám nói bậy một chữ.
Thư ký Liễu gặt đầu, sau đó yên lặng chờ đợi.
Chín giờ tối điện thoại vang lên, chính là giọng nói kia: “ông Lục, người tình tốt của anh là cò Lam đang nằm trong tay chúng tòi… Ha ha, ngài đúng thực là diểm phúc không cạn nhỉ, phụ nữ trong tay ai ai cũng đẹp như hoa.”
Lục Khiêm trầm giọng: “Anh đừng có chạm vào cò ấy!”
Người đàn òng kia cười ha ha, sờ soạng cò Lam một lát, hung hiểm nói: “Muốn mối tình đầu của anh trở về nguyên vẹn, anh phái bỏ ra chút gì chứ, nếu không thì tòi không dám bảo đảm cô ta có biến thành dáng vẻ như vợ Lục Quân hay không đâu.”
Lục Khiêm đè giọng nói: “ở đâu? Giao dịch thế nào?”
Cúp điện thoại, người đàn ỏng không hề khách khí, hung háng sờ soạng cò Lam mấy lần.
Anh ta chán ghét nhìn Minh Châu: “Xem ra, vẩn là người phụ này càng được tên họ Lục kia thích hơn.”
Minh Châu ngây ngốc.
Cò ấy không dám tin, cò ấy mơ hồ cảm nhận được, Lục Khiêm đến… Là vì cô ấy!
Lục Khiêm đến lúc đém khuya.
Tài xế dừng xe ở bên ngoài, vệ sĩ và thư ký Liễu đều ở lại bên ngoài, một mình õng ấy cầm theo con chip đi vào nhà kho, vừa mới vào đã bị sặc… Đâu đâu cũng toàn là bụi.
Lục Khiêm đưa mắt nhìn sang.
Minh Châu của ông ấy bị trói trên ghế, mắt ngấn nước, ánh mắt nhìn ỏng ấy tràn đầy niềm tin.
ĐỒ ngốc!
Lúc này rồi mà vẫn còn tin ông ấy!
Trong lòng Lục Khiêm chua sót, trước giờ chưa từng cảm thấy đau đớn, nhưng ông ấy không nhìn cô ấy mà lại nhìn sang cò Lam, ánh mắt rất quan tâm…
Người đàn õng da đen cao lớn cầm đao đi đến.
Xung quanh cũng có bảy tám người vây lại, đi về phía anh, ánh mắt ai cũng như hố.
Lục Khiêm mặc một bộ quần áo đen.
Bình thường õng ấy khá nho nhã, trong hoàn cảnh như vậy tròng lại càng thành thục.
“Ông Lục, đúng là nhân vật phong lưu nhỉ!”
Người đàn ông kia kéo tóc cò Lam, ném về phía trước, cười lạnh: “Giao dịch đi!”
Trong tay Lục Khiêm có thêm một con chip.
ỏng ấy khẽ nói: “Toàn bộ tài liệu hạng mục!”
Người đàn òng không tin, Lục Khiêm mới đưa đồ cho anh ta: “Anh kiếm tra trước đi!”
Người đàn õng theo bản năng nhặn lấy.
Nhưng thứ đồ như kia không phải con chip gì, mà là một kíp nổ nhỏ, vừa chạm vào đã nổ tung, người đàn õng cao lớn kia và cả cò Lam đều bị nổ tung bây đi!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Kinh sợ vì thủ đoạn độc ác của Lục Khiêm!
Cô Lam ngã trong vũng máu, một cánh tay cô ta bị nố tung máu thịt bê bết, cả người cô ta đều là máu, vần không quên bi oán nhìn Lục Khiêm chằm chằm, cô ta thực sự không dám tin õng ấy lại nỡ ra tay với cò ta như vậy.
Không hề do dự gì, vì tâm can của mình mà lấy cả mạng của cò ta.
Gần như cùng lúc, vệ sĩ bèn ngoài đều xông vào, bao gồm cả một vài nhân viên mặc đồng phục.
Lục Khiêm yên lặng nhìn Minh Châu.
Cò ấy cũng vậy.
Cõ ấy nghĩ ông ấy sẽ đến ôm cõ ấy, sẽ cởi trói cho cò ấy, nhưng ông ấy lại đi về phía cô Lam, cúi người òm lấy người phụ nữ kia vào lòng, dịu dàng nói: “Tử Mi, tôi sẽ đưa cò đến bệnh viện ngay!”
Lam Tử Mi đau như muốn ngất đi, nhưng cỏ ta giữ lại một hơi cuối cùng.
Cò ta nhìn chằm chằm người đàn ỏng trước mặt, khẽ thốt ra một câu: “Lục Khiêm, anh đúng là ác độc!”
Lục Khiêm kề sát tai cô ta, như nói lời yêu thương nhưng thực ra lại là lời cay độc: “Cõ không nên động đến cô ấy!”
Lam Tử Mi khẽ khép mắt lại.
Cô ta thua rồi, về mặt tình cảm đã thua bởi thiên kim tiếu thư không rành thế sự Hoắc Minh Châu, về mưu lược thì lại thua Lục Khiêm, thì ra Lục Khiêm sớm đã cài người thâm nhập vào công ty, thủ đoạn của òng ấy so với Lục Quân kia còn lợi hại gấp tràm lần.
Lam Tử Mi không cam tâm: “Ban đầu tại sao anh không nhặn nhiệm vụ?”
Ban (Tâu…
Lục Khiêm rũ mắt, chua sót nghĩ lại, ban đau anh muốn cho cò gái nhỏ kia một gia đình.
Nhưng ngược lại anh lại gián tiếp hại chết vợ chồng Lục Quân.
Lam Tử Mi một tay đã bị phế rồi, đế an ủi linh hồn vợ chồng Lục Quân trên trời, như vậy vẩn không đủ, ông ấy còn muốn đích thân mình nhìn thấy hạng mục thành công, đích thân mình làm nên sự nghiệp hàng không Hàng Thiên…
Lục Khiêm ôm Lam Tử Mi, bước ra khỏi nhà kho.
Sau lưng õng ấy, truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ của Minh Châu: “Chú Lục…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK