Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi môi nóng bỏng của ông ta dán lên môi cô ấy, khuôn mặt nóng rực gần trong gang tấc.
Nhưng cổ Vân Phàm không đi sâu hơn nữa.
Cứ thế nâng gương mặt cô ấy lên, vô cùng trân trọng ngoạm nhẹ cánh môi, muốn tiếp tục nhưng lại không đành lòng khiến cô ấy khó xử và đau khố.
Lý Tư Ỷ ngây người.
Cố Vân Phàm, ông có biết mình đang làm gì không?
Cô ấy xấu hố quay mặt đi, đôi môi của ông ta lướt qua gương mặt mịn màng của cô ấy. Cho dù là vậy, Cổ Vân Phàm cũng không buông Lý Tư Ỷ ra, cơ thể dán lên, bàn tay thon dài đan xen với mười đầu ngón tay cô ấy.
Giọng nói của cố Vân Phàm khàn khàn: “Tư Ỷ, rõ ràng em không thích cậu ta, tại sao cứ phải lãng phí thời gian với người mình không yêu.”
Lý Tư Ỷ cắn môi: “Tôi yêu hay không yêu ai đều không liên quan gì đến anh cố.”
Cô ấy lại nói: “Buông tôi ra.”
Cố Vân Phàm nào chịu buông.
Lúc trước, cô ấy một lòng một dạ muốn kết
hôn với bạn trai, ông ta cũng bảo cô ấy đi. Nhưng rõ ràng Trình Luật không phải người hiền lành, cô ấy còn muốn hỏi mình làm ầm ĩ… Lúc cố Vân Phàm bất chấp hôn cô ấy thì cửa cầu thang cọt kẹt mở ra, tiếp theo là giọng nói của chị Vương: “Ông Cố, cô chủ nhỏ đã dậy rồi, đang quậy đòi ông sang đó.”
Chị ấy nói xong, ánh mắt hơi ngây ra.
Ông trời tạo nghiệt mà, chị ấy chẳng thấy gì cả… Không ngờ chị Vương lại thấy ông cố bế cô Lý lên muốn gặm, cơ thế của cả hai cũng dính sát vào nhau.
Chị Vương không còn bình tĩnh nữa, thậm chí nói năng không rõ ràng.
“Ông Cố, tòi không phải cố ý… nhìn thây.”
Lý Tư Ỷ ra sức đấy cổ Vân Phàm, cô ấy muốn đi nhưng cũng chẳng có nơi để đi. ông ta đã chặn kín lối đi.
Gương mặt cô ấy đỏ bừng, ngược lại cố Vân Phàm bình tĩnh hơn nhiều.
Ông ta nói với chị Vương: “Chị qua dỗ con bé trước đi, tôi lập tức sang ngay.”
Chị Vương cũng không muốn đổi mặt với cảnh tượng này nên chạy đi như bay.
Đợi người kia đi rồi, khôi phục lại bình tĩnh, Cố Vân Phàm cúi đầu, giọng khàn khàn mang
chút dịu dàng, ông ta nói: “Con nhóc đi công tác cùng tôi nên bị bệnh, bị sốt hai hôm nên quậy quọ cáu gắt. Ngoài miệng con bé không nói, nhưng tôi nhìn ra con bé khá nhớ em, em qua thăm Tư Kỳ có được không?”
Lý Tư Ỷ nhớ dáng vẻ cố Tư Kỳ nằm mọp trên lưng cố Vân Phàm khi rời đi.
Giống chú chó con không ai cần đến.
Trong lòng cô ấy rối bời, nhưng cố Vân Phàm không đế cô chần chừ, bắt lấy cổ tay Lý Tư Ỷ dắt ra ngoài ngay… Cô ấy sợ bị người khác bắt gặp nên hơi lo lắng: “Buông tay, anhbuông tay.”
Cố Vân Phàm thả tay ra.
Ánh mắt ông ta sâu thẳm nhìn cô ấy: “Sợ bị Trình Luật thấy hả? Sao vậy? Lúc này em còn đế tâm cậu ta nghĩ gì ư?”
Lý Tư Ỷ mím môi: “Tôi đã nói, không liên quan đến anh.”
Nhưng cô ấy vẫn ấn nút lên tầng dành cho trẻ em.
Cố Vân Phàm đứng bên cạnh, hai người đều im lặng… Đinh một tiếng, thang máy đến nơi. Lý Tư Ỷ muốn đi ra ngoài trước, cố Vân Phàm lại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô ấy rồi thì thầm: “Tư Ỷ, tôi không tin em không có tình cảm với tôi.”
Đôi mắt của Lý Tư Ỷ nóng ran.
Cô ấy khó mà diễn tả được cảm giác trong lòng nhưng vẫn nhẹ nhàng vùng ra khỏi tay ông ta.
Hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh. Bạn nhỏ cố Tư Kỳ vốn còn đang quấy khóc, vì cô bé biết dì Vương rất thương mình, sẵn sàng cưng chiều. Nhưng liếc mắt thấy Lý Tư Ỷ đi vào, cô bé nhếch miệng lên và ra sức mếu máo.
Cơ thế nhỏ bé nằm xuống giường, lấy chăn phủ kín đầu.
Giọng nói nghẹn ngào phát ra từ trong chăn: “Chị còn tới đây làm gì? Nếu muốn xin em tới chỗ chị thì chị đừng hòng. Chỗ này thoải mái hơn nhà chị nhiều, nhiều lắm đấy… cũng không có muỗi.”
Câu này chọc người ta buồn cười.
Cổ Vân Phàm đứng cách tấm chăn, nhẹ nhàng vỗ vật nhỏ: “Mấy hôm trước không phải còn nói nhớ à? Người tới rồi thì lại không chịu gặp ư?”
“Không muốn gặp, chị ấy đâu có chịu làm mẹ con.”
Lý Tư Ỷ cảm thấy cô bé không nói lý, hậm hực lườm Cố Vân Phàm sao lại dạy cô bé ra nông nỗi này. Theo lý thì đây cũng là đứa con duy nhất của ông ta, sau này còn phải thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, không phải ư?
cố Vân Phàm liếc cô ấy đã biết ngay Lý Tư Ỷ đang nghĩ gì.
Ông ta ngồi bên giường, chậm rãi lên tiếng: “Cô Lý của con và bạn trai cãi nhau, cho nên cô ấy vẫn còn cơ hội làm mẹ con đó.”
Cố Tư Kỳ giở chăn ra, vẻ mặt vui mừng.
Nhưng cô bé là vật nhỏ kiêu ngạo, cổ gắng kiềm nén tâm trạng vui mừng mà cố tình nói với bổ mình: “Bố, nghe có vẻ giống như không ai cần bố vậy. Còn phải chờ cô Lý và bạn trai cãi nhau.”
Lý Tư Ỷ:…
Cố Vân Phàm ngước mắt hỏi chị Vương: “Con bé học mấy thứ này từ đâu ra thế? Bây giờ trên tivi cũng phát những chuyện này ư?”
Chị Vương bình tĩnh đáp: “Đây không phải ngày thường ông cổ dạy cô chủ nhỏ à? ông nói rất nhiều, cô bé đều ghi nhớ cả.”
Cổ Vân Phàm sờ mũi mình: “Vậy sao? Đều là những gì tôi nói ư?”
Chị Vương gật đầu lia lịa.
Lý Tư Ỷ quả thật không thể ở lại đây nữa, cô ấy muốn đi, dù sao cũng đã thăm bệnh rồi.
Cổ Tư Kỳ lại soi mói: “Chị cũng không mang quà cho em. Không phải đi thăm người bệnh thì nên mua quà theo sao? Em cũng đâu có yêu cầu gì khác, chỉ muốn ăn một bát hoành thánh hay gì
đó, đã mấy ngày rồi em không ăn uống đàng hoàng.”
Lý Tư Ỷ vốn muốn đôi co với cô bé, nhưng nhớ ra vật nhỏ đang bị bệnh.
Cô ấy đành đè nén, xoa đầu cố Tư Kỳ: “Vậy chị ra ngoài mua rồi vào bếp nấu cho em ăn được không?”
Cố Tư Kỳ miễn cưỡng đồng ý: “Đành tạm vậy.”
Cố Vân Phàm thấy hai người ở chung khá ổn, không khỏi kìm lòng sờ đầu con gái mình… cổ Tư Kỳ ngước mắt nhìn lên, cảm giác mình giống như chú chó nhỏ của bố và Lý Tư Ỷ, muốn vuốt thì vuốt.
Chị Vương nhanh trí, lập tức đi mua hoành thánh đông lạnh.
Thật ra ngày thường cô chủ nhỏ không thích ăn món này.
Chắc là vì muốn ở bên cạnh cô Lý.
Phòng VIP có một bếp nhỏ rộng khoảng sáu mét vuông.
Lúc Lý Tư Ỷ nấu hoành thánh, mới giở bao bì ra thì Cổ Vân Phàm từ phòng bệnh đi vào, còn tiện tay kéo cửa lại rồi ôm cô ấy từ phía sau và nỉ non: “Lúc trước em đâu biết làm mấy món này.”
Lý Tư Ỷ bảo ông ta buông tay.
cố Vân Phàm buông cô ấy ra, nghiêng người sang một bên, lặng lẽ nhìn cô nấu nướng.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô ấy thật mềm mại và xinh đẹp.
Không còn trẻ trung dịu dàng như trước nhưng toát lên vẻ đẹp trầm tĩnh hơn. ít nhiều cũng làm cố Vân Phàm rung động, nhưng ông ta không muốn làm cô ấy khó xử. ông ta không quên bây giờ Lý Tư Ỷ và Trình Luật vẫn chưa rạch ròi. Cố Vân Phàm không muốn ép buộc cô ấy nữa. Ông ta biết cô ấy không phải kiểu người để mình chịu thiệt.
Gặp lại nhau lâu như vậy, giữa họ thật ra mãi chưa thế bình tâm đế nói chuyện cho tử tế. Lúc này lại bị kẹt ở một nơi nhỏ thế này, cuối cùng cũng nói chuyện rõ ràng, ông ta hỏi cuộc sổng công việc của cô ấy.
Lý Tư Ỷ cũng thản nhiên trả lời.
Cuộc trò chuyện diễn ra nhẹ nhàng và vui vẻ.
Đợi hâm hoành thánh xong, Lý Tư Ỷ thành thục đặt nó lên đĩa, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Cố Vân Phàm, tôi hiểu ý của anh, trừ khi anh đang chờ đợi, chờ tôi và Trình Luật chia tay. Anh cho rằng tôi sẽ đối xử khác với những người kia, sau đó trở về bên cạnh anh. Nhưng anh có từng nghĩ… ở chung với anh mới là thành tựu lớn nhất của tôi.”
Cô ấy không bài xích đàn ông từng kết hòn.
Nhưng cố Vân Phàm từng là người mình yêu nồng nhiệt, còn từng kết hôn với người khác.
“Cổ Vân Phàm, sao anh lại cho rằng tôi sẽ cần một người đàn ông từng kết hôn chứ?”
Cô ấy nói xong, bản thân cũng thấy khó chịu.
Lý Tư Ỷ không nán lại lâu, cô ấy cảm ơn và từ chối lời đề nghị mà cố Vân Phàm đưa ra cho mình, ở cầu thang, cô ấy nghiêm túc nói với ông ta: “Cố Vân Phàm, sau này đừng gặp nhau nữa.”
Cố Vân Phàm đút hai tay vào túi và không nói gì.
Ông ta chỉ nhìn cô ấy rời đi.
Phía sau có một giọng quen thuộc truyền đến: “Tổng giám đốc cố, thì ra ông ở đây, tôi tìm ông nãy giờ.”
Cố Vân Phàm quay người.
Đối diện là Viện trưởng Hoàng, bên cạnh còn một cặp đòi xinh đẹp là bạn trai của Lý Tư Ỷ, Trình Luật và cô gái kia là thiên kim của Viện trưởng Hoàng, chắc cổ Vân Phàm cũng nhận ra.
Viện trưởng Hoàng cực kỳ nhiệt tình, ông ta còn giới thiệu Trình Luật và Hoàng Viên Viên cho Cố Vân Phàm làm quen.
“Đáy là con gái Viên Viên của tôi, bác sĩ nhi khoa.”
“Còn đây là bác sĩ Trình, tiến sĩ khoa ngoại, nhân tài bồi dưỡng được.”
Cổ Vân Phàm ngước nhìn đôi kim đồng ngọc nữ kia, một lúc sau mới cười nhẹ nhàng: “Viện trưởng Hoàng coi trọng như vậy, xem ra bác sĩ Trình là con rể mà Viện trưởng Hoàng chọn trúng rồi.”
Viện trưởng Hoàng ngây người.
Hoàng Viên Viên cũng nhìn về phía Trình Luật, muốn xem phản ứng của anh ta. Khoé môi của anh ta mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cười thoáng qua.
Viện trưởng Hoàng rất muốn lôi kéo cổ Vân Phàm đ’âu tư.
Ông ta cố tình đưa Trình Luật và Hoàng Viên Viên tới cho con gái của ông cố xem thử, phải biết là nếu có được mối quan hệ cá nhân này thì những chuyện khác dễ nói rồi. Hơn nữa, mẹ của con Tổng giám đổc cố đã mất, Viên Viên dỗ cô bé, nói không chừng đứa nhỏ sẽ coi cô ta là dì.
Nghĩ đến đây, Viện trưởng Hoàng tươi cười rạng rỡ.
Trình Luật như ngồi trên bàn chông.
Một tiếng trước Lý Tư Ỷ hiếu lầm anh ta, Trình Luật làm tiếu phẫu xong, định tìm cô ấy giải thích. Nhưng Viện trưởng lại kéo anh ta đi có việc,
không ngờ lại là chuyện của cố Vân Phàm.
Anh ta không tiện bỏ đi.
Cổ Vân Phàm đưa những người này về phòng bệnh, mới vào thì Hoàng Viên Viên đã muốn thế hiện bản tính của người làm mẹ, ngồi xổm bên giường và nhẹ nhàng dỗ dành cố Tư Kỳ: “Cháu phải uống nhiều nước mới có thể hạ sốt được.”
Cô ta tự tay rót ly nước ấm cho cô bé.
Cố Tư Kỳ đang không vui vì chuyện Lý Tư Ỷ bỏ đi, nữ bác sĩ này lại vác bộ mặt qua đây. Cô bé nhìn cô ta như nhìn một tên ngốc vậy: “Uống nhiều thì phải đi toilet.”
Hoàng Viên Viên muốn giải thích từ góc độ chuyên môn và thể hiện bản thân.
Cố Tư Kỳ không còn nhẫn nại: “Cháu mới ăn hoành thánh xong, uổng một bát canh to. Ai muốn uống nước này thì uống đi.”
Mặt mày Hoàng Viên Viên cứng đờ.
Cô ta đâu phải chưa từng gặp con cái của nhà giàu. Nhưng cô ta thật sự chưa từng gặp đứa nhỏ nào bất lịch sự như này. Lúc này, Hoàng Viên Viên định dạy dổ cô bé một trận đế bớt phiền phức cho ông cố.
Nhưng cô ta còn chưa lên tiếng, cố Vân Phàm đã nói trước.
“Thật là ngại quá, Tư Kỳ không thích bác sĩ Trình và bác sĩ Hoàng, mời về cho.”
Gương mặt già nua của Viện trưởng Hoàng không khỏi xấu hổ.
Trình Luật không ngốc, anh ta đoán ra chắc Cố Vân Phàm đã biết được chuyện gì đó, nếu không sẽ không nhắm vào họ như vậy… Anh ta là người rời đi cuối cùng, Trình Luật quay lưng nhìn Cố Vân Phàm: “Anh đã gặp Lý Tư Ỷ rồi, phải không?”
Cổ Vân Phàm không trả lời.
Cổ Tư Kỳ ngồi trên giường bệnh, giọng trẻ con lên tiếng: “Chẳng những đã gặp, chị ấy còn nấu hoành thánh cho cháu nữa.”
Nét mặt của Trình Luật khó coi cực kỳ.
Đến lúc này, cố Vân Phàm chắc chắn sẽ không để Lý Tử Ỷ và Trình Luật tiếp tục qua lại với nhau nữa. Cho dù sau này, cô ấy có hận ông ta thì Cố Vân Phàm cũng sẽ không hối hận.
Cố Vân Phàm đi ra ngoài, đóng cửa lại: “Bác sĩ Trình có tiện trò chuyện một lát không?”
Trình Luật nhìn ông ta chằm chằm.
Hai người đi tới khu hút thuốc, đến giờ Trình Luật tan làm. Anh ta cởi áo blouse và nhận điếu thuốc Cố Vân Phàm đưa qua. Khi làn khói mỏng bay lên, cố Vân Phàm thản nhiên nói: “Bác sĩ
Trình, tôi nghĩTư Ỷ đối với cậu, chẳng qua chỉ là một trong những lựa chọn mà thôi. Hôm nay, cô Hoàng kia rõ ràng phù hợp hơn với tiêu chuấn chọn bạn đời của bổ mẹ cậu.”
Trình Luật bị người ta chọc trúng tim đen nên thấy hơi fâu rĩ.
Có loại người nào mà cố Vân Phàm chưa từng gặp qua?
Ông ta biết anh ta đang nghĩ gì, một bên muốn qua lại với Lý Tư Ỷ, nhưng anh ta cũng không chủ động hay từ chối bên Hoàng Viên Viên. Nhưng khi sự giàu có ập đến, lựa chọn của anh ta chỉ có thể là sự giàu có chứ không phải Lý Tư Ỷ.
Cố Vân Phàm thản nhiên lên tiếng: “Tôi đầu tư một tỷ vào bệnh viện, cậu và Hoàng Viên Viên kết hôn.”
Trình Luật ngây người.
Cho dù anh ta cảm thấy mình bị sỉ nhục. Dù gì anh ta cũng là phần tử trí thức, lúc này lại bị người ta thao túng giống như gà con… thậm chí là khống chế đời mình.
Trình Luật lạnh lùng đáp: “Tổng giám đốc cố cho rằng tiền có thể mua được mọi thứ ư?”
Cổ Vân Phàm cười nhẹ nhàng: “Không được.
Có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được Tư
Ỷ, lúc trước cô ấy yêu tôi đến mức nào, bây giờ lại càng chán ghét tôi hơn.”
Trình Luật không muốn nghe ông ta nói những chuyện này chút nào.
Anh ta nghĩ ngợi rồi nói: “Tổng giám đốc cố, bây giờ tòi có thể nói với anh, tôi sẽ không…”
Cổ Vân Phàm đưa tay phủi tàn thuốc, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi sẽ nói với Viện trưởng Hoàng, tháng này đề bạt anh lên làm Phó Viện trưởng… Nghĩ thử xem, Phó Viện trưởng trẻ nhất của bệnh viện tư lớn nhất thành phố B, tiền đồ rộng mở.”
Vẻ mặt của Trình Luật tái mét.
Sau đó, anh ta biết mình cũng sẽ không nói ra được lời từ chối.
Cố Vân Phàm đã nắm cán của anh ta.
Thành công… người đàn ông nào mà chẳng muốn chứ?
Anh ta chỉ cần gật đầu đồng ý kết hôn với Hoàng Viên Viên. Cô ta có vẻ ngoài không tệ, một lòng yêu mình… Chuyện không hề gượng ép như vậy hay thậm chí là một điều đẹp đẽ, không phải sao?
Nhưng trong lòng anh ta vẫn thích Lý Tư Ỷ.
Trình Luật chần chừ không nói gì, nhưng cổ Vân Phàm đã biết sự lựa chọn của anh ta. òng ta
nhẹ nhàng phủi bụi trên vai Trình Luật và mỉm cười: “Nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho tôi.”
Cổ Vân Phàm rời đi.
Trình Luật đứng bên cửa sổ hút thêm nửa gói thuốc lá.
Đúng mười giờ tối, anh ta gọi điện cho Lý Tư Ỷ, không chờ cô ấy lên tiếng mà mình đã nhẹ nhàng mở lời: “Chúng ta chia tay đi.”
Lý Tư Ỷ đã về nhà tắm rửa.
Cô ấy cầm điện thoại và nghe anh ta nói. Một lúc sau, Lý Tư Ỷ đáp ừ: “Được.”
Cô ấy không cứu vãn, Trình Luật vẫn thấy không cam lòng nên không nhịn được mà hỏi Lý Tư Ỷ: “Có phải em đã ở bên cạnh cổ Vân Phàm rồi không?”
Lý Tư Ỷ lại rất bình tĩnh: “Việc này không liên quan gì đến anh.”
Nói xong, cô ấy cúp máy.
Bên kia, Trình Luật ở phòng khách, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc. Anh ta là bác sĩ, rất ít khi hút thuốc nhưng hôm nay đã hút hơn nửa gói, lòng dạ anh ta rối bời… Lý trí của đàn ông mách bảo sự lựa chọn của anh ta không sai, cần tiền đồ và sự nghiệp thì có gì sai kia chứ?
Nhưng trong tim anh ta lại nói, anh ta đã chọn sai.
Anh ta thích Lý Tư Ỷ.
Ngay cả trong quá trình thân thiết với cô ấy, nảy sinh ra vật chất giống như tình yêu. Anh ta biết rõ mỗi khi ở bên Lý Tư Ỷ, mình rất vui vẻ, khao khát cô ấy…
Anh ta chỉ xem Hoàng Viên Viên là bàn đạp.
Yết hầu của Trình Luật hơi nhấp nhô, tay cầm điện thoại, cảm giác muốn bỏng tay.
Mẹ Trình mang đồ ăn khuya đến cho anh ta rồi líu lo không ngừng: “Cô bạn gái kia của con không ra hồn gì cả, tới một lần thì không thấy người đâu. Có phải không muốn qua đây nấu ăn cho chúng ta không?”
Trong lòng của Trình Luật hơi căng thẳng.
Anh ta nhận đồ ăn khuya, nhưng mẹ Trình vẫn đang chọc vào gai của Lý Tư Ỷ. Trình Luật chợt cảm thấy cơm rang trong bát không còn thơm nữa… Rõ ràng anh ta nên nói rõ với bà ta là cả hai đã chia tay, nhưng lời vừa đến miệng thì anh ta lại không muốn thốt ra.
Không nói, hình như là anh ta và Lý Tư Ỷ vần chưa chia tay.
Trình Luật vừa mâu thuẫn vừa đau khổ…
Anh ta không ngủ cả đêm, trong đầu toàn là sự nghiệp và tình yêu. Lúc trời sáng, anh ta bỗng dưng mở to mắt.
Anh ta đã hối hận.
Anh ta gọi điện cho cố Vân Phàm, giọng nói cấp thiết và phẫn nộ: ‘Anh cố, tôi chọn Lý Tư Ỷ.”
Cố Vân Phàm bên kia nhẹ nhàng mỉm cười.
Ông ta nói: “Nhưng không phải cậu đã đề nqhị chia tay với Tư Ỷ rồi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK