Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn thủy tinh, sắc mặt Lục u tái nhợt.
Bỗng nhiên, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh ta trong gương nói: “Vâng, đã ngủ rồi, đáp án này anh có hài lòng không?”
Cô nói xong, không khí im lặng hẳn đi.
Sắc mặt Chương Bách Ngôn khó coi tới cực điếm, tuy nói ở trong đầu anh ta đã nghĩ đến vô số lần, nhưng khi anh ta thật sự nghe thây, tựa như sấm chớp rền vang, nhất thời khó có thế tiếp nhận.
Lục u không hối hận khi nói như vậy.
Tuy cô và Diệp Bạch chưa tới bước đó, nhưng cô không muốn dính dáng tới Chương Bách Ngôn nữa, nếu nói như vậy có thế khiến bọn họ cắt đứt hoàn toàn, vậy thì cô rất sẵn lòng nói thế.
Một giây sau, cơ thế cô bị đập vào tường.
Tiếp theo Chương Bách Ngôn nghiêng người tiến lên, xương hông của anh ta đụng vào cô, cứng rắn đau đớn.
Lục u chống vào vách tường, đè nén giọng mới không kêu lên thành tiếng: “Chương Bách
Ngôn, anh điên rồi!”
“Có vẻ thật vậy rồi.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Chương Bách Ngôn tới gần, lúc này anh ta cực kỳ nguy hiếm, từ từ cúi đầu ngửi mùi hương bên cố cô, giống như dã thú đực đang kiếm tra con cái của mình.
Anh ngửi thấy mùi Diệp Bạch trên người cô.
Hương tùng nhàn nhạt, mùi vị thuần nam tính.
Mũi Chương Bách Ngôn khẽ chạm, anh ta nhìn chằm chằm vết hôn nhàn nhạt, giọng khàn khàn: “Anh ta có thể thỏa mãn em hơn anh không? Khi làm tình với anh ta, trong đầu em có nghĩtới anh hay không hả?”
Bốp!
Lục u tát anh ta một bạt tai, đánh xong, lòng bàn tay cô đỏ bừng.
Tính tình cô từ trước đến nay luôn mềm mỏng, chưa từng như thế.
“Chương Bách Ngôn, anh có biết mình đang nói gì không?”
“Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi! Đêm đó chẳng qua cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, từ nay về sau cuộc đời của tôi không có quan hệ gì với anh cả, đã nghe rõ chưa?”
Chương Bách Ngôn hoảng hốt lắng nghe, anh ta làm sao có thế không rõ cơ chứ, bây giờ anh ta rất tỉnh táo.
Anh ta trơ mắt nhìn cô rơi vào vòng tay Diệp Bạch.
Lục u đấy anh ta ra, chạy ra ngoài, nhưng mới chạy được vài bước đã dừng lại.
Cô nhìn thấy Diệp Bạch.
Diệp Bạch đứng ở nơi đó, hẳn là mới đến, nhưng cũng có thể đã nghe được không ít.
Môi Lục u khẽ động, thì thào gọi anh một tiếng: “Diệp Bạch.”
Diệp Bạch cúi đầu nhìn cô, đưa tay ra sờ cái đầu nhỏ của cô: “Thức ăn đã mang lên đủ rồi, em ăn trước đi… Anh đi toilet đã.”
Lục u có chút bất an, cô kéo nhẹ tay áo Diệp Bạch.
Diệp Bạch vỗ vào vai cô: “Nghe lời nào!”
Mỗi một bước đi Lục u đều quay đầu lại ba lần, nhưng tóm lại cô vẫn nghe lời anh.
Cô ngoan ngoãn như vậy, trong mắt Chương Bách Ngôn lại càng chói mắt, đợi đến khi người rời đi, Chương Bách Ngôn xắn tay áo lên, trầm giọng nói: “Muốn đánh nhau không?”
Diệp Bạch nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo, xoay
cổ.
Anh cười khẩy: “Tôi nhịn cậu lâu rồi!”
Quá khứ, anh không có lập trường, nhưng hiện tại anh là bạn trai của Lục u, bạn gái bị người bắt nạt, anh nào có đạo lý ngồi yên mặc kệ, nếu không anh còn coi như đàn ông gì chứ!
Chương Bách Ngôn cũng không sợ anh, hơn nữa trong cơ thế anh ta cũng tồn tại hệ số bạo lực cần phát tiết gấp.
Cửa toilet bị khóa trái.
Từ bên ngoài, có thế nghe thấy bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng va chạm, tiếng rên rỉ…
Trên sàn nhà trắng tinh, máu tươi bắn tung tóe.
Động tĩnh lớn đến mức quản lý nhà hàng cũng phải chạy tới, cửa không mở ra được chỉ có thể báo cảnh sát, đợi đến nửa giờ sau chú cảnh sát tới, cuộc ấu đả gần như kết thúc, người nào trên mặt cũng sưng đỏ nên ai cũng không được lợi.
Diệp Bạch lau môi dưới: “Thật sự nhìn không ra ha, cũng có vài chiêu đấy!”
Chương Bách Ngôn cười khấy: “Như nhau cả
thôi.”
Bọn họ sàn sàn như nhau, vốn không có ai đắc ý, nhưng Lục u đã tới… Cô nhỏ giọng gọi Diệp Bạch, sau đó nhanh tới xem thương thế của anh.
Trong nháy mắt đó, sắc mặt Chương Bách Ngôn trắng bệch.
Thương thế có nặng hơn nữa, cũng không chổng đỡ được sự tan nát cõi lòng lúc này.
Trong quá khứ, trong mắt Lục u chỉ có anh ta, nhưng vừa rồi khi cô bước vào, trong tầm mắt của cô chỉ có Diệp Bạch… không còn anh ta nữa.
Phát hiện này, hoàn toàn đánh bại anh ta.
Mãi tới khi đến cục cảnh sát, anh ta mới tỉnh táo lại, tỉnh táo nhìn Lục u xử lý vết thương cho Diệp Bạch.
Đêm khuya, Từ Chiêm Nhu chạy tới.
Cô ta nhìn thấy dáng vẻ của Chương Bách Ngôn, thì sửng sốt, muốn băng bó vết thương cho anh, nhưng Chương Bách Ngôn từ chối, anh ta lạnh lùng nói: “Không cần!”
Từ Chiêm Nhu mở miệng: “Nhưng mà…”
Sắc mặt Chương Bách Ngôn trầm như nước, cô ta không dám nói thêm gì nữa.
Cô ta muốn bảo lãnh, nhưng chuyện lần này quá ác liệt, cô ta không có mặt mũi.
Cuối cùng, một cú điện thoại gọi tới chỗ
Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang còn đang hưởng tuần trăng mật trên đảo, nhận được điện thoại mắng ra tiếng: “Cút đi! Ai cũng đừng quấy fây ông đây hưởng tuần trăng mật, gọi điện thoại cho Lục Thước, đế cho anh vợ cậu xử lý.”
Anh cúp điện thoại, Hoắc Tây ôm lấy anh từ phía sau: “Chương Bách Ngôn đánh nhau với Diệp Bạch à?”
Trương Sùng Quang: “Em đúng là con giun trong bụng bọn họ mà.”
Hoắc Tây cười khẽ: “Em là con giun trong bụng Tổng Giám Đốc Trương cơ! Để em xem Tổng Giám Đốc Trương nghĩ gì nào.”
Cô thò tay vào.
Ánh mắt Trương Sùng Quang khó dò, một lúc lâu, anh khàn khàn nói: “Hoắc Tây, anh không muốn làm em đau.”
Tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng anh không thể vì dục vọng của mình, cứ để cô ăn như vậy, lúc bình thường nếu không có cảm giác đặc biệt, cô vần có chút đau,Trương Sùng Quang luyến tiếc cô.
Hoắc Tây ghé vào trên vai anh, cúi đầu cười, một lát lại ngẩng đầu hôn nhẹ cằm anh…
ở thành phố B, đêm hôm khuya khoắt Lục
Thước nhận được điện thoại, cũng muốn chửi má nó.
Lục Huân lo lắng, đi theo anh tới đây.
Xuống xe, Lục Thước nhìn cô: “ở trên xe chờ anh!”
Lục Huân muốn xuống xe, lại bị Lục Thước khóa trái ở trong xe, kết hôn nhiều năm anh vẫn coi cô như trẻ con… Có lúc anh mạnh mẽ quá đáng, còn tính tình Lục Huân lại mềm mỏng, ngược lại đã thành thói quen.
Thời tiết đầu xuân, ban đêm rất lạnh.
Lục Thước vào cục cảnh sát cởi áo khoác, nhìn mấy người kia, cười nhạo: “Tranh giành tình cảm, dẫn tới đánh nhau!”
Anh nhìn chương Bách Ngôn nói: “Đánh nhau phải có thân phận gì mới được chứ! Tổng Giám Đốc Chương, cậu và em gái tôi không phải đã sớm chia tay rồi sao? Lịch đã đến năm nào rồi, thế nào, còn không cho nó có bạn trai à? Nó là từng thắp hương cho nhà họ Chương cậu hay là đã đi quá xa vậy?”
Miệng anh là độc nhất, hai ba câu đã đánh Chương Bách Ngôn tan thành mây khói.
Nhưng Lục Thước cũng nhanh chóng dừng lại.
Dù sao đã nói qua, đều là chuyện quá khứ,
nếu như vẫn cứ khó xử không buông tay, vậy cuộc sổng sau này của Lục u sẽ trôi qua thế nào? Dù sao vẫn cần phải kết hôn mà.
Lục Thước quyết đoán ký tên bảo lãnh, anh nhìn em gái: “Em đưa lão Bạch đi trước! Tự mình đón xe, chị dâu em ở trên xe anh.”
Lục u “dạ” một tiếng, cùng Diệp Bạch đi trước.
Còn lại Chương Bách Ngôn và Từ Chiêm Nhu.
Lục Thước cúi đầu châm điếu thuốc, sau khi hút một hơi từ từ nhả ra, anh mới nhìn Chương Bách Ngôn: “Tổng Giám Đốc Chương, mời dời bước nói chuyện! Thư ký của cậu ở đây, tôi sợ cô ấy không thích nghe mấy lời này.”
Chương Bách Ngôn liếc nhìn Từ chiêm Nhu.
Từ Chiêm Nhu lặng lẽ ra ngoài, cô ta không dám đắc tội Lục Thước.
Không gian rộng lớn như vậy lại vắng bóng người, Lục Thước thong thả đi tới đi lui mấy vòng, dừng lại, anh rất thẳng thắn nói: “Thật ra, trước khi lên đảo, tôi vẫn hy vọng cậu có thế buông bỏ khúc mắc, có thể đối xử tốt với Lục u, dù sao nó rất thích cậu! chương Bách Ngôn cậu biết không, nó và Diệp Bạch quen biết đã nhiều năm, nếu như không có cậu xuất hiện, tôi nghĩ bọn họ sẽ ở bên nhau ít nhất từ tám năm trước rồi… Lúc này có
thể con cái đều có rồi.’
“Đúng vậy, bổ tôi đã điều tra bổ cậu.”
“Nhưng mà bố tôi sai rồi sao, ông ấy chẳng qua chỉ là giải quyết việc chung mà thôi, Lục u lại có cái gì sai hả? Chẳng qua nó là ngoài ý muốn gặp cậu rồi thích cậu! Việc nó chia tay với cậu có vấn đề gì à? Một người đàn ông như cậu có xứng với sự kiên trì của nó hay không?”
“Hiện giờ, Tống Giám Đốc chương đã đưa ra lựa chọn, em gái tôi cũng đưa ra lựa chọn.”
“Cho nên đừng dây dưa nữa, nếu trong lòng Tống Giám Đốc chương có gì không thoải mái, xin cứ đến chỗ Lục Thước tôi, bố nợ con trả… Lục Thước tỏi ở đây đợi cậu.”
Chương Bách Ngôn hơi ngấng đầu: “Tống Giám Đốc Lục nói nhiều như vậy, nhưng tôi có gì sai à?”
Lục Thước cười nhạt: “Cậu không sai! Nhưng cậu không đủ yêu con bé.”
Nếu anh ta yêu cô, ít nhất sau khi gặp lại, sẽ không tổn thương lòng cô như vậy.
Sẽ không đế mối quan hệ đi vào ngõ cụt.
Lục Thước than nhẹ: “Rõ ràng là có cơ hội ở bên nhau, là chính cậu một lần rồi lại một lần bỏ lỡ. Chương Bách Ngôn, cậu có thế không biết tính
cách em gái tôi, tôi nghĩ trước khi lên đảo nhỏ, cho dù cậu chỉ nói chuyện với nó một lần, nó cũng sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng đáng tiếc cậu không có, cậu chỉ đế ý chút lòng tự trọng và thân thế đáng thương của cậu mà thôi, chỉ là trên đời này ai mà không đáng thương cơ chứ, cho dù là Lục Thước tôi, trước bốn tuổi cũng phải đi theo mẹ mình trải qua những ngày tháng đói bụng bên ngoài, những chuyện này, nên tính với ai được đây?”
Lục Thước nói xong, dập điếu thuốc rồi rời đi.
Chương Bách Ngôn một mình đứng đó, thật lâu.
Lục Thước đi ra ngoài, mở cửa xe lên xe, ném áo khoác cho vợ.
Lục Huân có chút bất mãn: “Mùi thuốc lá.”
Lục Thước nghiêng người lại, ôm vai cô hôn, hôn vừa sâu vừa nặng.
Lục Huân thiếu chút nữa không thở nổi, cô đấm vaò lưng anh, rên rỉ giãy dụa, đợi đến khi anh nguyện ý buông mình ra, cô nước mắt lưng tròng: “Ngoại trừ em thì còn có ai tự nguyện bị anh bắt nạt như vậy chứ.”
Lục Thước vuốt ve môi cô, giọng điệu dịu
dàng tươi đẹp: “Chỉ muốn bắt nạt một mình em thôi.”
Anh một tay ôm vợ, một tay gọi điện thoại cho Lục U: “Trời đã tối, em ở chỗ Lão Bạch đi!”
Lục Huân nhỏ giọng nói: “Nào có ai làm anh trai như anh chứ?”
Lục Thước buông cô ra, cười nói: “Em phải tin tưởng sức chịu đựng của Diệp Bạch chứ.”
Nhắc tới Diệp Bạch, Lục Huân không dám nói tới nữa… Sợ chồng ghen, sau đó nối lên thú tính.
Anh là kẻ tồi tệ nhất!
Từ lần này về sau, Lục u rất lâu không gặp Chương Bách Ngôn.
Nhưng Chương Bách Ngôn lại có tin tức của cô.
Đầu tháng tư, lúc anh ta xã giao, trong lúc vô tình nghe người khác nói đến chuyện nhà họ Lục, nói là em gái Tổng Giám Đốc Lục muốn đính hôn, với thiếu gia nhà họ Diệp, thanh mai trúc mã đã sớm quen biết.
Người nọ còn cố ý lấy điện thoại di động ra, đưa ra một tấm ảnh.
Là ảnh chụp chung của Lục u và Diệp Bạch.
Nhìn thật ngọt ngào!
Mọi người xung quanh cũng đang bàn luận, bọn họ không biết quá khứ của Chương Bách Ngôn và Lục u, nói rất rõ ràng: “Nhìn cơ ngực Tống Giám Đốc Diệp xem, phụ nữ gả cho anh ta không phải là được hưởng phúc tình dục đến chết sao.”
Những người khác đều cười mập mờ.
Chỉ có Chương Bách Ngôn uống say mèm, anh ta đi toilet nôn mửa một chuyến, nôn xong anh ta vịn bồn rửa tay đỏ mắt nhìn mình trong gương.
Gần hai tháng rồi, anh ta vẫn còn rất đau khố.
Rõ ràng là chuyện của hai người, vì sao chỉ có một mình anh ta đau khổ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK