Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Tranh ngây ngấn cả người.
Cò ta nhìn chãm châm vào Chu Mộ Ngôn, đôi măt trang điếm kỹ càng tinh xảo kia tràn ngập tơ máu.
Sao có thế!
Tại sao Chu Mộ Ngôn lại xuất hiện?
Dựa theo kế hoạch, hán là cậu ta đã bị thương và rời khỏi cuộc thi rồi chứ.
Đinh Tranh g’ân như phát cuồng, nhìn vê phía Xa Tuyết: “Sao lại thế này? Cò cho tòi hỏi một chút, tại sao lại thế này, vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đây thi đấu?”
Sâc mặt Xa Tuyết trang xanh.
Á run tay lấy điện thoại ra, gọi điện cho ông chủ câu lạc bộ: “Anh Đông, không phải anh nói với tòi là Chu Mộ Ngón sẽ không thi đấu sao?… Đúng, người khác tới đây! Anh Đồng, anh Đòng… Cái tên khốn này!”
Xa Tuyết ném điện thoại đi.
Đinh Tranh giơ tay cho Xa Tuyết một bạt tai: “Tiện nhân! Mày tính kế tao!”
“Tòi có thế tính kế cả bản thân à?”
Khuôn mặt tráng nõn tinh tê’ của Xa
Tuyết hiện lèn dấu vết năm ngón tay.
Á vuốt mặt, không cam lòng nói: “Chúng ta đều bị lừa! Chỉ là, bây giờ van chưa kết thúc, còn chưa phải là kết quả tệ nhất, chỉ cần Cố Vân Phàm thâng thì chúng ta sẽ thẳng! Giám đốc Đinh, khỏng phải chị ngủ với cặu ta sao, chị mau gọi điện thoại cho cậu ta, nói cậu ta nghĩ cách ném Chu Mộ Ngón ra sau đi, bất kế dùng biện pháp gì!
Đinh Tranh nửa tin nửa ngờ.
Người đàn bà Xa Tuyết này, đã làm cò ta mất lòng tin rồi.
Nhưng điều không thế phủ nhận chính là, hiện tại Cò Vân Phàm là hy vọng duy nhất của cỏ ta.
Đinh Tranh cầm điện thoại, gọi cho Cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm nghe máy, giọng nói lười biếng: “Có chuyện gì?”
Giọng Đinh Tranh run rấy: “Vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đáy?”
“Cậu ta tới đây thi đấu không phải rất bình thường sao?”
Đinh Tranh cứng lại.
Cò ta không cố được chuyện khác, trực tiếp cầu xin: “Trận thi đấu này tòi đã đầu tư bốn trám triệu vào, gân như là toàn bộ tài sản của tôi rồi, Cố Vân Phàm… Dựa vào tình cảm giữa chúng ta, bất kể như thế nào hòm nay cậu đều phái thăng được cuộc thi này.”
Cố Vân Phàm nhai kẹo cao su.
Cậu ta rất là không đế ý: “Nhìn tình hình đã!”
Còn phải nhìn tình huống nữa?
Bốn trăm triệu đấy!
Đinh Tranh lại nói, Cố Vân Phàm lập tức có hơi không kiên nhần: “Tối hòm qua chơi phụ nữ bốn Tân, chân mềm rồi, không nhất định chạy trốn động!”
Đinh Tranh tức giận đến mức kêu lên: “Cố Vân Phàm cái tên khốn nhà cậu!”
“Khỏng phái chị đã sớm biết rồi sao?”
Cò Vân Phàm nói xong liền cúp điện thoại.
Đinh Tranh lại gọi qua thì cậu ta tắt máy, có ta thất hồn lạc phách lấm bấm: “Xong rồi! Tất cả đều xong rồi!”
Xa Tuyết vấn làm bộ làm tịch: “Cậu ta
không chịu ư?”
Đinh Tranh đỏ cả mát: “Cậu ta chính là một tên khốn đùa bỡn phụ nữ! ôn Noãn đâu, tòi cần phải tìm cỏ ta, tòi mất tiền thì cò ta cũng phải mất tiền.”
Xa Tuyết cười lạnh.
Đinh Tranh ra phòng chờ đi tìm ôn Noãn, nhưng ngoài cứa căn phòng kia có bốn vệ sĩ đứng đấy, căn bản không cho cò ta đi vào: “Giám đốc Hoâc đã dặn, ai cũng không được quấy rầy.”
Đinh Tranh nháo lớn vò cùng.
Đại khái là nghe thấy tiếng động nên Hoâc Minh đi từ bén trong ra, thấy Đinh Tranh thì nhíu mày lại.
“Giám đốc Hoăc, tòi muốn gặp ón Noãn.” Đinh Tranh như thấy được cọng rơm cứu mạng vậy.
Hoâc Minh nhét tay trong túi áo.
Anh nhìn châm châm vào người phụ nữ trước mặt, sự độc ác của cò ta, trên đời này không có ai biết rõ hơn anh cá. Cò ta gián tiếp hại chết Cô Trường Khanh, cò ta hạ sát chiêu với ôn Noãn, thậm chí còn giết chết thợ điện khi đang ân ái.
Đinh Tranh đã phạm tội ác tày trời!
Hoắc Minh áp xuống chán ghét trong lòng, nhàn nhạt lén tiếng: “ôn Noãn đang
mang thai, cân phái nghỉ ngơi.”
Nói xong thì anh chuấn bị đi vào.
Đinh Tranh giữ chặt ống tay áo anh lại, đau khổ cầu xin: “Tòi nghe nói ôn Noãn cũng mua Cố Ván Phàm, nhưng hiện tại Cô Vân Phàm có khả năng sẽ không thắng được, tòi muốn thương lượng với ôn Noãn… Rốt cuộc cỏ ấy cũng đầu tư hai trăm triệu mà?”
Hoâc Minh đấy tay cỏ ta ra.
Anh cười nhẹ: “Hai trăm triệu, chí là đế cô ấy giết thời gian thôi, không tính là gì cả!”
Vẻ mặt Đinh Tranh cứng đờ.
Hoâc Minh đã mờ cửa ra, đi vào trong.
tay đua trên đường báng đã vào vị trí.
Người hâm mộ xe cúa Chu Mộ Ngôn, tiếng vố tay như sấm dậy.
Lớn giọng hò tên cậu ta.
Chu Mộ Ngón nhàn nhã vẫy tay, sau đó tặng cho bà xã Khương Sinh đang ngồi trên khán đài một nụ hôn gió.
Khương Sinh ửng đỏ cả khuôn mặt.
Một tiếng súng vang lên, từng chiếc xe thế thao lao ra như mũi tên rời cung. Trong gió tràn ngập tiếng xe gào rú, nức nờ, tràn ngập khoái cảm cực hạn.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Chu Mộ Ngôn vẵn luôn dẵn đầu rất xa, Cố Vân Phàm đuối theo ngay phía sau cậu ta, khoảng chừng một trăm mét.
Đinh Tranh vẫn còn òm hy vọng.
Cò ta khát vọng, trong lòng người đàn ông Cố Vân Phàm kia ít nhiêu sẽ có cỏ ta, sẽ nguyện ý vì cò ta buông tay đánh cược một lần.
Chỉ là theo vòng số tăng lên, Cố Vân Phàm vẩn mãi duy trì vị trí thứ hai, cũng không lao lên được…
ớ vòng cuối cùng, Chu Mộ Ngôn lao về đích trước.
Cậu ta mở cửa xe ra, cởi mũ xuống, sau đó chạy tới òm chặt Khương Sinh.
Một nụ hòn thật sâu.
Cậu ta bám vào bên tai Khương Sinh thì thâm: “Đây là trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp! Sau này chúng ta có thế chuyên tâm tạo em bé, em cũng không cần phải lo lâng hãi hùng nữa.”
Vành mât Khương Sinh đỏ ửng.
Trong lòng Chu Mộ Ngông cũng cám động, cậu ta quen biết Khương Sinh đúng vào cái tuối còn phóng đãng, cậu ta ham thích đua xe, cũng không định từ bỏ vì người phụ nữ nào, thậm chí sau khi kết hòn cùng Khương Sinh rồi, mỗi năm cậu ta vẩn còn tham gia mấy trận thi đấu.
Khương Sinh chưa bao giờ nhâc tới con cái cá.
Cò ấy luôn nói cứ chờ mấy năm nữa.
Cậu ta biết, cỏ ấy đang cho cậu ta thời gian, đế cậu ta phóng túng, đế cậu ta được tự do.
Cậu ta thích đua xe, nhưng cậu ta còn thích Khương Sinh hơn.
Bèn kia có một đòi tình nhân đang ớ bên nhau, thuê phòng, Đinh Tranh thì nằm liệt trên ghế.
Cô ta xong rồi!
Bốn trăm triệu… Bù vào cả rồi!
Trong lòng Đinh Tranh phẩn hận, chỉ là cảm xúc phẩn hặn này cò ta không biết phát tiết lên người ai cá, cô ta cảm thấy tất cả mọi người đều đang hại mình!
Cò ta cứ ngơ ngác ngồi đỏ, không
ngừng nói những lời không nghe hiếu.
Xa Tuyết sợ hãi chạm vào cò ta:
“Giám đốc Đinh!”
Đinh Tranh bống nhiên trừng mắt nhìn ả: “Có nói là ai làm hại tòi? Là cò, hay là ôn Noãn, hay là Cô Vân Phàm?”
Cò ta duòi tay véo Xa Tuyết.
Xa Tuyết liều mạng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.
Mấy vệ sĩ đón được ả ta, sau đó mấy người kia nói với Đinh Tranh: “Cò Đinh, giám đốc ôn nhà chúng tôi muốn gặp cô!”
Đinh Tranh chật vật vỏ cùng.
Nhưng cò ta vần sĩ diện, sửa sang lại chiếc áo lòng màu xanh trên người.
Cán phòng kia cúa ôn Noãn không giống những phòng khác, quả thực giống như phòng khách sạn vậy, rất ấm áp, bố trí cũng tinh xảo.
Ôn Noãn ngồi trên ghế sò pha nhỏ.
Trong tay cò là một chiếc vòng cố quý báu, Đinh Tranh nhận ra đó là vòng mình đưa.
Đến bây giờ, cò ta còn có gì không nghĩ rõ nữa chứ.
Là Ôn Noãn hại cò ta!
“Vì sao?” Hai mát cò ta đỏ ửng, lèn tiếng chất vấn: “Tôi thật lòng đối tốt với cò, vậy mà cò lại tính kế tòi như vậy, cò làm như vậy có chồ tốt gì chứ, không phải đến bản thân mình cũng bù hai trăm triệu vào sao?”
Ánh mắt Ôn Noãn vẫn dừng trên vòng cố.
Cò vần chưa đế ý tới lời chất vấn của Đinh Tranh, ngược lại nói: “Cái vòng này thật đẹp! Những món đồ đẹp đến lóa mắt, vần luôn khiến người ta phải tranh đoạt! Đinh Tranh, cò tranh đoạt mấy năm nay, có mệt không?”
Đinh Tranh không cam lòng mà ngẩng đâu: “Còn chưa tới cuối cùng đâu! ôn Noãn, cò cứ chờ đỏ!”
õn Noãn hơi mỉm cười.
Cò nhẹ nhàng bâng quơ: “Đinh Tranh, cò cho rang cò còn có cơ hội sao?… Tòi nói cho cô biết, từ đ’âu tới đuôi đều là tòi sắp đặt, từ Xa Tuyết đến Cố Vân Phàm, thậm chí là chuyện ông Cô’ xuất hiện đều ở trong kế hoạch của tòi. Nếu cò không si tâm vọng tướng muốn gá đến nhà họ Cố, có lẽ sẽ không dế dàng đi vào tròng như vậy.”
“k, tòi quên nói với cỏ!”
“Tòi không chí ốâu tư hai trăm triệu cho Cố Vân Phàm, tòi và Minh còn đầu tư hai tỷ mua Chu Mộ Ngôn nữa.”
Nói cách khác, cái sàn giao dịch này cơ bán đã bị bọn họ quét sạch.
Đinh Tranh tức điên.
Ôn Noãn, cô ta quá đê tiện!
Đúng lúc này, cứa phòng mớ ra, Cố Vân Phàm đi đến.
Đinh Tranh nhìn chám chằm vào gương mặt anh tuấn trẻ tuối của cậu ta.
Toàn thân cô ta đều đang run rấy.
Cò ta không tin, không tin người đàn ông hoan háo với mình này vân luôn tính kế mình.
Thậm chí cậu ta còn chưa bao giờ lấy lòng có ta.
Là cô ta muốn dâng tất cả đến trước mặt cậu ta.
Ồn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Đinh Tranh, cô có cảm thấy, Cố Vân Phàm giống một người hay khỏng?”
Toàn thân Đinh Tranh cứng đờ.
Người Ôn Noãn nói chính là… Cố
Trường Khanh!
Ôn Noãn rũ mát cười lạnh: “Càng không phản ứng Ịại cò thì cô càng muốn cướp tới tay! Đinh Tranh, thật ra cỏ bại bởi chính mình! Cò chỉ là không chấp nhận được chuyện Cố Trường Khanh chết trên tay cò mà thòi, cò không thích Cố Vân Phàm, cò chỉ là theo bản năng muốn xem cậu ta thành người thay thế Cô Trường Khanh mà thôi!”
“Tòi không phải!” Đinh Tranh không chịu nối kích thích kêu lên.
Cò ta buột miệng thốt ra: “Tòi không hại anh ấy! Anh ây uống thuốc kia lên rồi lại muốn đi tìm cô! Cô nói xem, tại ai chứ, có thể trách tòi sao? Anh ấy chết do tình câm đổi với cô, Ôn Noãn, người nên áy náy phái là cò mới đúng!”
ỏn Noãn cười nhạt.
Đúng lúc này, một đói mẹ con vọt vào phòng.
Chính là mẹ và em gái cúa Cô Trường Khanh.
Mẹ Cố chính tai nghe thấy lời Đinh Tranh nói, gương mặt không được bảo dưỡng cúa bà ta tức giận đến mức tím tái, tiến lên bóp chặt cố Đinh Tranh, muốn liều
mạng với cỏ ta.
“Con tiện nhân này!”
“Mày cho Trường Khanh uống loại thuốc đó, nó muốn lái xe vậy mà mày không cán!”
“Tiện nhân, mày thật tàn nhẩn!”
Làm mẹ thì sẽ trớ nên mạnh mẽ, mẹ Cố thật sự liều mạng.
Dù cho Đinh Tranh trẻ tuối hơn chút, nhưng cũng không thoát được chút nào.
Mẹ Cố vừa bóp vừa gọi con gái: “Tinh Tinh, mau đập nát miệng con tiện nhân này, đế cho anh trai con ở trên trời nghe một chút!”
Cổ Tinh Tinh khóc lóc, tiến lên hung hăng ném thế diện của Đinh Tranh.
Cò ta dùng hết sức đê đánh, khuôn mặt kia vậy mà lại sưng lên như đầu heo, móng tay bén nhọn đâm vào thịt.
Đinh Tranh hủy dung.
Cò ta thét chói tai: “Cố Vân Phàm cậu không giúp tôi sao?”
Cô Vân Phàm lại cười lạnh: “Vì sao tôi phải giúp chị nhỉ! Chị là gì của tòi chứ?”
Đinh Tranh hoàn toàn ngáy người.
Cò ta nhìn mẹ Cố, nhìn Cô’ Tinh Tinh, rồi lại nhìn Xa Tuyết, õn Noãn, trợ lý Từ… Còn có Hoâc Minh, mồi người đều dùng ánh mât trơ trẽn nhìn cô ta, giống như cô ta là vi khuẩn gây bệnh vậy.
Đúng, cỏ ta chính là vi khuẩn gây bệnh!
Những thứ xinh đẹp đều có độc!
Đinh Tranh lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt giống như đầu heo của mình ờ trong gương, cò ta hoáng hốt, giờ khắc này cò ta giống như quên hết đau đớn trên người, nhẹ vồ về khuôn mặt và nói: “Kết thúc rồi!”
Ôn Noãn ném vòng cổ cho cò ta.
“Đinh Tranh, đây là tài sản cuối cùng của cò!”
Đinh Tranh nhặt chiếc vòng cổ kia lên, vậy mà lại vò cùng vui vẻ đeo vào, cô ta bất đâu nhẹ nhàng nhảy múa, miệng thì lấm bấm lầu b‘âu: “Các người nói đúng, tất cá đều là do tao làm! Cố Trường Khanh anh ấy không yêu tao, anh ây đáng chết! Anh ây bị xe đâm thành thịt nát không phái là tự tìm tới sao? Mới ngủ với tao xong đã nghĩ tới Ôn Noãn mày, mày kết hôn anh ấy còn
nghĩ, chẳng lẽ anh ấy không nên chết sao?”
“Còn có, vì sao ôn Noãn mày lại tồn
tại?”
“Tao mua chuộc thợ điện, tao bảo hân động tay động chân…”
“Thật đáng tiếc! ôn Noãn mạng lớn! Cái thứ đồ rách nát của Cố Trường Khanh đeo trên người mày giúp mày nhặt được cái mạng, còn có tên đần Cố Hi Quang kia vậy mà cũng cũng ái mộ mày, Cố Trường Khanh… Dù anh ấy đã chết còn giúp mày! Vậy thì sao tao có thế không hận chứ?”
Trong phòng, vò cùng yên tĩnh.
Đinh Tranh nở nụ cười quỷ dị: “Chí là lần này tao thật sự muổn đối tốt với mày! Ôn Noãn, vì sao lại không cho tao một cơ hội chứ!”
Ôn Noãn đặt bút ghi âm ở trên bàn trà.
Trên mặt cò không có biếu tình gì.
Cò nói: “Kết thúc rồi Đinh Tranh, cò không còn có cơ hội nữa!”
Đinh Tranh nhìn chãm chầm cái bút ghi âm kia nhưng lại rất bình tĩnh, sống hay chết tại khoảnh khảc này dường như cũng không quan trọng như vậy nữa.
Bởi vì cò ta thua rồi.
Cò ta không xu dính túi, cò ta phái cúi đầu trước người khác, cô ta sẽ khố sở hơn cả đi chết.
Đinh Tranh cười rộ lèn, cười đến mức còn khó coi hơn cá khóc.
Cò ta lặp đi lặp lại một câu: “Người tòi yêu nhất chính là Cố Trường Khanh.”
Ngoài cửa có mấy người đàn ông mặc đồng phục bước vào.
Bọn họ mang Đinh Tranh đi, còn có cây bút ghi âm kia nữa, Đinh Tranh sẽ bị khởi tố tội danh mưu sát, đếm tội cùng một lúc đại khái là tử hình.
Đinh Tranh láo đáo đi ra ngoài.
Tới cửa, cò ta bòng nhiên quay đầu lại.
Cô tôi nhìn ôn Noãn, nói rất nhẹ nhàng: “Cuối cùng tôi muốn hỏi cò một việc! Viện trướng viện Dục Âu nói con gái tòi được một cặp vợ chồng người nước ngoài nhận nuôi, nói bọn họ là chuyên gia khảo cố, có phái là sự thật không?”
Ôn Noãn ngồi ở bên trong.
Ánh sáng rọi vào sau lưng cô, Đinh Tranh thấy không rõ mặt cò.
Sau một lúc lâu, ôn Noãn mở miệng: “Là sự thật! Bọn họ là người rất tốt.”
Đinh Tranh cười.
Hai giọt nước mát cháy xuống, cháy vào áo lòng, có lẽ đây là lần cuối cùng trong đời cò ta được mặc áo lòng rồi’
Phòng bao không có Đinh Tranh, vò cùng yên tĩnh.
Hai mẹ con nhà họ Cố nói lời cảm ơn rồi đỡ nhau rời đi.
Bọn vệ sĩ thức thời đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
ỏn Noãn lại cảm thấy quá mỏi mệt, cò dựa vào vai Hoác Minh, thấp giọng mà nói: “Minh à, hóa ra báo thù cũng sẽ không làm em quá vui vẻ, ngược lại trong lòng lại cảm thấy trầm trọng không nói nên lời.”
Hoâc Minh đế cò dựa vào.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cò, vò cùng dịu dàng.
“Kế cả có trầm trọng nhưng đó cũng là chuyện mà chúng ta cần phải làm, không phải sao? Bà Hoác à, em quá thòng minh quá dũng cảm… ồng Hoác rất thích.”
õn Noãn cám thấy ấm áp.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, lấm bấm nói: “So ra vẫn không dũng cảm bàng Tuyết Đỉnh Hàm Thúy cúa anh đâu!”
Cô nói rồi dựa đầu vào trong lồng ngực anh, cọ nhẹ.
“Minh, em chưa bao giờ nói, chỉ là anh không biết em biết ơn anh đến nhường nào!”
Biết ơn anh dũng cảm.
Biết ơn anh đi trong giấc mơ tìm lại quá khứ, cũng tìm về ký ức bị mất đi.
Biết ơn anh, đế chúng ta còn có cơ hội yêu nhau.
Hoắc Minh hòn lên trán cô, không tiếng động trấn an cò.
Vào đúng khoảnh khac này, cửa phòng bao bị đấy ra, một người lổ mãng hấp tấp chạy từ bèn ngoài vào.
Bạch Vi.
Bạch Vi nhìn bọn họ òm nhau, sứng sốt, sau đó thì la hét: “Con tiện nhân Đinh Tranh kia thật sự bị bât rồi ư?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng đấy Hoâc Minh ra.
Cho dù là vợ chồng nhưng ít nhiêu cò vần thấy ngượng ngùng.
Hoãc Minh liếc mắt nhìn cảnh Sâm đi theo vào sau một cái, cầm cốc lên uống nước: “Cảnh Sâm, cậu quản lại vợ mình đi, nếu như vừa rồi tỏi và ôn Noãn đang làm chút chuyện gì đó, vậy không phải bị vợ cậu xem hết rồi sao?”
Cánh Sâm sờ mũi.
ớ phòng khách quý của trận đấu F1, làm chút chuyện…
Khấu vị của Hoầc Minh thật là nặng.
Bạch Vi vội muốn chết: “Mau nói đi kìa, có phái tiện nhân kia bị bất rồi không?”
Ôn Noãn hơi mỉm cười.
Cò nói rất nhẹ nhàng: “Đúng, cò ta bị bát rồi! Cõ ta phạm phải tội lớn, hấn là không sống nối đàu.”
Bạch Vi ngơ ngấn.
Hồi lâu, hai mắt cò ta nóng lên, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Ôn Noãn mỉm cười: “Không phải là chuyện tốt sao? Báo ứng mà cò ta nhận được, dù sao cũng không gây hại đến chúng ta.”
Bạch Vi dùng sức “ừ” một tiếng.
On Noãn còn muốn nói chuyện thì điện thoại vang lên.
Cò vừa nhìn, vậy mà lại là bố của Cố
Vân Phàm goi tới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK