Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng vang lớn.

Chiếc Lincoln đen va chạm với chiếc xe lớn đối diện, phần đầu chiếc xe xen lẫn vào toa xe đối diện, còn phần thân xe lơ lửng trên không, bánh xe vẫn quay nhẹ.

Khói thuốc lan ra.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.

Khi lực lượng cứu hộ đến, kéo cửa xe biến dạng ra, họ không khỏi bàng hoàng —

Người ta nói khi xảy ra sự cố đâm xe, người lái xe sẽ theo bản năng rẽ sang một bên, nên vị trí ghế phụ thường là nguy hiểm nhất, nhưng người lái chiếc Lincoln này lại tự lao thẳng đến

Máu không ngừng chảy xuống đùi anh.

Nhiều đến nỗi không còn thấy rõ màu xám ban đầu của quần tây, trông rất rợn người.

Trương Sùng Quang không thể cử động chân, kẹt trong khe hở, máu không ngừng chảy… Anh dựa vào lưng ghế, dùng ý thức cuối cùng để hỏi: “Tôi… Vợ và con gái tôi đâu?”

Anh là danh nhân ở thành phố B, nhân viên cứu hộ cũng thường xem tin tức, nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra.

Bọn họ nhanh chóng vừa giải cứu vừa trả lời: “Vợ anh chỉ bị trầy xước nhẹ, tạm thời bất tỉnh, con gái anh cũng được bảo vệ an toàn, anh Trương yên tâm.”

Mồ hôi lăn từng giọt trên trán Trương Sùng Quang.

Anh nghe thấy Hoắc Tây được nâng ra xe, anh biết cô đã an toàn thì cơ thể gục xuống.

Trong cơn mơ màng.

Cái chân dính đầy máu được cẩn thận nhấc ra, cơn đau nhức lập tức ập đến, vượt qua giới hạn chịu đựng của người bình thường.

Trương Sùng Quang đau đến độ choáng váng.

Nhân viên cứu hộ ôm Tiểu Hoắc Tinh bên cạnh, cô bé không hề hấn gì, em bé ngây thơ tò mò với thế giới mới lạ, vô thức kêu lên: “Bánh… Bánh…”

Hoắc Tinh, con của anh và Hoắc Tây.

Trương Sùng Quang cảm thấy mình sắp chết, anh nhắm mắt, dường như có thể thấy bầu trời đầy sao.

Khi Tử Thần đến, bỗng nhiên anh nhớ lại thời niên thiếu, anh và Hoắc Tây cùng nằm trên cỏ ngắm sao, một ngôi sao băng lướt qua, cả hai đều lặng lẽ nhìn.

Bỗng nhiên, Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, sau này con tớ sẽ tên là Hoắc Tinh.”

Trương Sùng Quang năm mười sáu tuổi, đã cao một mét tám.

Anh quay sang nhìn cô, chê cười: “Cậu mới bao tuổi mà đã nghĩ đến sinh con, Hoắc Tây, cậu muốn cưới ai?”

Hoắc Tây không trả lời.

Nhưng lúc này Trương Sùng Quang đã biết, Hoắc Tinh, là kỷ niệm của Hoắc Tây cho tình yêu giữa họ, chưa bao giờ vì hoài niệm mà bỏ lỡ… Khoảnh khắc hiểu ra, đôi mắt Trương Sùng Quang đã đẫm lệ.

Đúng vậy.

Sao anh có thể quên, quên rằng Hoắc Tây đã từng yêu anh như vậy.

Gương mặt không ngừng run rẩy bởi đau đớn, nhưng anh cố gắng nhấc ngón tay lên, nhẹ nhàng kéo ngón tay mập mạp của Tiểu Hoắc Tinh.

Máu nhỏ giọt, bao phủ lên màu trắng dịu nhẹ.

Khóe miệng Trương Sùng Quang hơi cong lên tạo thành một nụ cười đau đớn.

Sao anh lại quên mất…

Tình trạng thực sự của vụ tai nạn xe cộ này bị che giấu, bản tin đưa ra cũng chỉ qua loa.

Người trong xe chỉ bị xây xát nhẹ.

Thậm chí đại gia họ Trương đã xuất viện cùng ngày và đến Lybra bàn hợp đồng trị giá hàng trăm tỷ đồng, cánh nhà báo còn khen ngợi đại gia họ Trương tuổi trẻ đầy triển vọng.

Trên thực tế, phòng phẫu thuật có một ca khẩn cấp.

Trương Sùng Quang đã mất nhiều máu, chân trái bị dập nát, phải gắn đinh lên đùi, dù vậy bác sĩ cho biết rất có thể anh phải ngồi xe lăn cả đời còn lại, bởi vết thương thật sự quá nặng.

Gần như toàn bộ đùi bị dập nát!

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Ôn Noãn khó nhọc chờ đợi, trong mắt tràn ngập nước mắt.

Hoắc Doãn Tư đỡ bà, cậu ấy có thể hiểu nỗi lòng của mẹ mình, nên cậu ấy không khuyên can mà chỉ ở bên bà. Cậu ấy nhớ lại ánh mắt đầu tiên khi Trương Sùng Quang nhìn thấy họ, anh chống đỡ ý thức cuối cùng để nói: “Đừng cho Hoắc Tây biết, anh đã nói để cô ấy… Tự do.”

Nếu chỉ còn một mình trong quãng đời còn lại, chắc chắn sẽ rất đau khổ.

Trương Sùng Quang hy vọng, người đó chính là mình.

Anh luôn muốn trói cô lại, nhưng đó là khi Trương Sùng Quang còn nguyên vẹn, anh lúc này… Chính anh cũng rõ, sau này có lẽ thành tàn phế!

Lúc ấy Hoắc Doãn Tư sửng sốt, hồi lâu mới gật đầu đồng ý.

Cậu ấy nói: “Được! Tôi không nói cho chị ấy.”

Ngay lập tức, Trương Sùng Quang hôn mê… Ngân hàng máu thiếu máu, Hoắc Minh dù không khỏe cũng đến đây cho anh 400 ml máu gấu trúc, khi ra ngoài sắc mặt ông vàng như nến.

Hoắc Doãn Tư nhanh chóng đi tới đỡ ông ngồi xuống.

Lục U và Hoắc Kiều cũng chạy đến, sắc mặt hai người cũng tái nhợt: “Sao rồi?”

Hoắc Doãn Tư nhẹ giọng nói: “Hoắc Tây và con chị ấy không sao, nhưng Trương… Sùng Quang bị thương nặng, đùi trái bị dập nát.” Lúc ấy cậu đã nhìn qua hiện trường, cũng vô cùng sốc.

Phòng phẫu thuật rất bận rộn.

Từng miếng băng gạc cầm máu nhuốm màu đỏ tươi rồi ném và túi y tế.

Trương Sùng Quang nằm yên lặng, trên mặt không còn một giọt máu.

Khi những chiếc đinh thép lần lượt đóng vào cơ thể anh, anh đã có một giấc mơ.

Anh mơ thấy trở lại năm mười sáu tuổi ấy, anh và Hoắc Tây cùng ngắm sao băng, bên cạnh còn có thêm một đứa nhỏ… Hoắc Tinh.

Trên giường mổ trắng tinh, Trương Sùng Quang hơi cong ngón tay.

Anh cố cử động chân, nhưng không cách nào động đậy được!

Trong phòng bệnh VIP, Hoắc Tây cũng có một giấc mơ tương tự.

Đêm khuya, cô tỉnh dậy từ trong mơ, nước mắt thấm ướt khuôn mặt cô, cô nhìn xung quanh một lúc lâu mới nhớ lại vụ tai nạn… Cô vừa tỉnh dậy, Ôn Noãn lập tức đi đến nắm lấy tay cô: “Hoắc Tây, con tỉnh rồi sao?”

Hoắc Tây mở miệng, giọng nói khàn khàn.

“Trương Sùng Quang đâu, Tinh Tinh đâu?”

Ôn Noãn nghĩ đến tình trạng của Trương Sùng Quang, tim cô thắt lại, giọng nói không khỏi run lên: “Con bé không sao! Sùng Quang nó… Cũng chỉ bị trầy da nhẹ, chiều công ty có chút chuyện nên thằng bé xuất viện trước, hình như ra nước ngoài công tác.”

Hoắc Tây hơi ngơ ngác.

Anh không sao, chỉ là đi công tác nước ngoài…

Cô thả lỏng người, úp mặt vào gối, giọng nói thủ thỉ: “Không sao thì tốt rồi.”

Ôn Noãn rót cho cô một cốc nước.

Khi rót nước, ngón tay bà run rẩy, sợ lộ tẩy.

Hoắc Tây lại nhẹ giọng nói: “Con vừa nằm mơ, mơ thấy con cùng ngắm sao với anh ấy năm mười sáu tuổi… Mẹ, nếu có cơ hội làm lại, con với anh ấy có đến nước này không?”

Ôn Noãn đi tới đặt cốc nước xuống.

Bà do dự một chút, nói nhỏ: “Hoắc Tây, khi nào con khỏe lại, mẹ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới với con!”

Hoắc Tây nhẹ nhàng dựa vào chân bà.

Ban đêm, khi Ôn Noãn đã ngủ, Hoắc Tây một mình mở tin tức lên.

Trong lòng cô vẫn chưa chắc chắn, cô vẫn muốn một đáp án đảm bảo Trương Sùng Quang vẫn ổn.

Trong bản tin nói cũng giống như Ôn Noãn nói.

Cùng ngày, Trương Sùng Quang xuất viện và đến Libya để bàn về mối làm ăn trị giá hàng trăm tỷ, cô nghĩ… Có lẽ từ hôm nay trở đi, họ thật sự sẽ rẽ sang một hướng khác, khi gặp lại, có lẽ đó là Hoắc Tây và Trương Sùng Quang hoàn toàn mới!

Cô nhìn xuống điện thoại, cuối cùng cũng không bấm số.

Đêm tĩnh lặng.

Tại khu khác của bệnh viện, Trương Sùng Quang nằm yên lặng sau ca phẫu thuật, anh đã tỉnh lại, nhưng chân trái anh không thể cử động, bác sĩ nói anh phải nằm nửa năm mới bình phục, còn đến mức nào thì tùy thuộc vào trường hợp cụ thể, nhưng trong trường hợp tích cực nhất cũng không thể giống như trước.

Anh không hối hận.

Tình trạng này, dù xảy ra hàng trăm lần đi nữa, anh vẫn chọn như thế.

Anh biết có người sẽ nói anh đang báo ơn, nhưng từ khi nào Trương Sùng Quang anh đã trở thành người uống nước nhớ nguồn? Người vô cảm như anh, chẳng qua chỉ vì yêu cô.

Tình thân lẫn tình yêu thiếu hụt trong bản chất anh, tất cả đều bị Hoắc Tây nghiền nát, hằn sâu trong cơ thể cô.

Và Tiểu Hoắc Tinh, là kết tinh tình yêu của họ.

Dưới ánh đèn trắng rực rỡ, Trương Sùng Quang khẽ mỉm cười… Nhưng hai giọt nước mắt nóng bỏng trượt xuống.

Anh biết, anh không thể yêu cô được nữa.

Người cầu toàn như anh, không thể chấp nhận bản thân thế này mà ở bên cô.

Một người tàn phế, sao có thể chăm sóc cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK