Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Im lặng mười mấy giây.
Lục Khiêm nói: “Anh không đồng ý! Minh Châu, ngày nào anh không ký tên, ngày đó chúng ta còn là vợ chồng.”
Minh Châu bỗng thấy rất mệt.
Quả thực, cô còn nhớ ánh mắt đầu tiên khiến mình ngạc nhiên vì dung mạo tuấn tú ây, cũng nhớ cô đã yêu người đàn ông này nồng cháy thế nào. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày tình của của ông dành cho cô lại khiến cô thấy nặng nề và chán ghét.
Đúng, là chán ghét!
Minh Châu tựa lưng vào ghế.
Cô thấp giọng chất vấn: “Lục Khiêm, hôm nay chúng ta thành ra thế này là do ai làm? Là em chắc?”
“Là anh!” ông nhẹ giọng nói.
Minh Châu bỗng che miệng lại.
Mặt cô chợt tái đi, cả người run rấy.
Hồi lâu, khi bình tĩnh là, cô nói: “Anh là bố của Thước Thước, đương nhiên anh có thể gặp nó! Nó đang ở chỗ anh, sáng mai anh đưa nó đến nhà trẻ nhé!”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Sau đó, cô gục đầu lên tay lái, đau lòng khóc lên.
Lúc này, cô vô cùng hận ông…
Bên kia, Lục Khiêm chậm rãi để điện thoại xuống.
Tiếu Thước Thước ngước đầu lên, mong đợi nhìn ông, gương mặt nhỏ nhắn cũng sụp xuống.
Mẹ không chịu tới.
Trong lòng Lục Khiêm rất thất vọng, nhưng ông nhìn thấy cái vẻ thất vọng của Lục Thước, lại không đành đế con phải đau lòng.
Ông ôm lấy con, cố ý nhẹ nhàng nói: “Mẹ còn phải làm! Hôm nay con ở đây với bố!”
Trên bàn ăn còn đặt một cái bánh kem.
Hôm nay là sinh nhật Lục Khiêm.
Ông nghĩ, có lẽ Minh Châu không nhớ, hoặc không muốn để ý.
Lục Thước ngồi đó, nhìn xung quanh, nhăn mặt lại: “Sinh nhật bố quạnh quẽ quá.”
Cậu bé không muốn ở lại đây.
Một là cậu bé hơi sợ Lục Khiêm, hai là cha con họ không ở bên nhau nhiều, nên cũng không thân.
Lục Khiêm đau lòng.
Ông xoa đầu cậu bé: “Không phải có con ở bên bố rồi à?”
Thước Thước miễn cưỡng nói câu sinh nhật vui vẻ.
Sau đó, cậu bé không nói gì nữa.
Lục Khiêm cắt một miếng bánh kem đưa cho cậu bé, nhưng cậu bé không có hứng thú lắm, một lát sau mới nói: “Những bạn khác đều được bố mẹ cùng đưa cùng đón! Bố, có phải mẹ muốn li hôn với bổ không?”
Lục Khiêm cũng cắt cho mình một miếng bánh ngọt.
Bình thường ông không ăn đ’ô ngọt, nhưng hôm nay lại muốn ăn một chút.
Nghe Thước Thước nói vậy, ông hơi ngấn người.
Trẻ con cũng biết cha mẹ muốn chia tay.
Giọng Lục Khiêm hơi khàn: “Không đâu! Bố mẹ sẽ không li hôn!”
Thước Thước cũng không vui lên được, vì cậu bé không tin, vì mẹ đang mang cậu ấy rời khỏi nơi này.
Cậu bé ủ rũ cúi đầu ăn bánh kem.
Lục Khiêm mềm lòng, sờ đầu cậu bé. Thật ra
tính cách của Thước Thước rất giống Minh Châu.
Người quá ít nên buổi sinh nhật này rất lạnh lẽo.
Thước Thước có điều lo lắng trong lòng, rất ít nói.
Lục Khiêm dạy cậu bé làm bại tập xong rồi đi vào thư phòng. Rõ ràng có rất nhiều chuyện làm ăn cần ông phải làm, nhưng khi mở máy tính xách tay ra, ông chẳng nhìn nổi chữ nào cả.
Ông rất tiêu cực.
Ông có thế cảm nhận được quyết tâm rời khỏi mình của Minh Châu. Cô không cãi nhau, không làm khó, xử lý lạnh quan hệ giữa hai người.
Ông không chịu li hôn, cô cũng không thúc giục.
ông biết, cô chỉ không muốn gặp ông, không muốn sống chung với ông mà thôi.
Lục Khiêm khó chịu khẽ nhắm mắt lại.
Ông nhớ nhớ cô.
Thật ra ông cũng không ngờ, ngày hôm đó ông rời khỏi hôn lễ, ông có từng hối hận hay không.
Thật ra ông cũng không hối hận, vì ông không còn lựa chọn nào khác.
Minh Châu nói đúng, khi ấy ông lựa chọn
nhân nghĩa và đạo đức, vứt cô và Thước Thước qua một bên.
Đèm khuya.
Sau khi Lục Thước ngủ, Lục Khiêm gọi điện thoại cho Minh châu.
Ồng gọi rất nhiều lần cô mới chịu bắt máy, giọng hơi khàn.
Lục Khiêm nói nhỏ: “Con ngủ rồi! Em đang làm gì vậy!”
Giọng ông rất thán mật, còn có chút dịu dàng của người chồng, không khó để Minh Châu nghe ra.
Cô không trả lời ông.
Cô dặn ông sáng mai đưa con đi học.
Rõ ràng giọng cô rất lạnh lùng, nhưng Lục Khiêm vẫn bằng lòng lắng nghe. Bây giờ, ngay cả việc ngay giọng nói của cô cũng là một loại xa xỉ đổi với ông.
Hai phút sau, Minh châu ngừng lại.
Cô thấp giọng nói: “Chỉ vậy thôi!”
Cô muốn cúp điện thoại, Lục Khiêm gọi cô lại, nói: “Hôm nay là sinh nhật anh.”
Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn thoải mái nói lời chúc sinh nhật.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Lục Khiêm được voi đòi tiên: “Minh châu, em dùng thân phận gì đế chúc anh? Vợ anh hay mẹ của Thước Thước?”
“Vợ cũ!”
Minh Châu tựa vào đầu giường, chậm rãi nói: “Lục Khiêm, hai chúng ta dính dáng quá nhiều! Không chỉ có Thước Thước, còn cả chị dâu bị kẹt ở giữa nữa, nên em không muốn lật mặt với anh, có thế duy trì quan hệ thân thích là tốt nhất. Còn nữa, khi nào anh kí tên đây?”
“Em vội tìm bạn trai à?”
“Phải!”
Nêm kia, hơi thở của Lục Khiêm trở nên gấp gáp.
Minh Châu đoán ông sẽ nổi giận, nhưng không, ông chỉ cúp điện thoại thôi.
Cô nhìn điện thoại di động, hoảng hốt rất lâu.
Mấy ngày sau, dường như Lục Khiêm muốn dây dưa với cô.
Ngày nào ông cũng đón Thước Thước về chỗ mình trước.
Thước Thước không bằng lòng, nhưng cũng không phản đối, lần nào cũng chủ động lên xe. Có lúc Lục Khiêm cảm thấy đứa con trai này rất ngây thơ, có khỉ lại cảm thấy trong lòng cậu bé cất chứa quá nhiều chuyện.
Thước Thước ở chỗ ông, ông sẽ có thế gọi cho Minh châu.
Bình thường cô đều không bắt máy.
Có thế nói chuyện một lúc với cô với con, coi như là chuyện nhà, cũng đủ để ông thỏa mãn rồi.
Ồng tin rằng thời gian lâu dài, cô sẽ mềm lòng.
Dường như Tiểu Thước Thước đã quen sống với ông.
Khi ăn cơm, Lục Khiêm thuận miệng hỏi một câu, Thước Thước không đáp mà cúi đầu ăn cơm.
Một lúc lâu sau, cậu bé ngước mắt lên, nói: “Con đi với bố, mẹ sẽ có thời gian ăn diện, đi hẹn hò với mấy chú.”
Mặt Lục Khiêm cứng lại.
Gương mặt nhã nhặn đẹp trai đó, có dùng bao nhiêu hình dung từ cũng không miêu tả được sắc mặt, rất khó coi.
Thước Thước dũng cảm xong, lại hơi sợ hãi.
Cậu bé cúi đầu lùa cơm, một lát sau mới chậm rãi nói: “Tóm lại mẹ vẫn phải kết hôn.”
Lục Khiêm không còn chút khẩu vị nào nữa.
Ông đi tới trước cửa số sát đất, châm một điếu thuốc lá, đứng đó, lẳng lặng hút.
Thước Thước ngước mắt nhìn ông.
Cậu bé cảm thấy, lúc này, bố rất cô độc.
Như biết cậu bé đang nhìn mình, Lục Khiêm nói bằng giọng ôn hòa: “Thước Thước, con đang trách bố phải không?”
Lục Thước dạ một tiếng, mang theo giọng mũi.
Dường như cậu bé muốn nói gì đó.
Lục Khiêm cúi đầu nhìn điếu thuốc lá đang cháy, nói nhỏ: “Bố chỉ yêu duy nhất một người là mẹ con! Sau này cũng vậy! Bố sẽ không chia tay mẹ con.”
Mũi Tiểu Thước Thước hơi chua, cậu bé muốn khóc.
Đối với cha con hai người, đêm nay vừa lạnh vừa ẩm ướt, nhưng đã có chút thay đổi.
Sáng sớm, Lục Khiêm chuấn bị đưa Thước Thước đi học.
Thế nhưng có một cú điện thoại gọi tới biệt thự, là người giúp việc gọi tới, rất gấp.
Đêm qua Lục Huân phát sốt.
Bác sĩ nói, có lẽ cô bé sẽ vĩnh viễn không thế nói chuyện.
Lục Khiêm cầm điện thoại, lưng toát mồ hôi lạnh.
Cúp điện thoại xong, ông để tài xế đưa
Thước Thước đến nhà trẻ, chính mình lái xe đến bệnh viện.
Một tiếng sau.
Minh Châu gọi điện tới: “Lục Khiêm, Thước Thước mất tích rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK