Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh vỗ nhẹ tay cô.
Anh ôn nhu nói: “Ngày đó anh cầu nguyện với Phật Tố, bây giờ là lúc thực hiện lời hứa!”
Ôn Noãn nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Lúc này, Hoắc chấn Đông đi tới.
Ông nói với con trai: “Có thế bắt đầu rồi!”
Hoắc Minh đế ôn Noãn ngồi ở một bên, còn anh đi theo Hoắc Chấn Đông, nam nữ già trẻ của nhà họ Hoắc đông nghịt, dưới sự hướng dẫn của Chủ tế mọi người thực hiện nghi lễ ba quỳ chín lạy.
Nhất là Hoắc Minh.
Anh là thanh niên ưu tú tiếp thu nền giáo dục phương Tây, vào lúc này lại vô cùng trang trọng thờ phụng hương hỏa nhà họ Hoắc.
Cố Trường Khanh tặng cái khóa bình an kia, anh cũng dâng lên dầu mè.
Thầy Thanh Thủy tự tay đặt nó ở phía trước Nhiên Đăng cổ Phật, lẳng lặng nhìn một lát rồi khẽ nói: “Nếu thí chủ cố ở thế gian này có một sợi tàn hồn thì lúc này cũng hãy yên tâm trở về đi!”
Hoắc Minh chắp tay trước ngực.
Lúc này anh không có chút nào ghen tị với Cố Trường Khanh nữa, mà chỉ có sự mong ước chân thành.
Lúc kết thúc đã là bốn giờ chiều.
Hoắc Minh mang một mình ôn Noãn đến gặp thầy Thanh Thủy.
Trong phòng thiền cổ kính.
Đôi mắt trí tuệ sáng suốt của thầy Thanh Thủy nhìn chăm chú ôn Noãn và cái bụng nhô lên của cô: “Tốt lắm!”
Ôn Noãn cười nhẹ nhàng.
Trong lúc riêng tư, thầy Thanh Thủy rất hiền hòa, nói chuyện cũng không câu nệ.
Ông ấy mỉm cười nói: “Thầy đã nhìn khắp hết chuyện thế gian, lại rất ít thấy một người đàn ông nào cố chấp như thí chủ Hoắc đây, có lẽ là đêm đó thí chủ Hoắc đã khiến trời xanh cảm động!”
Ông ấy không nói thêm những chuyện khác mà chỉ uống trà.
Tiểu đồ đệ dâng trà nước.
Thầy Thanh Thủy nói: “Đây là nước tuyết đọng trên cành thông đun thành, gọi là Tuyết Đỉnh Hàm Thúy, nếm thử xem.”
Hoắc Minh nếm thử, cảm thấy khá ngon.
Thầy Thanh Thủy ngồi xếp bằng, ông ấy nhìn xuyên qua giấy dán cửa sổ, nhìn mặt trời chiều treo trên núi.
“Hoàng hôn của buổi xế chiều ở Táy Sơn cũng đẹp như thế.”
Hoắc Minh hùa theo.
Thầy Thanh Thủy mỉm cười, ra dấu: “Mời thí chủ Hoắc về đi!”
Hoắc Minh đỡ ôn Noãn đứng dậy.
Anh hơi khom lưng: “Chúng con đã quấy rầy thầy tĩnh tu rồi.”
Thầy Thanh Thủy không nói gì.
Hoắc Minh không tiện nói tiếp, anh đưa ôn Noãn rời đi, lúc đi ra ngoài, ánh chiều tà như lửa thiêu đốt ráng mây đỏ rực phía chân trời…
Trong phòng thiền.
Toàn thân thầy Thanh Thủy không nhúc nhích, chỉ còn khuôn mặt là có một chút sức sống.
Tiếu đồ đệ nằm sấp xuống đất không dậy nối, khóc rưng rức: “Thầy cần gì phải làm trái ý trời để thay đổi số mệnh?”
“Đứng lên đi!”
Tiếu đồ đệ không dậy nổi, vẫn khóc nức nở.
Đôi mắt thầy Thanh Thủy chăm chú nhìn trời
chiều, ông ấy từ tốn nói: “Đời người đã có sinh ắt phải có diệt! Trần duyên của thầy chưa dứt, có kết cục này cũng là hợp tình hợp lý! Huệ Minh… Con biết không, khi nhìn thấy thí chủ Hoắc, thầy giống như là nhìn thấy chính mình thời tuổi trẻ, chỉ có điều thầy vì tình duyên mà trốn tránh đến đây, cũng không tài trí hơn thí chủ Hoắc là bao.”
Trên mặt sư thầy có một chút thoải mái.
Ông ấy cũng không phải giúp thí chủ Hoắc, mà ông ấy chỉ đang tìm kiếm sự giải thoát mà thôi!
Tiếng chuông chùa cổ vang lên!
Âm thanh du dương xa xăm thông báo một vị cao tăng đắc đạo đã viên tịch!
Người nhà họ Hoắc đang đi xuống núi thì nghe thấy âm thanh vang vọng…
Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh liếc nhau, đoán được nguyên nhân nên bọn họ chạy về chùa, tiểu đồ đệ thay thầy Thanh Thủy truyền đạt lại câu nói cuối cùng.
“Sư thầy nói, thầy muốn cảm ơn thí chủ Hoắc.”
Người nhà họ Hoắc giật mình.
Về đến nhà, trong lòng vẫn ngập u phiền.
Hoắc Minh hút thuốc ở phòng sách.
Ôn Noãn biết tâm trạng anh không tốt, cô cố ý làm món anh thích rồi bưng qua.
Điếu thuốc lá bị cô lấy đi.
Hoắc Minh từ từ ngước mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Trước khi thầy giúp anh, e là đã sớm đoán được kết quả.”
Trong lòng ôn Noãn cũng buồn bã.
Cô đi qua, nhẹ nhàng ôm Hoắc Minh vào lòng.
Anh rất ít khi yếu đuối như vậy, cũng không hay tỏ ra yếu kém trước mặt vợ, nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ.
“Minh.”
Ôn Noãn khẽ nói: “Em đoán trong lòng sư thầy có một hổ sâu không thế vượt qua, đã chất chứa nhiều năm. Thân xác ông ấy ở chùa nhưng lòng lại ở vườn đào, thực ra là bị vây nhốt.”
Cô hơi nghẹn ngào: “Chắc hẳn là lúc sư thầy còn trẻ cũng từng có cô gái mình yêu.”
Hoắc Minh ôm eo cô.
Ôn Noãn khẽ nâng khuôn mặt đẹp trai của anh rồi hôn lên: “Minh, em cũng thấy khó chịu như anh, nhưng ý nghĩa cuộc sống của chúng ta là nên sống tốt hơn, nếu không chẳng phải đã phụ
tấm lòng của sư thầy rồi sao?”
Hoắc Minh thì thào: “Trước kia, anh không biết em an ủi người khác hay như vậy! Cô giáo ôn nói rất trơn tru, xem ra anh đã quá xem thường em rồi!”
òn Noãn vuốt ve cái cổ ấm áp của anh, rất dịu dàng nói: “Ăn chút gì đi, cả ngày nay anh chưa ăn gì cả! Còn nữa, chân anh có đau không?”
Hoắc Minh lắc đầu.
Anh nói không đau.
Nhưng ôn Noãn biết, trong đêm tuyết lần trước, chân của anh ít nhiều gì cũng sẽ đế lại di chứng.
Cô muốn xoa bóp cho anh.
Hoắc Minh không cho, anh nhìn ôn Noãn: “Trước đây anh thực sự không tốt, hại em không bao giờ có thể làm nghệ sĩ dương cầm nữa, bây giờ chân anh cũng xảy ra vấn đề, coi như là anh bồi thường cho em.”
Ôn Noãn hơi tức giận.
Chân của anh bị thương anh mà vẫn không quan tâm, là vì có ý nghĩ như vậy sao?
“Hoắc Minh, em không muốn anh dùng cách này để bồi thường cho em! Anh là chồng em, là bố của bổn đứa con, chân anh xảy ra vấn đề, anh lấy cái gì ôm em và bọn nhỏ đây?”
Ánh mắt Hoắc Minh sáu thẳm.
Ôn Noãn nằm trên đùi anh, lấm bấm: “Em thật sự không cần bồi thường như thế này! Chân anh đau em còn có thể được cái gì ngoài xót xa đâu chứ? Hoắc Minh, anh không thể chơi khổ nhục kế như vậy!”
Hoắc Minh lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Anh khẽ nói: “ôn Noãn, anh sợ em không vui.”
Anh đã khôi phục trí nhớ, anh không xác định trong lòng ôn Noãn, tình cảm của bọn họ có còn như ngày xưa không, cho nên anh… dùng khổ nhục kế, nhưng ôn Noãn dễ dàng nhìn thấu.
“Bà Hoắc thông minh quá rồi.”
Ôn Noãn không nói nhiều.
Cô chỉ nhẹ nhàng dựa vào anh, lấm bấm: “Hoắc Minh, em hy vọng khi chúng ta già đi, sẽ không có tiếc nuối như thầy Thanh Thủy! Mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm, chỉ cần chúng ta còn yêu nhau thì hãy nói ra.”
Hoắc Minh hơi cảm động.
Anh nói được.
Ôn Noãn để anh ăn xong bữa khuya, sau đó chuấn bị chườm nóng cho anh.
Hoắc Minh vốn định nói đùa với cô, nhưng
sự ra đi của thầy Thanh Thủy chung quy vẫn đè nặng ở đáy lòng anh, cuối cùng anh thản nhiên cười…
Đèm khuya, lúc ôn Noãn đi ngủ.
Hoắc Minh lấy ra một tấm ảnh từ trong ngăn kéo.
Nhìn giống ôn Noãn, nhưng lại không phải.
Đó là cỏ gái từ nhiều năm trước, rất xinh đẹp, nhìn kỹ rõ ràng là bà cụ Lục ở thành phố c.
Mẹ của Lục Khiêm và Lục Tiểu Noãn.
Dưới ánh đèn vàng, Hoắc Minh nhìn ảnh một hòi lâu rồi lật lại.
Trên đó có một dòng chữ nhỏ.
[Giai nhân như mộng, Khả Doanh.]
Đêm đó, thầy Thanh Thủy đồng ý giúp đỡ, nhưng cũng nhờ Hoắc Minh giúp một việc.
Ông ấy nhờ Hoắc Minh đem trả tấm ảnh lại cho người ấy ở thành phố c. Thầy Thanh Thủy còn nói, ông từng phụ bạc một người, hiện giờ cứu Ôn Noãn chẳng qua chỉ là trả nghiệp chướng khi còn trẻ mà thôi…
Hoắc Minh nghĩ, anh nên đi thành phố c một chuyến.
Chuyện này anh không có ý định đế ôn Noãn biết, như thầy Thanh Thủy mong muốn, để
chuyện cũ tan vào trong gió.
Đêm khuya, Hoắc Minh trở lại phòng ngủ.
Ôn Noãn vẫn chưa ngủ.
Anh đi tới bên giường cúi người hôn lên trán cô: “Sao em chưa ngủ?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm eo anh, lấm bấm: “Hoắc Minh em sợ, em sợ đây chỉ là một giấc mộng! Khỉ tỉnh lại, anh sẽ không còn ở bên cạnh em nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK