Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây ngồi dựa lưng vào ghế, vẫn còn thấy hơi khó chịu.
Cô có chút yếu ớt nói: “Có thế do ăn quá no! Không cần phải mắc công đến đó.”
Cô suy nghĩ, lại nhỏ giọng nói: “Thật sự không thể nào mang thai.”
Trương Sùng Quang thấy cô khó chịu, tự nhiên bước đến sờ vào mặt cô: “Trời nóng như vậy mặt em lạnh như thế! Đến bệnh viện nhé!”
Hoắc Tây lại nói gì đó, nhưng không còn tác dụng.
Trương Sùng Quang dẫn cô đi bệnh viện.
Sau đó đến khoa tiêu hoá, bác sĩ hỏi tình trạng, sau đó nhìn bọn họ thản nhiên hỏi: “Hai người là người yêu nhau à?”
Hoắc Tây mấp máy môi: “Dạ.”
Bác sĩ viết giấy: “Đến khoa sản đăng ký lấy số đi!”
Hoắc Tây ngấn ngơ: “Thế nhưng không có khả năng lắm!”
Bác sĩ nhìn cô một cái: “Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ, cẩn thận vẫn hơn!”
Hoắc Tây lại muốn nói điều gì đó,
Trương Sùng Quang kéo cô đi, sắc mặt của cậu có chút nghiêm trọng, nhưng lại tỏ vẻ thoải mái.
Bước ra khỏi phòng, Hoắc Tây nhỏ giọng phàn nàn: “Sẽ không mang thai!”
Trương Sùng Quang khẽ vỗ vào người cô: “Em ngồi ở đây chờ anh, anh đi đăng ký lấy số!”
Hoắc Tây ngồi xuống, khi cậu chuẩn bị đi cô nhẹ nhàng kéo lấy góc áo của cậu, giọng thật nhỏ: “Trương Sùng Quang… Nếu như… em thật sự mang thai, anh sẽ để cho đứa bé này được sinh ra chứ?”
Trương Sùng Quang quay về, cậu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm cô.
Mặt Hoắc Tây rúc vào giữa cổ cậu.
Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: “Em hơi sợ!”
Nếu như cô thật sự mang thai, họ cũng chưa có chuấn bị gì, cũng chưa đến bác sĩ khám qua… Không biết con có bị gì không?
Trương Sùng Quang nghiêng người, hôn lên trán của cô: “Đừng sợ! Có anh ở đây!”
Hoắc Tây lại dựa vào một chút, cậu mới đi đăng ký lấy số.
Bác sĩ nữ khoa sản vô cùng nhanh nhẹn, trong vòng đã nửa tiếng đã có kết quả xét nghiệm.
Hoắc Tây đã mang thai năm tuần!
Trước khi Trương Sùng Quang triệt sản, có thể bao cao su bị rách một lần nào đó, nên mang thai ngoài ý muốn.
Hoắc Tây cầm lấy tờ phiếu xét nghiệm, khó mà tin nổi.
Hồi lâu sau, cô ngước mắt nhìn Trương Sùng Quang.
Cậu cũng nhìn qua cô, hết sức bình tĩnh. Hoắc Tây không kìm được gọi cậu: “Trương Sùng Quang!”
Hầu kết của Trương Sùng Quang hơi chuyến động.
Giọng cậu trầm thấp: “Ra ngoài hãy nói chuyện!”
Hoắc Tây theo cậu rời đi, hai người ngồi vào trong xe, sau một khoảng thời gian yên lặng kéo dài, ngón tay thon dài của Trương Sùng Quang chạm nhẹ vào bụng dưới của cô, giọng nói khàn khàn: “Ngày mai anh sẽ hẹn chuyên gia, kiểm tra kỹ một chút, cần phải lấy máu xét nghiệm.”
Cậu như không có bất kỳ đấu tranh nào, chấp nhận sinh ra đứa trẻ này dù có khả năng gặp chuyện gì.
Không phải cậu không có nghĩ đến nguy hiểm.
Thế nhưng cậu có thể thấy được Hoắc Tây rất muốn.
Trương Sùng Quang nói xong, hai mắt của Hoắc Tây hơi ươn ướt —
Cô đã quen biết cậu hai mươi năm, thích Trương Sùng Quang rất nhiều năm, cũng đồng ý rất nhiều chuyện, sao lần này cậu không do dự liền đồng ý với cô, bỏ đi tính kiên quyết của chính cậu.
Vào lúc này, cô cảm giác rõ hơn bất kỳ lúc nào.
Họ là một cặp tình nhân, nhưng không phải mối quan hệ cùng nhau ăn cơm ngủ chung.
Bình thường Hoắc Tây không yếu đuối như vậy, nhưng bây giờ cô chỉ muốn dựa vào cậu, muốn theo cậu.
Cô dựa vào vai của cậu.
Trương Sùng Quang chạm nhẹ vào tóc của cô, giọng thật nhỏ: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cậu thật sự nghĩ như vậy, đã không phòng ngừa tốt, vậy cùng nhau đối mặt.
Đứa trẻ cũng không phải do mình Hoắc Tây tạo nên!
Hai người trở về nhà, Hoắc Tây có lẽ bởi vì mang thai, trở về liền đi ngủ.
Trương Sùng Quang một mình ở bên ngoài gọi điện thoại rất lâu.
Cậu sử dụng mối quan hệ, tìm kiếm chuyên gia giỏi nhất từ nước ngoài về, khám cho Hoắc Táy, cuộc gọi kéo dài nửa tiếng, cuối cùng cũng chốt được…
Cúp máy, trong nhà yên ắng.
Dường như vẫn còn chút hương vị ngọt ngào.
Trương Sùng Quang đứng ở cửa phòng ngủ nhìn vào một chút, vẫn là không nhịn được bước vào, ngồi xuống bên giường hỏn lên trán Hoắc Tây một chút, dáng vẻ cô mê ngủ giống như khi còn bé.
Cậu nhìn cô chăm chú thật lâu, sau đó cầm điện thoại tra cứu về tài liệu mang thai.
Thực đơn, dưỡng thai, cái gì cũng xem!
Cậu say sưa ngắm nhìn cô, chờ đến khi ý thức lại cũng đã là hoàng hôn, ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa kính, rọi xuống một dải ánh chiều tà, khiến người khác nhìn thấy đều mông lung.
Hoắc Tây tỉnh lại.
Cô dịu dàng nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi cậu: “Em ngủ bao lâu rồi?”
Trương Sùng Quang cúi người, cụng lên trán
cô: “Hơn ba tiếng rồi!”
Nói xong, bàn tay chui vào trong chăn, sờ nhẹ vào bụng của cô.
“Có phải mang thai rất mệt không?”
Hoắc Tây mềm yếu dựa vào, cô rất thích được cậu sờ vào bụng dưới của mình, sẽ càng thân mật và gần gũi hơn.
Cô nói nhỏ: “Mới hơn một tháng, mệt chỗ nào chứ!”
“Vậy kế hoạch công việc tiếp theo của em, có phải nên đưa anh xem qua một chút không, luật sư Hoắc?
Vào mấy tháng tới, Hoắc Tây thật sự rất bận rộn.
Cô suy nghĩ một chút: “Em sẽ cố giảm bớt lượng việc lại hết sức có thể!”
Trương Sùng Quang nhìn cô, vậy mà cả hai cùng bật cười một lúc lâu, cậu còn nói: “Sớm biết như thế này anh sẽ không đi triệt sản!”
Đầu Hoắc Tây dựa vào lưng cậu: “Anh cũng phẫu thuật phục hồi lại đi!”
Cô nghĩ rằng bọn họ chỉ nên sinh một đứa.
Lần sau nên có biện pháp phòng tránh.
Không cần thiết phải triệt sản suốt đời.
Trương Sùng Quang không nói gì, chỉ nhẹ
nhàng chạm vào bụng dưới của cô, sau đó hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh nấu cho em!”
“Em muốn ăn canh cá”
Cậu hòn cô: “Được! Anh nấu cho em!”
Trương Sùng Quang nấu canh cá rất chuyên nghiệp, còn tiện tay gọi điện thoại cho Hoắc Minh, thông báo về chuyện mang thai.
Hoắc Minh ngạc nhiên hồi lâu, mới nói: “Vậy khi nào các con tổ chức hôn lễ?”
Trương Sùng Quang nhìn canh cá, cười nhẹ: “Vẩn giờ như ban đầu đi ạ, mấy ngày nay Hoắc Tây ốm nghén, lúc đó có lẽ gần như không còn nữa!”
Hoắc Minh vô cùng hài lòng.
Ông xoa hai tay, trong nhà bước tới bước lui.
Ôn Noãn đấy cửa bước vào, nhìn thấy dáng vẻ này của ông, khẽ nhíu mày: “Chuyện gì vui vẻ như thế?”
Hoắc Minh bảo cô bước qua.
Ôn Noãn dựa vào người ông, liền nghe Hoắc Minh nói giọng trầm thấp: “Hoắc Tây mang thai rồi!”
Ông không nhịn được nói: “Sùng Quang cũng không thua kém gì!”
òn Noãn vừa vui vẻ cũng vừa xấu hổ tức
giận, đánh chồng một cái: “Lời này không thế nói trước mặt bọn nhỏ! Già mà không đứng đắn!”
Hoắc Minh kéo bà vào trong ngực mình.
Ông hôn một cái, dịu dàng nhỏ giọng nói: “Sao tôi lại già mà không đứng đắn rồi? Mỗi khi bà ôm tôi cũng không thấy bà chê mà?”
òn Noãn không thèm để ý đến ông.
Bà vừa phải làm bà ngoại vừa phải làm bà nội, nóng lòng muốn bay đến bên Hoắc Tây, muốn tự mình xuống bếp làm thuốc bổ mang qua nhưng lúc này Hoắc Minh giữ chặt bà: “Tuy là lần đầu chúng nó làm bố mẹ, nhưng tôi cũng biết Sùng Quang rất biết chăm sóc người khác, trước tiên để bọn trẻ tụi nó vui vẻ bên nhau hai ngày, ở cạnh nhau!”
Ôn Noãn nghĩ lại thấy cũng hợp lý.
Bà không khỏi khen ông suy nghĩ chu đáo, Hoắc Minh rất đắc ý!
Một tuần sau, chuyên gia nước ngoài đến.
Tốt hơn những gì Hoắc Tây nghĩ, con không có vấn đề gì, mọi kiểm tra đều rất bình thường.
Chỉ là vẫn mang dòng máu gấu trúc.
Vẻ mặt cô khấn trương, Trương Sùng Quang quay người hôn cô: “Không phải rất tốt à, vẫn là
một động vật quý hiếm đấy!”
Hoắc Tây cắn môi: “Anh mới là động vật đấy!”
Lúc này xung quanh yên lặng, cậu không nhịn được nói: “Phải! Anh không khác gì động vật, còn là một tên cầm thú!”
Nghe lời này thật xấu hố.
Hoắc Tây hừ nhẹ một tiếng: “Chưa gặp qua người bố nào không biết xấu hổ như thế!”
Trương Sùng Quang hôn cô một cái.
“Nếu như xấu hổ, nào có cục cưng chứ!”
Hoắc Tây vốn dĩ muốn oán giận cậu, lúc trước cậu nói không muốn có con, cậu nói đi triệt sản, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cậu vuốt ve bụng dưới của mình.
Khoảnh khắc này, thật yên bình và tốt đẹp, cô bằng lòng dùng tất cả đế đánh đổi.
Trương Sùng Quang đối xử với cô rất tốt
Cậu dẫn cô về nhà, bắt đầu gọi điện thoại cho đồng nghiệp và bạn bè —
[ Thư ký Lý, hai tháng này ông cổ hết sức giảm bớt lộ trình cho tôi… Đúng rồi, tôi muốn chăm sóc bà xã.]
[Lục Thước, chúng ta hẹn xong ngày kia gặp mặt nói chuyện, đổi thành gặp tại nhà nhé!… Chị
của cậu mang thai, không thể rời cô ấy! ]
[Doãn Tư, có phải lần trước em mang về loại bong bóng cá kia rất tốt, có thể mua được không? … Không phải vì Hoắc Tây đang mang thai sao, phải bồi bổ chứ!]
Cậu nghiêm túc gọi điện thoại, từng người không quên báo Hoắc Tây mang thai.
Hoắc Tây ở một bên nghe máy cả buổi, nhịn không được liếc nhìn, yếu ớt phản đổi: “Trương Sùng Quang, anh làm như trên đời này chỉ có mình em là người phụ nữ mang thai vậy! Không quý hiếm đến thế!”
Trương Sùng Quang cúi đầu, hơi chạm vào chóp mũi của cô.
“Thế nhưng vì chính anh làm em mang thai, anh không cưng thì ai cưng em hả?”
Hoắc Tây hừ nhẹ: “vẫn ngọt ngào thế!”
Trương Sùng Quang chạm vào bụng dưới của cô: “Chắc chắn là một bé qái!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK