Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ngồi đợi rất lâu ở dưới lầu, chờ đến lúc Cố Vân Phàm trở về, ông ta mở cửa cho cô vào.

Quay qua nói với An Nhiên: "Cô ấy ngủ rồi, nhưng ngủ không được yên giấc, cô vào xem cô ấy đi."

An Nhiên không từ chối.

Lý Tư Ỷ sắp đính hôn, xác thực không thích hợp cùng ngài Cố dính líu quá nhiều.

Cố Vân Phàm không ở lại quá lâu, chỉ bảo với An Nhiên là sẽ về công ty, cuối cùng vỗ nhẹ bả vai cô: "Nếu cô có khó khăn gì thì cứ đến tìm tôi! Chúng ta không thể để mất vị trí này ở thành phố B "

An Nhiên gật đầu: "Ngài Cố, tôi hiểu rồi!"

Cô là thư ký của Cố Vân Phàm, theo thói quen sẽ quan tâm sếp đi đâu, Cố Vân Phàm bỏ thuốc lá xuống nói: "Mối quan hệ của chúng ta ở thành phố H hiện đang khá căng thẳng, nhưng dù có chặt chẽ đến đâu thì tôi cũng sẽ gặp trở ngại, sáng mai tôi với cô ấy phải chụp hình gia đình!"

Nghĩ tới việc này, tâm trạng ông ta bỗng nhiên không tốt.

Cố Thị không phải là điều ông ta muốn, ông ta luôn muốn được tự do nhưng ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắc kẹt cả đời.

An Nhiên lại tiễn ông ta xuống lầu.

Cố Vân Phàm lên xe, nhanh chóng rời đi.

An Nhiên trở lại căn hộ, bước vào phòng ngủ.

Lý Tư Kỳ đang say giấc nồng.

Giày, vớ đã được cởi ra, trong ngực đang ôm thú bông nhỏ của Lâm Hi, một bao lì xì to màu đỏ được đặt bên gối...... An Nhiên ngồi ở mép giường, yên lặng quan sát một lúc, duỗi tay vuốt ve nhẹ nhàng.

Thật ra Ngài Cố cũng luyến tiếc đi.

Tổng Giám đốc Cố rất thích Lý Tư Ỷ, chỉ là khi ông ta còn trẻ đã gặp được người tuyệt vời, nên suốt quãng đời còn lại liền cảm thấy ai đều không bằng người đó, chính là ông ta đã quên rằng điều quan trọng nhất trong hôn nhân là hai người thích lẫn nhau......

......

Buổi sáng, Lý Tư Ỷ tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy phong bao lì xì đỏ năm mới.

Thật dày, mỗi năm đều là 18.888.

Đếm xong, cô ấy ngồi trên giường phát ngốc một lúc, hoàn hồn liền nhảy xuống giường chạy ra bên ngoài...... An Nhiên đang nấu bữa cơm tất niên, đang tập trung nên không phát hiện Lý Tư Ỷ ở phía sau.

"Cái kia ...... Ông ấy đã tới đây phải không?"

Lý Tư Ỷ không có đủ tự tin, mặc dù đã say nhưng cô ấy cũng không say đến mức bất tỉnh.

Bây giờ nghĩ lại, dường như cô ấy đã ôm ông ấy, vừa hôn vừa gặm nhấm lại còn nói rất nhiều lời vô nghĩa, nếu cô ấy nghiêm túc nhớ lại chắc bản thân cô ấy sẽ không còn mặt mũi nữa.

An Nhiên dừng tay lại, cô nói: "Ngài ấy có đến!"

Ánh mắt Lý Tư Ỷ nhìn như dao.

Cô ấy nhìn chằm chằm An Nhiên: "Tôi không làm gì bậy bạ đó chứ?"

An Nhiên: "Có!"

Lý Tư Ỷ ôm đầu, gào hét nửa ngày, trừng mắt nhìn An Nhiên: "Sao cô không ngăn cản tôi lại?"

An Nhiên: "Đã ngăn cản, nhưng ngăn không được!"

Một lúc sau, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Lý Tư Ỷ đeo một cái túi nhỏ đi ra: ‘Tôi đi đây!"

Trong vài năm tiếp xúc, An Nhiên đã hiểu hết được cô ấy, còn chuẩn xác hơn cả việc có nắm chặt được chức vị hay không nữa.

Cô không ngăn cản.

Lý Tư Ỷ dậm chân: "Cô không giữ tôi lại sao? An Nhiên, rốt cuộc cô có bận tâm tôi không? Cô thế mà không giữ tôi lại...... Mệt cho tôi vẫn xem cô như bạn! Tôi còn muốn khi chúng tôi đính hôn sẽ giới thiệu bạn trai cho cô nữa! Thật là, tôi đã nhìn lầm cô. "

An Nhiên chậm chạp bước tới.

Một đĩa sủi cảo thịt bò đặt trên một chiếc bàn ăn nhỏ, cùng với chén nước sốt giấm.

Lý Tư Kỳ nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó ném cái túi nhỏ xuống, ngồi xuống ăn, đồ ăn đầy miệng vẫn nói chuyện: "Tôi đã nói lúc trước cô là dựa vào tay nghề của mình để chinh phục Hoắc Doãn Tư mà! Anh ta muốn loại phụ nữ nào mà không có chứ! "

An Nhiên chỉ mỉm cười nhẹ.

Lý Tư Ỷ thật sự cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, hét lớn: "Đừng tức giận! Tôi chỉ nói những gì tôi đang nghĩ trong lòng thôi! Nhưng mà Hoắc Doãn Tư lại dùng ánh mắt nhìn cô giống như tôi nhìn đĩa sủi cảo thịt bò này, ôi...... Anh ta ngoài cô liền không có người khác không phải sao, tôi thấy Tôn Điềm có ý với anh ta đấy, anh ta chắc là chưa giải quyết xong việc này. "

"Sủi cảo cũng không chặn được miệng của cô à?"

Lý Tư Ỷ nhìn dáng vẻ lạnh lùng của An Nhiên, có chút bất mãn: "Này, tôi thật sự coi cô như một người bạn, nhưng cô chỉ vì Cố Vân Phàm nên mới quan tâm tôi! An Nhiên, cô thật vô tâm mà."

An Nhiên cười nhẹ.

Cô hỏi lại: "Vậy cô muốn ngài Cố chăm sóc, hay là tôi?"

Lý Tư Ỷ ngừng nói, một lúc sau cô ấy lại lẩm bẩm: "Nói chuyện này thì có ích gì! Ông ấy cũng không chịu kết hôn với tôi."

An Nhiên không can thiệp.

Cô không biết Cố Vân Phàm có ý nghĩ gì, cũng không dám chậm trễ Lý Tư Ỷ, cô gái này cũng gần ba mươi tuổi, không thể trì hoãn nữa...... Chỉ là một cuộc hôn nhân như vậy thực sự hạnh phúc sao?

Lý Tư Ỷ ăn xong nửa đĩa, lại ngồi phát ngốc.

Cô ấy nói: “Chúng ta không đề cập đến ông ấy nữa......! Đều là chuyện của quá khứ!"

Tuy nói như vậy, nhưng khi về đến nhà, cô ấy vẫn mở bao lì xì màu đỏ, cầm từng tờ tiền mới chậm rãi sờ soạng một lần, bởi vì cô ấy biết đây là lần cuối cùng......

Khi cô ấy kết hôn, cô ấy sẽ là vợ của người khác.

......

Tiễn Lý Tư Ỷ đi, An Nhiên ở nhà một mình, mở hai bộ phim.

Vào buổi chiều, cô muốn ra ngoài đi dạo.

Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại đến, cô khá ngạc nhiên, cô nghĩ sau sự việc tối qua thì Hoắc Doãn Tư tạm thời sẽ không có bất kỳ liên lạc gì với cô, cho dù là chuyện về Lâm Hi, cậu cũng sẽ không liên lạc riêng với cô.

Sau khi suy nghĩ, cô vẫn trả lời.

Giọng điệu của Hoắc Doãn Tư vẫn lạnh lùng: "Lâm Hi muốn trở về! Hơn tám giờ tối, cô đến đón cậu bé."

An Nhiên không khỏi lo lắng.

Cô muốn hỏi rõ nhưng Hoắc Doãn Tư đã kết thúc điện thoại, An Nhiên đành phải cúp máy, cô còn tưởng rằng cô và Hoắc Doãn Tư sẽ đi đến cùng, bọn họ thậm chí còn không thể tôn trọng nhau như khách trên mặt danh nghĩa được.

Bây giờ mới năm giờ, cho dù cô có lo lắng thế nào cũng không thể xuất phát sớm được

Đó là nhà ông bà nội của Lâm Hi, không liên quan gì đến cô, cô không muốn mọi người coi thường mình......

An Nhiên chờ đến bảy giờ, cô thay quần áo.

Một chiếc váy dệt kim mỏng màu hồng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu be, tóc đen dài chỉ đơn giản là cột lên...... Mang lại cảm giác thành thục và nữ tính.

Mặc dù là để đón người, nhưng cô không thể đến nhà bằng tay không trong dịp năm mới.

Trên đường đi, cô cẩn thận mua các thực phẩm bổ sung đắt tiền, còn có trái cây, cố gắng không mất lễ nghĩa.

Xe chạy đến nhà Hoắc cũng vừa vặn đúng tám giờ.

Ngày đầu tiên của năm mới, trong nhà rất náo nhiệt, không chỉ nhà họ Hoắc mà ngay cả Lục Khiêm cũng đưa Hoắc Minh Châu cùng các con đến ăn mừng năm mới, vừa rồi khi ăn tất niên đã chiêu đãi hai bàn.

An Nhiên lái xe vào biệt thự.

Khi cô mở cửa, cô nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc RV màu đen.

Cô nhận ra đó là xe của nhà họ Tôn.

Tôn Điềm ở đây?

An Nhiên cảm thấy không tiện khi đi vào, tình cờ một người hầu đi ngang qua, vì vậy cô mở cốp xe và lấy quà nhờ người mang vào giùm...... Người giúp việc cũng là một người làm lâu năm của nhà họ Hoắc, trong nháy mắt ông ta hiểu rõ tâm tư của An Nhiên.

Cô Tôn đang ở đây, cô An thật sự rất bất tiện.

Người giúp việc cũng rất dễ nói chuyện, vì vậy ông ta mang theo đồ vật đi vào, nói với Hoắc Doãn Tử: "Cậu Doãn Tư, cô An lại đây đón cậu chủ nhỏ, cậu xem có phải để tôi dẫn cậu chủ nhỏ ra hay không?"

Trong sảnh lớn, Hoắc Doãn Tư mặc quần áo ở nhà, dựa vào ghế sô pha lật xem tạp chí.

Lâm Hi đang ngồi bên cạnh cậu.

Người của nhà họ Tôn có đến, nhưng họ không dùng bữa ở đây như An Nhiên nghĩ, trên thực tế, họ chỉ đến khoảng nửa tiếng... Xem như là lại đây hỏi thăm cùng với mang quà đến để nịnh bợ.

Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: "Cô ấy ở đâu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK