Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...

Ngồi trên xe, Hoắc Minh luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Minh Châu cũng không dám chọc anh.

Cô luôn cảm thấy anh trai không đúng lắm.

Vào bệnh viện, Hoắc Minh đột nhiên nói với lão Triệu: "Chạy xe đến dưới khu nội trú, chúng ta đến thăm cậu của Ôn Noãn."

Minh Châu cắn môi: "Sao lại đi thăm anh ấy?"

Sắc mặt của Hoắc Minh bình lặng, rất bình tĩnh nói: "Cậu ấy đã ở viện bốn tháng, cho dù là họ hàng thông thường cũng nên thăm chứ?"

Bốn tháng.

Nhớ lại cơ thể gầy ốm của Lục Khiêm, sắc mặt cứ trắng bệch.

Tay của Minh Châu siết chặt lại.


Cô rất lâu mới tìm lại giọng nói: "Anh, rốt cuộc anh ấy bị bệnh gì vậy?"

Hoắc Minh Châu không nói thắng.

Anh nghiêng người, lấy một xấp giấy tờ từ tủ phía trước, đặt lên tay Minh Châu.

Là báo cáo y khoa.

Minh Châu nhìn ông, nghi ngờ mở ra xem.

Chỉ nhìn một trang cô đã ngây người, sắc mặt tái nhợt. Báo cáo đánh giá bệnh lý có ghi, dự đoán sống không đến nửa năm.

Không đến nửa năm?

Lục Khiêm... Sao có thể?

Minh Châu run giọng nói: “Anh! Đây là thật sao?”

Hoắc Minh khế ừ một tiếng: “Là thật! Ông ấy đã nhập viện bốn tháng rồi, bố cũng giới thiệu cho ông ấy mấy chuyên gia nước ngoài, nhưng trước đó thân thể ông ấy sa sút quá rồi!”

Nghe xong, Minh Châu khẽ ngẩng đầu.

Đôi mắt cô nóng rực, có gì đó ấm nóng chảy ra.

Nhưng cô cố gắng kìm nén lại.

Hoắc Minh lấy khăn giấy đưa cô.

“Lau đi! Con gái khóc không xinh đâu.”

Minh Chân khế nặn ra nụ cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.

Hoắc Minh không báo cho Lục Khiêm hay thư ký Liễu, vì vậy Lục Khiêm cũng không biết, ông đang ở trong phòng bệnh dựa vào đầu giường xem giấy tờ.

Trong phòng bệnh yên lặng.

Tủ đầu giường để đầy giấy tờ.

Thư ký Liễu ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ngài đã xem giấy tờ đến bốn tiếng đồng hồ rồi, nên nghỉ ngơi thôi, lát nữa bác sĩ Trương đến sẽ mằng ngài.”

đi!"

Lục Khiêm vẫn cụp mắt xem giấy tờ.

“Ông ấy cứ thích lải nhải! Cậu giúp tôi đối phó với ông ấy

“Không xem không được! Công ty mới khởi đầu, còn có rất nhiều khó khăn phải vượt qua.

Lục Khiêm bỗng ngày người.

Ông khẽ nói: “Minh Châu đi theo tôi lâu như vậy, lại có hai đứa nhỏ, tôi cũng không thể không để lại gì mà đã đi được!”

Lời này khiến thư ký Liễu rất khó chịu.

Trước cửa, Minh Châu lại càng đau lòng hơn.

Ông lại đang dặn dò hậu sự, không hề có chút hy vọng nào.

Thư ký Liễu phát hiện ra cô.

Ngẩn người một lúc, rốt cuộc anh ta cũng phản ứng nhanh, giả vờ không có gì xảy ra: “Minh Châu, sao lại đến vậy! Mau vào ngồi đi, ông Lục đang nhớ cô đấy!”

Ánh mắt Minh Châu nhìn chằm chằm.

Lục Khiêm biết không thể giấu được nữa.

Hoắc Minh đứng trước cửa nói: “Tôi nói cho con bé rồi! Cậu, con bé có quyền được biết.”

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.

Một lúc sau, ông lên tiếng: “Truyền Chí, cậu đi cùng Hoắc Minh đi uống cà phê đi?”

Thư ký Liễu miễn cưỡng cười: “Được thôi!”

Anh ta đi ra ngoài, còn quan tâm nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, ánh nắng mùa thu chiếu qua cửa sổ khiến mọi thứ đều rõ ràng.

Lục Khiêm xuống giường.

Ông mặc đồ bệnh nhân trắng xanh, rộng rãi thấy rõ, cơ bắp hút mắt lúc trước gần như không còn nữa.

Đương nhiên, ông trông vẫn đẹp trai.

Da dẻ rất trắng, hốc mắt sâu lông mi dài...

Ngũ quan dễ nhìn.

Lục Khiêm dịu dàng nói: “Đứng ở cửa làm gì, qua ngồi nói chuyện đi.”

Minh Châu vẫn đứng ở cửa.

Cô cắn môi, khẽ khàng hỏi ông: “Tại sao không nói cho tôi biết?”

Lục Khiêm chợt ngây người.

Sau đó ông cười rất nhạt, ông làm động tác như thói quen tìm hộp thuốc lá, nhưng ông mặc đồ bệnh nhân sao có thuốc lá được chứ?

Ông buông tay xuống, nhìn cô nói: “Lúc đó anh phụ em! Lại bị bệnh thế này, phải nói với em thế nào?”

“Lục Khiêm anh đây không đến mức như vậy!”

Minh Châu rơi nước mắt.

Cô thì thầm lên tiếng: “Vì vậy, ông mới giấu cả bốn tháng, ông còn định âm thầm chết đi, để lại công ty rách nát cho Thước Thước đúng không?”

“Anh không muốn âm thầm chết đi!” Lục Khiêm nhíu mày.

Minh Châu nhìn giấy tờ trên đầu giường.

Không biết tại sao, cô đột nhiên nổi giận.

Cô đi qua, vứt hết giấy tờ xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK