Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong một chiếc Rolls Royce màu đen.
Tài xế Triệu im lặng lái xe, không dám nói một lời, mặc dù cảm thấy cô Lục trông thật đáng thương.
Lục Thước ngồi ở ghế sau.
Ánh sáng trong xe khá mờ, chỉ có ánh đèn neon từ bên ngoài thỉnh thoảng chiếu qua cửa số xe, loáng thoáng nhìn thấy bên trong xe.
Vẻ mặt Lục Thước hơi khó coi.
Từ đầu đến cuối, cậu đều có thể nhìn thấy bóng dáng Lục Huân qua gương chiếu hậu.
Hình bóng nhỏ dần,
Bị cậu bỏ lại tại chỗ!
Cô đứng chân trần trong đêm tối, trông nhỏ bé và cô độc, nếu trước đây chỉ vì cô không nghe lời mà khiến bản thân bị lạnh thì cậu sẽ rất đau lòng, nhưng giờ đây cậu đã hoàn toàn nhẫn tâm bỏ rơi cô.
Chắc cô đang khóc…
Có lẽ cô vẫn đang tự hỏi mình đã làm gì sai, có phải cô khiến cậu tức giận nên cậu mới không cần cô nữa không.
Lục Thước rũ mắt xuống, mỉm cười tự giễu.
Từ đầu đến cuối, cậu chưa từng có ý định muốn cô.
Chưa bao giờ có!
Một giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn phát ra từ tay nắm của cửa sổ xe chống đạn, khiến tài xế Triệu ở phía trước giật mình, cậu ta vội dừng xe lại, mở cửa ra thì choáng váng.
Nắm tay của giám đốc Lục dính đầy máu và có vết bầm tím lớn.
Có vẻ như ngài ấy đang có tâm trạng không tốt.
Tài xế Triệu run rẩy nói: “Hay là chúng ta lái xe về trước đi, trong căn hộ bên kia chắc cậu có thuốc!”
Lục Thước ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi một câu khó hiểu.
“Sau này cô ấy sẽ kết hôn với người như thế nào?”
Tài xế Triệu không biết, cũng không dám nói, cậu ta yên lặng dùng một cái băng cá nhân đơn giản băng bó vết thương cho ông chủ trước, sau đó muốn đưa cậu đi bệnh viện.
Nhưng Lục Thước lại bình tĩnh nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần đâu! Đưa tòi về biệt thự!”
Tài xế Triệu do dự một lúc, im lặng lên xe.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một biệt thự
lớn.
Lục Thước xuống xe, trong bóng tối dáng người mảnh khảnh của cậu trông rất cao lớn, đặc biệt là bờ vai rộng, vòng eo hẹp, nhìn vào là thấy thích mắt.
Những người hầu trong nhà hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
Tại sao cậu chủ nhỏ lại về vào lúc này?
Người hầu muốn hỏi xem cậu có muốn ăn bữa khuya không, nhưng Lục Thước xua tay tỏ ý không muốn nói chuyện.
Cậu một mình đi lên lầu, thả mình xuống chiếc giường êm ái.
Cậu không xử lý vết thương, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khi nhắm mắt lại, cậu nhìn thấy cảnh tượng cỏ bé ngốc nghếch kia bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt khóc nức nở.
Cậu lấy bàn tay không bị thương của mình che mắt lại.
Cười buồn bã.
Đêm khuya, Lục Thước mơ màng ngủ quên, khi tỉnh lại, bên ngoài đã truyền đến tiếng mưa nhỏ.
Trời đang mưa!
Cậu chợt ngồi dậy, ngơ ngác nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, bầu trời tối đen chỉ có chân trời lóe lên chút ánh sáng, nhìn thấy thật đáng sợ.
Hầu kết của Lục Thước hơi động đậy.
Chắc là cô đã quay về căn hộ của mình, sẽ không đứng ngoài trời mưa đâu!
Cậu thà nghĩ cô thông minh hơn còn hơn.
Nhận nhà, nhận séc và rời đi!
Cậu không muốn liên quan gì đến cô nữa, từ nay cũng không liên lạc nữa.
Nhưng cậu vẫn không thể ngủ được, nên đã đứng dậy đi tắm.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, ấm ướt và ấm áp, lướt qua cơ thể cậu nhưng không làm dịu đi sự nôn nóng trong lòng cậu Lục Thước đột nhiên rút một chiếc khăn tắm quấn qua eo, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Năm phút sau, cậu ngồi lên một chiếc xe thể thao.
Ba giờ sáng, chiếc xe thể thao màu đen đuối theo chân trời trắng sáng, phóng nhanh về phía đông.
Chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc xe rít lên một tiếng rồi dừng lại.
Lục Thước không xuống xe ngay.
Cậu ngồi trong xe, nhìn qua kính chắn gió phía trước xe thấy một thân hình mảnh khảnh đang ngồi xốm bên đường, cô vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng chỉ ngồi xốm xuống, dùng hai tay ôm lấy thân thể, vùi đầu vào tay mình.
Lục Thước từng học tâm lý học, đây là bản năng tự bảo vệ mình của con người.
Cơ thế cô ướt đầm, cô run lên vì lạnh.
Lục Thước lấy từ trong tủ ra một điếu thuốc, bàn tay run rẩy châm lửa rồi lặng lẽ hút thuốc.
Một đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.
Giống như một cuộc giằng co thầm lặng, cậu nghĩ cô sẽ không chịu đựng được lâu, cô sẽ nhanh chóng quay về thôi.
Đến điếu thuốc thứ năm, Lục Thước bóp nát điếu thuốc.
Cậu mở cửa xuống xe.
Giày da cao cấp của Ý đạp lên nước mưa phát ra những tiếng vang trầm đục.
Lục Huân ngước mắt lên.
Tóc cô ướt đẫm, ôm sát vào những đường cong cơ thể, quần áo của cô còn ướt hơn nữa.
Lông mi dài dính đầy nước mưa,
Cô trông giống như một chú chó con tội nghiệp ngâm mình trong mưa.
Khi cô nhìn thấy Lục Thước, trong mắt cô lóe lên một ánh sáng, nhưng sau đó ánh sáng lại tối đi, cô run rấy nhìn chằm chằm vào cậu, muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời.
Lục Thước nhìn từ trên cao xuống.
Cậu không ôm cô, cũng không nói chuyện nhẹ nhàng với cô, nếu cậu muốn tách khỏi cô thì cậu hoàn toàn có thể làm được, ướt át bấn thỉu chưa bao giờ là phong cách của cậu.
Cậu bảo cô quay lại, nhưng Lục Huân không di chuyển.
Lục Thước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, hầu kết lăn lộn, giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Cho dù cô có ngồi xốm ở đây ba ngày ba đêm, tôi cũng không thể ở lại! Nói đi, cô còn muốn bao nhiêu nữa, miễn là nó hợp lý thì tôi có thể đưa cho cô.”
Cậu lấy tờ séc ra.
Lục Huân lẩm bẩm: “Tôi không muốn tiền của cậu!”
“Thật là cứng đầu! Thế thì đứng lên, đứng lên và rời xa tôi. Sau này nếu gặp tôi thì hãy đi đường vòng, nếu không lại bị đàn ông giở trò. Đừng trách tôi không cảnh báo trước cho!”
Nói xong, trái tim Lục Thước đau nhói.
Cậu nhẹ nhàng che nó lại, không hiểu
chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Lục Huân ngẩng đầu nhìn cậu.
Nhưng cậu không hề mềm lòng chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Không biết qua bao lâu…
Lục Huân cuối cùng cũng đứng lên, khi cô đứng thẳng, cơ thể không khỏi run rấy.
Cô không nhìn Lục Thước nữa, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Được rồi! Hai ngày nữa tôi sẽ chuyển đi. Tôi không muốn nhà và tiền… Tôi đều không cần. Sau này tôi không làm phiền cậu nữa, cậu yên tâm đi.”
Lục Thước siết chặt nắm tay.
Lục Huân không nói tạm biệt với cậu, cô từ từ đi vào chung cư, biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Lục Thước đứng tại chỗ.
Màn đêm đen tối bao trùm lấy cậu, khiến cậu khó chịu đến mức muốn trốn thoát, nhưng cậu không rời đi, cậu đứng ở ven đường châm một điếu thuốc, từ từ hút, cậu nghĩ dù có chia tay, cậu cũng muốn đảm bảo rằng cô sẽ an toàn.
Chỉ thế thôi.
Ngay lúc Lục Thước hút được nửa bao thuốc, một chiếc Land Rover màu đen phóng tới,
kêu cót dừng lại ở tầng dưới.
Cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống.
Mặc quần jean, chỉ căn nhìn là có thể đoán được người này cao hơn 1 m8.
Lục Thước nhận ra khuôn mặt đó.
Người đại diện của Lục Huân, Diệp Bạch.
Một người ưu tú trong ngành, 30 tuổi, tính tình không tốt lắm.
Diệp Bạch nhận ra cậu, đá mạnh vào cửa xe, trừng mắt nhìn Lục Thước, nhưng cuối cùng vẫn đi lên lầu.
Lục Thước đoán là Diệp Bạch tới gặp Lục Huân.
Lúc này trong lòng cậu rất phức tạp, giống như nhà mình bị người khác lục lọi.
Cậu cười tự giễu.
Cậu và Lục Huân đã chia tay, sau này cô có cưới ai cũng không liên quan đến cậu?
Trời dần sáng, mưa đã tạnh từ lâu.
ở cửa có động tĩnh, Lục Huân được người đàn ông nửa đỡ nửa ôm, toàn thân bọc trong chiếc áo khoác cao bồi của Diệp Bạch, có vẻ rất rộng.
Trong tay Diệp Bạch cầm một túi hành lý nhỏ.
Ba người nhìn nhau, cảnh tượng thật kì diệu.
Lục Huân im lặng nhìn Lục Thước, Diệp Bạch mở cửa xe đỡ cô lên xe.
Cô ngoan ngoãn ngồi lên đó.
Diệp Bạch đóng cửa xe lại đi về phía Lục Thước, anh là một người đàn ông rất đẹp trai, toàn thân toát ra khí chất hoang dã, không dễ chọc vào.
Lục Thước đổi mặt trực diện với anh.
Diệp Bạch cười nói: “Cậu Lục, nghe tên đã lâu! Lục Huân không biết cậu là ai, nhưng tôi thì biết. Năm nay thực sự có lỗi với cậu vì để cậu hẹn hò bí mật với Lục Huân, được rồi, đều đã là người lớn, không ai để ý mấy điều này… Vì cậu Lục đã đề nghị chia tay nên chúng ta hãy chia tay một cách dứt khoát, tôi sẽ đưa Lục Huân đi, mọi thứ trong căn hộ của cậu vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu thứ gì, có thiếu cũng chỉ thiếu Lục Huân. Tôi nghĩ không thiếu những tài năng trẻ như cậu Lục sẽ không thiếu phụ nữ, chắc cậu Lục sẽ không nhai lại cỏ! Ôi, tôi quên nói cậu bạn biết, tôi khá thô lỗ và rất bảo vệ người của mình, nếu sau này cậu thay đổi ý định vẫn tiếp tục dây dưa với cô ấy, tôi nhất định sẽ đánh cậu răng rụng đầy đất, đến lúc đó tôi sẽ không quan tâm cậu có phải cậu chủ nhà họ Lục quý giá hay không!”
Giọng nói Lục Thước cứng ngắc: “Yên tâm!”
“Không thể tốt hơn đâu!”
Diệp Bạch gật đầu, lại trừng mắt nhìn cậu, lắc đầu rời đi.
Cửa xe mở ra rồi đóng sầm lại.
Chiếc Land Rover màu đen rất nhanh đã rời đi, nhanh đến nói Lục Thước không thế liếc mắt nhìn Lục Huân lần cuối.
Cô đã rời đi như vậy đấy.
Đi cùng một người đàn ông khác.
Là đàn ông, Lục Thước nhạy bén cảm giác được Diệp Bạch thích Lục Huân.
Cũng tốt, cô có người chăm sóc nên cậu yên tâm!
Lục Thước hơi ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi đi lên lầu.
Mở cửa căn hộ, bên trong vẫn gọn gàng ngăn nắp như lúc cậu rời đi, không phải Lục Huân thích dọn dẹp mà là mỗi lần cậu đến đây đều dọn dẹp, đồ đạc nhỏ nhặt của cô luôn vương vãi khắp nơi.
Cậu không biết cô lấy những món đồ dễ thương đó ở đâu.
Mấy món vẫn còn đó.
Lục Huân chỉ lấy đi quần áo của cô và một số bản phác thảo thiết kế quan trọng của phòng
làm việc.
Những thứ bị bỏ lại là vì cô không cần nó nữa.
Lục Thước đi vào phòng ngủ chính, trên giường đặt một chiếc áo sơ mi nam màu đen, chính là thứ cô thích mặc nhất. Thỉnh thoảng khi cậu đang làm việc trong phòng làm việc, cô mặc chiếc áo này sẽ ngồi trong vòng tay cậu, ầm ĩ muốn cậu ở cùng cô.
Nhưng rất it khi.
Hầu hết thời gian cô đều im lặng, làm công việc riêng của mình.
Thực ra cô rất ngoan ngoãn và dễ chăm sóc.
Một món quà nhỏ có thể khiến cô vui suốt nửa tháng.
Cô gần như chưa bao giờ đòi hỏi cậu bất cứ điều gì, cũng chưa bao giờ hỏi cậu về thu nhập của cậu, chi phí ở đây phần lớn là do cô chi trả… Cô… Cô coi nơi này như nhà của mình!
Lục Thước từ từ ngồi xuống.
Cậu lấy tay che mặt, không rõ ba tháng chung sống này có ý nghĩa như thế nào đối với cậu.
Điện thoại reo trong túi cậu.
Cậu cho rằng là Lục Huân, lúc này ngoài cô
ra không còn ai khác gọi cho cậu.
Nhưng người gọi lại là bố cậu.
Lục Khiêm chắc là vừa mới tỉnh dậy, giọng nói hơi khàn khàn: “Lục Thước, mẹ con phải đến thành phố B sớm hơn dự tính một ngày, bà ấy còn phải đến bệnh viện lấy thuốc, con đi với mẹ! Dạo này em gái con bận thi nên không thế đi cùng được! Ài, mẹ con ởtuối này vẫn như một cô bé, không có ai đi cùng thì không chịu đi một mình.”
Lục Thước ngơ ngác nói: “Con biết rồi, bố, gửi cho con sổ hiệu chuyến bay, con tới đón mẹ.”
Lục Thước không muốn ở lại nữa.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã chuấn bị rời đi, trước khi rời đi cậu đã gọi điện cho thư ký Phương.
Nhờ cô ta trông coi căn hộ.
Cúp điện thoại xong, cậu định rời đi thì ánh mắt lại rơi xuống chiếc tủ đầu giường, ở đó có một chiếc hộp nhung nhỏ.
Lục Thước bước tới, nhặt nó lên và mở ra.
Một viên kim cương nằm bên trong, rực rỡ chói mắt.
Đó là quà sinh nhật cậu tặng Lục Huân, nhưng cô không cầm đi.
Lục Thước im lặng nhìn hồi láu, đột nhiên gọi
điện cho thư ký Phương: “Cứ để căn hộ như thế này đã!”
Nói xong cậu đặt chiếc hộp nhung xuống.
Bước ra khỏi căn hộ thật nhanh.
Khi cậu lên xe thì trời đã sáng rõ, mắt cậu cay xè.
Cậu nghĩ có lẽ cậu đã quen với việc có người bên cạnh, bây giờ đột nhiên không có nữa thì không quen, theo thời gian, triệu chứng buồn cười này sẽ biến mất.
Hai tay cậu nắm chặt vô lăng bằng, đạp nhẹ chân ga.
Hai giờ chiều, cậu đón được Hoắc Minh Châu ở sân bay.
Thư ký Phương đi cùng cậu, cô ta biết nói ngọt, Minh Châu khá thích cô ta.
Ngồi trong xe, Minh Châu nhìn con trai mình.
“Trông con gầy đi! Sao thế, dạo này con bận công việc quá à?”
“Mẹ nghe bố con nói là con làm rất tốt.”
Lục Thước miễn cưỡng cười: “Có lẽ do quá bận rộn!”
Minh Châu do dự, nói đến hôn sự của nhà họ Tư, thực ra bà ấy cũng không mấy ủng hộ.
Dù sao năm đó bà cũng có quan hệ với con trai thứ hai nhà họ Tư, sau này họ trở thành thông gia thì chắc chắn sẽ phải gặp gỡ, bà lo lắng về điều này, nhưng bà không ngờ Lục Khiêm không hề cảm thấy áp lực tâm lý nào cả.
Lục Thước nhẹ giọng nói: “Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện đó sau nhé!”
Minh Châu vỗ vổ tay cậu: “Con tự quyết định đi! Con phải sống cuộc sống của chính mình.”
Lục Thước không nói nhiều.
Cũng may thư ký Phương có mặt ở đây, giữ bầu không khí sôi nối, còn nói sẽ dẫn Minh Châu đi ăn đồ ngon ở thành phố B.
Minh Châu rất dễ tính: “Cô quên tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố B sao?”
Thư ký Phương có vẻ ngạc nhiên.
Thực ra đó chỉ là thủ đoạn để lừa gạt mọi người mà thôi!
Khi họ đến bệnh viện, thư ký Phương ngồi đợi trong xe, Lục Thước đưa mẹ cậu đến bệnh viện.
Thuốc trị đau đầu được kê đơn hai tháng một lần.
Các bác sĩ cũng quen với việc này.
Sau khi nhận đơn thuốc, hai mẹ con vừa đi
vừa nói chuyện, Minh Châu mới nhận ra tay con trai mình bị thương.
ở chỗ khớp xương rõ ràng đã bị thương.
Bà đang muốn hỏi, Lục Thước lại nhìn về lối đi nhỏ phía trước…
Thời tiết giao mùa, đêm qua trời lại mưa.
Phòng truyền dịch của bệnh viện cực kỳ đông đúc, bên trong không có chỗ cho người ngồi, rất nhiều bệnh nhân đang ngồi ở hành lang truyền dịch, Lục Thước nhìn thấy Lục Huân.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô tái nhợt như tờ giấy.
Cô khoác một chiếc áo khoác dày, ngồi bên cạnh cô là Diệp Bạch.
Lục Huân ngủ say, đầu tựa vào Diệp Bạch vai.
Diệp Bạch một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu dịu dàng nhìn cô.
Lục Thước lặng lẽ nắm chặt tay.
Nhưng cậu không dừng lại mà lập tức đi qua.
Diệp Bạch nhìn thấy cậu.
Nhưng anh không nói lời nào, giống như đang nhìn thấy một kẻ tầm thường.
Đi ra ngoài hơn mười mét, qua hết lối đi nhỏ,
nắm đấm của Lục Thước mới thả lỏng.
Cả hai mẹ con đều không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Minh châu mới nói: “Hình như vừa rồi mẹ nhìn thấy đứa trẻ đó!” Bởi vì khúc mắc trong lòng nên bà ấy rất ít khi nhắc đến tên Lục Huân, thay vào đó luôn gọi cô là đứa trẻ đó.
Lục Thước đút hai tay vào túi.
Một lúc sau, cậu mới bình tĩnh cười: “Thật sao? Con không để ý!”
Uống thuốc xong, Minh châu vẫn đang nói về Lục Huân: “Mẹ nghe bà Liễu nói, đứa bé kia trở thành nhà thiết kế, đạt được giải thưởng lớn.”
Bà chợt cảm thấy có chút xúc động: “Tốt lắm!”
Lục Thước không nói gì, đưa mẹ ra xe, nhờ thư ký Phương đưa bà về.
Thư ký Phương có chút kinh ngạc: “Ngài Lục, ngài không về sao?”
Lục Thước bình tĩnh nói: “Công ty còn có một số việc phải làm, lát nữa con sẽ cùng mẹ ăn tối.” Nói xong, cậu cúi người hôn lên mặt Minh Châu.
Minh Châu trong lòng vui vẻ.
Nhưng bà vẫn không khỏi nói: “Nếu con có thể dùng tình cảm này đối xử với bạn gái thì tốt
rồi. Con đã hai mươi sáu tuổi, chưa từng hẹn hò tử tế với một cô gái nào, không bằng bố con.”
Lục Thước hừ một tiếng: “Con còn kém xa bố!”
Minh Châu nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu: “Chuyện ngày xưa con vẫn đế ý sao? Bố con nghe được lời này sẽ không vui!”
Lục Thước cười nhẹ, đóng cửa xe lại cho bà.
Chiếc nhà xe màu đen từ từ rời đi,
Nụ cười trên mặt cậu tắt hẳn.
Cậu không thể giải thích được tâm trạng chán nản như vậy, cũng không giải thích được tại sao cậu lại không vui khi nhìn thấy Diệp Bạch ở bên cạnh cô.
Cậu và Lục Huân đã chia tay, việc thân mật với người khác chỉ là chuyện sớm muộn.
Thật vô nghĩa khi cậu đế ý mấy việc này.
Lục Thước khẽ cau mày, nhìn về phía khu ngoại trú của bệnh viện, kiềm chế để mình không đi qua đó, trực tiếp lên một chiếc xe khác: “Tới công ty!”
Khi cậu làm xong công việc thì đã là 8 giờ tối.
Mẹ cậu gọi điện thoại tới hai lần nhưng cậu không muốn về nhà.
Cậu cần ở một mình.
Trên đường phố vào ban đêm, Lục Thước lái xe đi lang thang không mục đích thật lâu.
Sau một giờ, xe của cậu đậu trước một căn biệt thự nhỏ, đây là nơi ở của Diệp Bạch. Với địa vị và quyền lực của Lục Thước, có thế dễ dàng có được địa chỉ của một người.
Trong căn biệt thự nhỏ truyền ra ánh đèn màu cam.
Trông rất ấm áp.
Có một khoảng sân nhỏ với lan can màu trắng, bãi cỏ xanh được cắt tỉa cấn thận và một chuồng chó màu hồng xinh đẹp trước cửa biệt thự, trong đó có một chú chó Labrador sống.
Lục Thước ngồi trong xe quan sát từ xa.
Cậu biết Lục Huân đang tạm thời sống ở đây với một người đàn ông, cho dù người đàn ông đó là người đại diện của cô, mặc dù họ đã quen nhau gần tám năm!
Nhưng Diệp Bạch vẫn là đàn ông!
Cánh cửa biệt thự cọt kẹt mở ra.
Lục Huân ôm con chó đi ra ngoài, cô vẫn mặc áo khoác của Diệp Bạch, nhưng bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lửng, khiến cô trông đặc biệt thon thả.
Cô vuốt ve con chó rồi để nó về ngủ trong ngôi nhà nhỏ.
Con chó lớn rất thích cô, liếm tay cô làm nũng.
Lục Thước nhìn thấy Lục Huân nhẹ nhàng ngồi xốm xuống, chậm rãi ôm cố con chó, im lặng ỏm nó không nói một lời…
Cậu nhớ rằng khi họ sống cùng nhau, cô đã đề cập tới,
Cô muốn sống trong một biệt thự nhỏ như thế này,
Cô muốn một con chó có thế bầu bạn với cô khi cậu đi vắng.
Cô sợ cậu không có đủ tiền, vội vàng nói là họ có thể mua cùng nhau, hoặc cô có thế tự mình trả tiền…
Bây giờ cô đang vuốt ve con chó,
Nhưng đó là một con chó được nuôi cùng với người đàn ông khác!
Đôi mắt Lục Thước cay cay, chỉ cần có người ở bên cạnh cô, chỉ cần có người có thể cho cô một cuộc sống ổn định như vậy, cô đều sẽ tình nguyện ở cùng người đó.
Lục Thước có thể làm được, Diệp Bạch cũng có thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK