Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thang máy, mấy người vệ sĩ bao vây quanh Lục Khiêm.
Hoầc Minh Châu bị ép vào một bén góc thang máy, dáng người cô vốn mảnh khảnh, còn vừa mới đi súc ruột do uống ba vién thuốc ngủ, nay nhìn lại càng thêm phần mảnh mai.
Cô cố gắng nhích về phía Lục Khiêm đứng.
Mấy người vệ sĩ ai ai cũng hung hãng dọa người, ngàn cản cô, cô gái nhỏ vò cùng uất ức.
Thư ký Liều nhìn thấy cũng phải nở nụ cười.
Lục Khiêm mở miệng: “Để cô ấy tới đây!”
Phía trước nhường ra một con đường, Hoắc Minh Châu chen đến bên cạnh Lục Khiêm, cô quay về phía mấy người vệ sĩ kia làm mặt quỷ, dáng vẻ võ cùng đáng yêu…
Lục Khiêm không khỏi nghĩ tới bình sữa của cò bên trong túi xách.
ỏng cười nhẹ một cái.
Vốn đĩ cả người đang mỏi mệt nay đã thoải mái hơn rất nhiều, ông nghĩ chắng lẽ đây là sức mạnh của cò nhóc này sao? Có thế giúp ông thả lỏng tinh thần!
Lục Khiêm có một phòng xép ở khách sạn, cực kỳ lớn, diện tích lên tới ba trăm mét vuông.
Thậm chí bên trong còn có cả một phòng gym nhỏ.
Ông rất bặn rộn, sau khi vào phòng liền gọi đồ ăn, thư ký Liều lập tức đi săp xếp.
Không đến nửa tiếng, một bàn đầy món ăn Hồ Nam vò cùng phong phú được chủ bếp đấy vào, Lục Khiêm không thèm ngẩng đau lên, tập trung đọc tài liệu, chỉ lạnh lùng nói: “Mấy cõ gái trê bây giờ đều thích ãn cay, không có ý kiến chứ?”
Hoắc Minh Châu vội vàng lắc đâu: “Không
có, không có!”
Cò đâu dám có…
Ba người cùng nhau ăn cơm, rõ ràng thư ký Liều chính là trợ thủ đâc lực của Lục Khiêm, lúc ăn cơm cũng biết điều chỉnh bầu không khí, thỉnh thoảng sẽ nói đôi ba câu dí dỏm.
Hoắc Minh Châu không biết ãn cay.
Cô ăn được mấy đũa đã cay rát họng, đỏi mắt càng ngày càng đỏ.
Cuối cùng cô gái nhỏ nhịn không được, chọc chọc vào miếng cá hầm ớt, nhỏ giọng phàn nàn: “Vì sao phải ăn trong phòng khách sạn chứ! Cái vị cay này còn lâu mới bay bớt!”
Hừ, cái gì mà cò gái trẻ thích ăn chứ.
Rõ ràng là chính Lục Khiêm ông thích ăn cay!
Lục Khiêm đã phát hiện từ sớm nhưng vẩn luôn im lặng, nhìn dáng vê cò bé ngốc đỏ bừng cả mặt này khá hay ho.
ông liếc mắt nhìn thư ký Liễu một cái.
Thư ký Liễu ngầm hiếu, mỉm cười nói: “Bởi vì thân phận của òng Lục khòng tiện tới nhà ăn! Thoạt nhìn cỏ có vẻ không thích ăn món này, đế tòi gọi thêm món khác cho cô!”
Hoẩc Minh Châu nước mắt lưng tròng: “Tòi muốn ăn gà rán, muốn uống trà sữa!”
Cò lại chèn thêm một câu: “Trước kia ôn Noãn thường xuyên mua cho tòi ăn!”
Cõ mang ôn Noãn ra…
Lục Khiêm nhẹ nhàng cười một tiếng: Cõ bé ngốc ngày cũng không ngốc lắm.
Ông nhẹ giọng dặn dò thư ký Liều: “Gọi cho cò ấy một phần gà rán và trà sữa!”
Thật ra thư ký Liễu cảm thấy rất kinh ngạc: Từ trước tới giờ õng Lục đâu phải là người tốt tính đến vậy đâu, đều là người khác nhường nhịn ông, làm gì có chuyện dổ dành một cò gái nhỏ như bây giờ?
Lại còn là gà rán, trà sữa…
Nhưng mặc kệ thế nào, gà rán và trà sữa đều có cả.
Hoầc Minh Châu ngồi trên chiếc ghế sò pha đặt trước cửa sổ sát đất, ăn uống vò cùng thỏa mãn… Trừ trước đến nay lượng cơm Lục Khiêm ăn vốn không nhiều lăm, cho nên mặc dù đã vào nghề gần hai mươi năm, ông vần có thể giữ gìn khí chất và dáng người như hiện tại.
Ông chỉ ngồi ở đằng kia, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp.
Cô được nhà họ Hoằc nuôi nấng khá tốt.
Hỏm qua vừa mới nuốt thuốc, mới nãy còn lòi lõi kéo kéo trước mặt chồng chưa cưới, lúc này đã vui vẻ ăn gà rán, thật sự quá vò tư.
Thế mà Lục Khiêm lại có chút ghen ghét.
Bàn cơm đã dọn xong hết từ lâu, thư ký Liều ghé vào bên tai òng nói nhỏ: “ông Lục, người đã tới, bây giờ có cần gặp luôn không?”
Lục Khiêm gặt đầu.
Thư ký Liễu ít nhiều cũng đề phòng: “Vậy thì tới phòng sách?”
Lục Khiêm nghĩ ngợi: “Cứ ở đây đi, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng!”
Hoẩc Minh Châu nghe thấy bọn họ nói chuyện, cò lầc hai cái chân, cười tủm tỉm: “Chú Lục, chú cứ làm việc đi, chờ chú bận xong rồi hãy bàn việc giữa chúng ta.”
Thư ký Liễu không nhịn được phải nở nụ cười.
Con nhóc này, cô thì có thể nói chuyện gì với ông Lục chứ…
Lục Khiêm cũng không nói gì.
Sau đó, ông liên tục gặp mặt vài ba người, đều trong độ tuổi từ ba tới bốn mươi.
Nhìn rất có khí thế!
Chẳng qua trong đó có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, quyến rũ trưởng thành, lúc rời đi còn nhìn Hoằc Minh Châu rồi hỏi một câu: “Ông Lục, vị này chính là…”
Lục Khiêm không thích người khác nhìn trộm, lạnh lùng nói: “Con cháu trong nhà!”
Hoắc Minh Châu muốn cầu xin thay anh trai.
Nhưng chú Lục phải gặp nhiều người quá, ông không thấy mệt sao?
Sau đó cõ thật sự không chịu nối, nằm trên sỏ pha ngủ, thuận tay cầm gối ỏm ỏm thật chặt…
Khi màn đèm buông xuống, Lục Khiêm tiền nhóm người cuối cùng rời đi.
Ông rất mệt, nhưng ông quen uống một ly rượu vang đỏ vào những lúc thế này, giảm bớt một phần mệt nhọc trong cơ thể.
Trong căn phòng, ánh đèn u ám.
Lục Khiêm đã đối một bộ quần áo khác, bộ vest màu đen nhìn chững chạc hắn.
Ông cầm ly rượu vang đỏ, nhìn chăm chú cò gái nằm trên sò pha, ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong, ánh màu ngũ sắc như phủ lên người cô một lớp thủy tinh, thật sự vò cùng xinh đẹp.
Ông nghĩ, sao lại có một cô bé ngủ thế này cơ chứ.
Ngày thơ khờ khạo, không có chút phòng bị nào!
Dường như ánh mắt của ông quá nóng bỏng, Hoẩc Minh Châu tỉnh giấc. Cò xoa đòi mắt, quỳ ngồi trên sò pha.
Thân mình cò tinh tế.
Một bộ váy dài màu trắng, mái tóc dài đen như mực.
Đẹp đến mức không hề giống một đứa con nít.
Cò thấy rõ người đàn ông trước mặt, kêu như mèo nhỏ: “Chú Lục!”
“Dậy rồi hả?”
Lục Khiêm buông chén rượu xuống, chỉ cười nhẹ: “Ngủ trong phòng của một người đàn õng xa lạ, không sợ sao?”
Bời vì Hoắc Minh Châu đã ngủ quá lâu, khuôn mặt hồng hào.
Cò nhẹ nhàng gãi tóc, trả lời một cách hiến nhiên: “Khòng sợ, chú là cậu ruột của chị dâu… Cháu gọi chú là chú Lục mà!”
Lục Khiêm tiến về phía trước một bước.
Ông chỉ cần duỗi tay là có thế chạm đến mái tóc dài như mày của cô.
Nhưng ông chỉ đứng đó.
Minh Châu quỳ gối trên sỏ pha, kéo thẳng mái tóc rối, giọng nói mềm mại: “Chú Lục, chú bao nhiêu tuồi rồi?”
Lục Khiêm nhìn dáng vẻ lúc cô quỳ gối, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh.
Ông chỉ cười nhẹ một chút…
Minh Châu nhìn ngây người: Chú Lục cười rộ lên quá đẹp trai! Thật ra bên cạnh cô cũng không thiếu đàn ông đẹp trai, diện mạo của anh trai cò cũng là ngàn dặm mới tìm được một người, thế nhưng lúc chú Lục cười rộ lại khác, rất đẹp trai, rất có hương vị đàn ông.
Trái tim cò đập nhanh dần.
Không thế nào, Hoắc Minh Châu, cò sẽ không thích cậu của ôn Noãn chứ?
Dũng cảm lên nào!
Hoăc Minh Châu bị hiện thực có khả năng xảy ra này đạp đổ, vốn đĩ còn định tới để cầu xin, nay tất cá đã bị ném ra sau ốâu.
Lục Khiêm nhẹ nhàng tháo nút tay áo:
Không còn sớm nữa, tòi đưa cháu về!”
Cõ không có mặt mũi nói chuyện khác, ngoan ngoãn đi theo phía sau ông.
Lục Khiêm đi tới thang máy chuyên dụng, xuống tầng ngầm khách sạn, ỏng mở cửa một chiếc xe thể thao Lotus màu đen, rồi ý bảo cô ngồi vào.
Hoẩc Minh Châu ngồi xuống bên cạnh ông, nhỏ giọng hỏi: “Chú Lục, thư ký của chú đâu rồi? Không phải có rất nhiều vệ sĩ đi theo chú sao?”
Lục Khiêm cúi đau châm thuốc.
Làn da của ông vò cùng trắng, lúc hút thuốc khóe mắt có hơi hồng lên, cảm giác vừa tao nhã lại vừa hư hỏng.
Ông thở ra một ngụm khói, cười nhẹ: “Hành trình tư nhân, tòi không đưa bọn họ theo!”
Tư nhân, hành trình tư nhân…
Đưa cò về là hành trình tư nhân sao sao?
Hoắc Minh Châu cũng không biết cố gắng, ngay cả đòi tay đang đặt ở trên (Tâu gối cũng không biết nên để đâu.
Chiếc xe thế thao màu đen bay nhanh trên đường lớn.
ước chừng khoảng 9 giờ thì đã tới rồi cổng lớn nhà họ Hoâc.
Hoẩc Minh Châu đặt tay lên then cửa, cảm thấy hai chân nhũn ra, cô quay (Tâu lại nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú Lục, cháu…”
Lục Khiêm gác khuỷu tay ở trên cửa số xe, lẳng lặng hút thuốc.
Một lát sau, ỏng ném tàn thuốc đi, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Tuổi của tòi không phù hợp với mấy cò gái nhỏ.”
Hoầc Minh Châu cân mòi: “Cháu đã hai mươi bảy, không phải cô gái nhỏ.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng đưa ngón tay thon dài trắng nõn ra vuốt ve tay lái.
ông cười duyên, thậm chí có thêm phần hư hỏng: “Lúc nào cũng mang búp bê và bình sữa theo bên mình, không phái cô gái nhỏ thì là qì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK