Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn, bọn họ nhìn đối phương chăm chú.
Ai cũng không muốn chịu thua, ai cũng không muốn từ bỏ sự kiên trì của mình, mãi đến khi Hoăc Tây thấy mắt mình có chút chua sót.
Cô mới thấp giọng khàn khàn lên tiếng.
“Chẳng thú vị gì cả!”
“Trương Sùng Quang, chúng ta bắt đầu lại cuộc sống mới ròi. Tám năm trôi qua chắc chắn cậu cũng hiểu tôi rồi chứ, mà tôi đối với cậu cũng biết rõ, chỉ dựa vào việc ngủ với nhau hai lần do cảm xúc mãnh liệt, ngoài ra thì giữa chúng ta còn có gì chứ? Nếu cậu nhất quyết muốn nói đến tình cảm thì cũng đã là chuyện từ rất lâu rồi.”
Hoắc Tây khẽ xua tay: “Cậu quay về đi! Dạo này tôi bận rộn với một vụ án rất mệt rồi, Lục Thước bên kia tôi cũng phải khích lệ tinh thần! Tống giám đốc Trương, thực sự tôi không có sức lực chơi trò tình cảm với cậu đâu.”
Trương Sùng Quang vẫn không động đậy.
Ánh mắt cậu sâu thẳm như màng sương mù rất khó nhìn thấy.
Hoắc Tây rũ mắt, tự cười giễu: “Cậu chắc sẽ không biết, cảm giác đợi một người là thế nào.
Trương Sùng Quang, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, cảm giác đó cả đời này tôi không muốn nếm thử nữa.”
Trương Sùng Quang giật thót trong lòng.
Cậu cảm giác như bị ai đó gặm nhấm, rõ ràng rất đau nhưng cậu lại rất tỉnh táo.
Cậu thất bại ở chỗ.
Hoắc Tây không chịu chấp nhận cậu, đồng thời cậu cũng không thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Trương Sùng Quang này, trong thế giới của Hoắc Tây đã tan thành tro bụi. Thân thể ở đây nhưng đã sớm bị chôn vùi rồi.
Hoắc Tây nói xong thì đi đến trước cửa sổ sát đất.
Đế lại một bóng lưng từ chối cho cậu.
Cô nhẹ nhàng nhưng kiên định lên tiếng: “Đừng dây dưa nữa, nếu không tôi không chắc tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu, tốt nhất cậu đừng ép tôi!”
“Tôi vẫn ảnh hưởng đến cậu, có phải không?”
Giọng cậu khàn khàn không rõ tiếng, khẽ hỏi.
Hoắc Tây không đáp lời cậu.
Cô đứng thẳng người, nhìn chăm chú cảnh
đêm bên ngoài, ở nơi mà Trương Sùng Quang không nhìn thấy, khóe mắt cô chợt ẩm ướt.
Trương Sùng Quang đi rồi.
Cửa mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình Hoắc Tây, cô cứ vậy lẳng lặng đứng ở trên cao thành phố B, nhấm nháp cảm giác cô đơn thuộc về cô.
Đêm khuya thăm thẳm.
Cô nghĩ, cô cũng không phải không thể chấp nhận cậu.
Lúc cô ôm lấy cậu thì vẫn có cảm giác.
Nhưng, chính vì cô từng thích cậu như vậy, cô dành toàn bộ những thứ đơn thuần nhất trong đời mình cho Trương Sùng Quang, nhưng cậu không thèm ngó tới mà quay người rời đi.
Nếu như chấp nhận, cô cảm thấy có lỗi với bản thân.
Hoắc Tây khẽ ngẩng đầu, cố cô thon dài thẳng tắp.
Một tuần sau, Hoắc Tây ngồi trong phòng làm việc xử lý giấy tờ.
Cô đang gọi điện thoại với Lục Thước.
Hai nhà Lục, Tư tranh đấu, tôi sống anh chết, ý của Lục Khiêm bên này là ông ấy không nhúng
tay vào cũng không cho Hoắc Minh Châu động tay, tên nhóc Lục Thước này chẳng phải được lắm hay sao, đế cậu một mình đấu với cả nhà họ Tư.
Thành hay không thành đều là thử thách cậu con trai này của ông ấy!
Hoắc Tây không ngốc.
Trông thì, ông cậu của cô không quan tâm sống chết của con trai, nhưng thực tế là ông ấy đã đánh tiếng với mấy bạn cũ bên thành phổ c rồi, cổ phiếu Lục thị nhảy lên nhảy xuống rất kích thích nhưng ông cậu cô không sợ gì cả, phá sản thì dựa vào vợ thôi.
Đương nhiên, Lục Khiêm sẽ không quan tâm đến đám tiểu bối.
Quan hệ giữa Hoắc Tây và Lục Thước là bền chặt nhất, về quan hệ huyết thống có thể không phải gần gũi nhất, nhưng Hoắc Tây và Lục Thước có vẻ ngoài giống nhau nhất, vì vậy tổng giám đốc Lục ngoài mặt hô mưa gọi gió, nhưng Hoắc Tây lại có huyết mạch áp chết cậu tuyệt đổi!
Hai người thảo luận một lúc lâu.
Hoắc Tây cúp điện thoại, cô gọi kiếm soát viên tài chính của công ty kiêm cố vấn tài chính cá nhân của cô đến.
Người đến rồi, Hoắc Tây dựa vào ghế khẽ lắc lư.
“Công ty có bao nhiêu vốn lưu động?”
“Tài khoản cá nhân tôi có thể dùng được bao nhiêu vốn?”
Kiểm soát viên tài chính kiểm tra một lát.
“Luật sư Hoắc, tài khoản cá nhân của cô có dùng được khoảng chừng hơn ba mươi tỷ, còn về công ty vì cần phải xoay vòng nên có thế ít hơn nhiều, chỉ hơn một tỷ, những cái khác đều dùng đế đầu tư các loại?”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Hoắc Tây gõ bút trong tay lên bàn: “Như vậy, trước tiên chuyến vốn trong tài khoản cá nhân của tôi cho tống giám đốc Lục, ngoài ra xem giúp tôi tiền gửi ngân hàng Thụy Sĩ của tôi, gần đây tôi muốn mở một khoản ký quỹ.”
Kiếm soát viên tài chính do dự một lát.
Anh ta nói thêm: “Cô có cần giữ lại một ít không?”
Hoắc Tây cười nói: “Ha! Bàn Hằng của nhà họ Tư ở thành phố B mấy chục năm, em trai kia của tôi nói ra cũng là tinh anh trong giới kinh doanh, nhưng căn cơ thì kém xa so với người ta, tôi thấy là cậu ấy sẽ thua thôi! Thua rồi em trai về nhà cũng không ngốc đầu nối với vợ đâu!”
Kiểm soát viên tài chính cười nói: “Cô thực sự thương tổng giám đốc Lục!”
Hoắc Tây cũng cười, cô khẽ thở dài: “Tôi đã muốn mua ly trà sữa cho cậu ấy lâu rồi!”
Cô còn nhớ, năm đó cô đi tìm mẹ với tài xế, lại gặp được cô út và Lục Thước.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Lục Thước.
Trắng mịn mũm mĩm, rất giống với Tiếu Hoắc Táy, cô gần như vừa nhìn đã chắc chắn đây là em trai rồi.
Nhưng em trai lại ở trong căn phòng nhỏ như vậy.
Cậu và cô út đứng xếp hàng dưới trời nắng để mua trà sữa, mua được rồi cũng tiếc không dám uống…
Hoắc Tây là người bao che khuyết điểm.
Ngay cả Lục Thước bây giờ đã là tống giám đổc Lục, là người nắm quyền tương lai của nhà họ Lục, nhưng trong lòng Hoắc Tây thì cậu vẫn là cậu nhóc đáng thương!
Kiếm soát viên tài chính mau chóng làm việc.
Buổi chiều, Hoắc Tây nhận được tin nhắn Zalo của Lục Thước: “Chị, cám ơn chị!”
Hoắc Tây xem rồi khẽ cười.
Lúc này trợ lý của cô đứng ở cửa khẽ nói: “Luật sư Hoắc, tổng giám đốc của công ty đầu tư
Dung Thương đến, muốn nói chuyện với cô về đoàn luật sư.”
Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây không ngờ cậu lại đến, đây là sống chết vẫn không từ bỏ?
Hoắc Tây nâng mắt lên thì nhìn thấy cậu.
Trợ lý biết chuyện bọn họ, tìm cớ rồi rời đi trước.
Hoắc Tây tỏ ý Trương Sùng Quang đóng cửa lại, đích thân cô rót nước cho Trương Sùng Quang, đặt trước mặt cậu rồi nói chuyện như đang giải quyết chuyện công: “Thật ra chút chuyện này cậu bảo cấp dưới đến là được rồi!”
“Tôi muốn gặp cậu!”
Trương Sùng Quang có lẽ ở nước ngoài đã lâu nên nói chuyện cũng không vòng vo.
Cũng may Hoắc Tây cũng mặt dày.
Cô im lặng khẽ cười: “Đáng tiếc tôi không muốn gặp cậu! Được rồi, nói chuyện chính đi!”
Sắp xếp công việc sớm một chút, cậu sẽ không còn lý do đến tìm cô nữa.
Lúc bọn họ nói chuyện công việc, cũng ít trêu đùa lẫn nhau.
Đều rất chuyên nghiệp.
Đao thương môi kiếm, hai bên đều điều kiện
có lợi nhất!
Cuối cùng, là Hoắc Tây nhường một bước.
Trương Sùng Quang ký giấy tờ xong, cậu nhìn cô chăm chú, khẽ hói: “Rất thiếu tiền sao?”
Cậu biết tính cách cô, nếu không phải muốn khoản tiền này, cô sẽ không nhường một bước cuối cùng.
Hoắc Tây thu dọn bàn.
Cô hừ một tiếng “Tống giám đốc Trương không quản được đâu!”
Trương Sùng Quang cũng không giận, cậu rút một điếu thuốc ra, nhưng không châm thuốc.
Cậu rất ít khi hút thước trước mặt Hoắc Tây.
Cho dù có lúc cô cũng sẽ hút một điếu, nhưng trong tiềm thức cậu không muốn để cô phải hút thụ động, trong ấn tượng của cậu, Hoắc Tây vẫn là cô gái nhỏ mặc chiếc váy liền xinh đẹp.
Bây giờ lại rất biết cách trêu chọc người!
Cậu hỏi Hoắc Tây: “Là vì Lục Thước sao? Tỏi có thể giúp cậu!”
Hoắc Tây khẽ cười: “Mới mẻ đấy! Cậu và Lục Thước năm đó không phải quan hệ tốt đến mức mặc chung quần sao, không phải cùng nhau du học nước ngoài sao, sao vậy, bây giờ muốn giúp cậu ấy còn phải đến nói điều kiện với tôi nữa!
Trương Sùng Quang, em trai tôi ấy, cho dù có nhu nhược cũng sẽ không bán đứng chị gái mình đế đối phú quý đâu! Cậu quên cái suy nghĩ này đi!”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm: “Hoắc Tây, cậu đúng là hiểu rõ tôi!”
Cậu không nói cho cô biết.
Năm đó cậu gửi thư cho cô, bọn họ chia tay rồi, sau đó cậu quen bạn gái.
Lục Thước và cậu hung hăng đánh nhau một trận.
Sau này, bọn họ không qua lại với nhau nữa, trong mấy tiếu bổi nhà Hoắc, Lục, thực ra người hận cậu nhất chính là Lục Thước.
Nhưng người nọ lại im lặng bất động, ngoài mặt vẫn lịch sự xa cách với cậu.
Hoắc Tây thương Lục Thước, chuyện này, Trương Sùng Quang đương nhiên sẽ không nhắc đến.
Hoắc Tây không hứng thú nói chuyện vô nghĩa với cậu, cô đứng dậy: “Chuyện đã thương lượng xong, tống giám đốc Trương mời đi cho!”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Cậu thấp giọng: “Tôi có thế mời cậu ăn cơm không! Sắp tan làm rồi, cũng phải ăn cơm chứ đúng không?”
Hoắc Tây từ chối: “Xin lỗi nhé tổng giám đốc Trương, tôi có hẹn rồi!”
Trương Sùng Quang cũng không miễn cưỡng.
Hoắc Tây nhấc số nội bộ, gọi trợ lý tiễn cậu, đợi cậu đi rồi, Hoắc Tây cầm tấm chi phiếu kia lên, lại gọi kiểm soát viên tài chính đến, sau đó lại chuyến cho Lục Thước.
Cô không chỉ là vì Lục Thước, mà còn vì cô út nữa.
Năm đó cô út chịu khố như vậy, ngoài thân phận của ông cậu, cũng có một phần vì quan hệ thông gia.
Hoắc Tây rất thích Minh châu.
Làm xong việc, cô mới cảm thấy mệt.
Có lẽ lần này chạy tới chạy lui, quá căng thẳng, cô chuẩn bị buổi tối một mình đi uổng rượu.
Buổi đêm, tại quán bar.
Dù Hoắc Tây mặc đ’ô công sở, nhưng ngoại hình nổi bật và khí chất của cô đã quyết định sẽ không thiếu người làm quen.
Cô không quan tâm đến mọi người.
Chỉ yên lặng ngồi đó, thưởng thức cocktail.
Trương Sùng Quang cách xa mấy mét, im
lặng nhìn cô chăm chú, cô thà rằng mau say cũng không muốn ăn bữa cơm cùng cậu.
Hoắc Tây cũng nhìn thấy cậu.
Hai người nhìn nhau nhưng không lên tiếng…
Ngay lúc này, một người đàn ông trông khá bảnh bao đi đến, mời Hoắc Tây uống một ly.
Hoắc Tây có chút phân tâm, cô lại không phát hiện ra.
Người kia lại lớn gan ôm lấy eo cô, kề sát bên tai nói mấy câu, Hoắc Tây nhíu mày định nói từ chối, Trương Sùng Quang đã tiến lên kéo cố áo người đàn ông kia.
Đám một quyền!
“Mẹ nó mày dám chạm vào cô ấy!”
Trong quán bar có tiếng thét vang lên, người kia bất ngờ không kịp đề phòng lùi ra sau đụng vào bàn.
Thủy tinh vỡ vụn.
Trương Sùng Quang còn sợ chưa đủ, cậu lại tiến lên kéo người dậy, đấm một quyền vào người kia như đánh vào đầu heo vậy, nhưng tên kia lại như tên vô dụng vậy.
Trương Sùng Quang hung hăng đấm một hồi, rồi đá mấy đá.
Người kia nằm dưới đất rên rỉ.
Trương Sùng Quang viết một tấm chi phiếu một trăm nghìn, sau đó kéo Hoắc Tây đi.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Tây đều bình tĩnh.
Cô sớm đã qua độ tuổi đôi mươi rồi, đàn ông đánh nhau vì cô, đối với cô mà nói căn bản không có một chút cảm động gì, huống chi động cơ của Trương Sùng Quang…
Có lẽ người khác không biết, nhưng Hoắc Tây biết rõ.
Trương Sùng Quang chỉ là…
Cậu chỉ là không chấp nhận nối việc đánh mất, không chịu nổi việc bởi vì cậu mà chia xa tám năm, hay là sự thật cả đời này về sau cô cũng không còn thuộc về cậu nữa, nên cậu mới hùng hố đi như vậy!
Ra đến bên ngoài, Hoắc Tây lạnh nhạt: “Tỉnh táo rồi chứ? Tỉnh rồi thì tôi đưa cậu đến bệnh viện vậy!”
Tay Trương Sùng Quang bị thương rồi.
Xanh tím một mảng.
Nhưng cậu căn bản không để ý, cậu nheo mắt nhìn cô chằm chằm, giây tiếp theo cô đã bị cậu đè trên chiếc xe thế thao.
Trương Sùng Quang buổi đêm không giống như ban ngày, cả người anh tuấn thu hút!
Cậu giống như một con thú hoang bị thương
vậy!
Cậu vùi mặt vào gáy Hoắc Tây, khàn giọng đau đớn nói: “Hoắc Tây, cậu nói cho tỏi biết tôi phải làm gì? Làm thế nào, chúng ta mới có thế quay về quá khứ.”
Hoắc Tây cười lạnh: “Quả khứ cũng như tuổi tác vậy, không quay lại được!”
Có lẽ là cậu quá yếu đuối, cô đối xử với cậu cũng tốt hơn chút: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện!”
Cậu không chịu.
Cậu thì thầm: “Bệnh viện có Bạch Khởi, khònq sợ câu ta nhìn thấy lai qhen sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK