Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng.
Trong phòng ngủ riêng, Lục Thước không thế kìm lòng nổi, cậu và cô ấy đã xa nhau rất lâu, bây giờ ôm cơ thể mềm mại của cô ây, cậu động tình đến muốn chết, chỉ muốn có được cô ấy ngay trong giờ phút này thồi.
Lục Huân không đồng ý.
Đúng vậy, cô ấy thích cậu.
Nhưng thân phận bối cảnh của bọn họ, còn có người nhà họ Lục ở dưới tầng, mỗi lúc da thịt của cậu gần sát lại cô ấy đều thấy cực kỳ cứng ngắc, cô ấy chấp nhận rồi.
“Sao vậy? Em không đồng ý sao?”
Lục Thước nhẹ nhàng liếm hôn nước mắt nơi khóe mắt cô, thấp giọng dịu dàng hỏi.
Cậu thật sự không nhịn được, lại hôn lên môi cô ấy một cái,
Lúc này, ngoài cửa số nố pháo hoa.
Từng chùm bay lên bầu trời đêm, lại nở rộ ở nơi cao nhất, chiếu lên màn đêm tối rất sáng, rất sáng… Mọi người đều đang ồn ào xem pháo hoa bên ngoài, mơ hồ còn nghe thấy tiếng Lục u.
“Oa!”
Lục Thước ôm lấy Lục Huân, hai gương mặt trẻ tuổi dưới sự nở rộ của pháo hoa đẹp đẽ lạ thường.
Lục Huân từ bỏ giãy dụa trong ngực cậu.
Cô ấy chăm chú nhìn ra ngoài cửa số, tâm trí phiêu dạt đi đâu.
Lục Thước rất không hài lòng, lấm bẩm bên tai cô ấy: “Có phải Lục u rất đáng yêu không? Nếu em thích thì cho con bé làm em gái em được không?”
Lục Huân bổng lấy lại tinh thần.
Cô ấy nhận ra mình đang ở trong ngực cậu, mặt áp vào chiếc áo sơ mi trắng, trên đó còn thoang thoảng mùi sạch sẽ của nước giặt.
Ngước mắt lên, là hình bóng anh tuấn của Lục Thước.
Lục Huân muốn đẩy cậu ra, nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ chênh nhau quá nhiều,
Lục Thước không hề nhúc nhích chút nào.
Thậm chí cậu còn cúi đầu nhìn cô ây, trong ánh mắt có sự xâm chiếm mà cô ấy không thể chống lại được, khàn giọng hỏi cô ấy: “Chúng ta ra ngoài xem đèn hoa đăng hay hôn nhau ở đây?”
Lục Huân khó chịu quay đầu đi chổ khác: “Em không chọn cái nào hết.”
Lục Thước vẫn chăm chú nhìn cô ấy.
Đây là ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ, trong quá khứ bọn họ đã từng ở chung như vậy, cậu cũng nuông chiều cô ấy, nhưng cậu chưa từng nhìn cô ấy với ánh mắt đó.
Dưới ánh mắt như vậy, sự nữ tính của Lục Huân tự giác lặng lẽ thức tỉnh.
Cô ấy bổng nhiên thấy không được tự nhiên,
Càng thêm tức giận!
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Lục Thước muốn thì muốn, không muốn thì bỏ rơi cô ấy, bây giờ cậu nhớ nhung nên tìm đến cô, nếu cậu không yêu cô ấy có phải cô ấy đã bị cậu trêu đùa rồi không?
Khóe mắt Lục Huân ướt át, vẫn đấy cậu ra.
Lục Thước lại nắm được tay của cô ấy.
Cậu khom người cầm áo khoác của cô từ trên ghế salon, khoác vào cho cô ấy rồi đóng cúc cấn thận.
“Anh đưa em ra ngoài xem đèn.”
Rõ ràng, cậu rất quen thuộc với kết cấu của biệt thự nhà họ Liễu, cậu đưa Lục Huân từ tầng hai đi xuống một cái cầu thang khác, đi thẳng đến sau nhà, xe của cậu cũng đổ ở đây.
Lục Huân không đồng ý lên xe: “Lục Thước,
anh điên rồi sao?1
Cậu lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó liền nói: “Nếu như em không đi, anh còn có thế điên hơn, tối nay cho chú Liễu gấp đôi niềm vui thì sao nhỉ?”
Lục Huân tức giận đến mức tát cho cậu một cái.
Tính tình cô hiền lành như vậy, thật sự rất tức giận mới tát cậu.
Nhưng sức lực cũng rất nhỏ, không đau không ngứa.
Lục Thước không chạm mặt, chỉ dùng đầu lưỡi liếm, cười nhẹ: “Sao em không dùng sức hơn đi, em đau lòng anh à?”
Cuối cùng cậu vẫn không nỡ trêu chọc cô ấy.
Cậu nhẹ nhàng đấy người vào trong xe, chính mình cũng đi lên theo, rất nhanh sau đó đã lái xe rời đi.
Đến cửa, bảo vệ trong nhà đi đến.
“Là cậu Lục sao! Náo nhiệt như vậy mà ngài đã đi rồi sao?”
Lục Thước hạ cửa số xe, gật đầu không e ngại, sau đó lấy ra hai gói thuốc lá cho anh ta từ trong hộp đế đồ, nhân viên bảo vệ kia được quan tâm mà lo sợ, lắp bắp nói: “Cậu Lục, ngài thật sự quá khách khí rồi! Sao tôi có thế lấy thuốc lá của ngài được chứ!”
Dù nói vậy nhưng anh ta vẫn nhận thuốc lá.
Lục Thước cười: “Cậu vất vả rồi!”
Nói xong cậu nâng cửa xe lên, đánh nhẹ tay lái, chiếc Rolls-Royce màu đen nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ cầm điếu thuốc lúc lâu rồi hét lên: “Vừa rồi tôi không nhìn nhầm chứ! Cô chủ lớn ngồi trong xe sao?”
Cô chủ lớn đi cùng cậu chủ Lục!
Cô chủ lớn đi cùng cậu chủ nhà họ Lục!
Bảo vệ muốn khóc!
Anh ta phải làm sao bây giờ? Có nên báo cáo hay không, nhưng anh ta cầm thuốc lá của cậu chủ Lục… Hai trăm một bao, thuốc tốt đến mức nào, nếu không phải cậu chủ Lục cho, cả đời này anh ta cũng không được hút!
Lục Thước lái xe ra ngoài đi rất xa.
Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Huân, cô ấy ngồi bên cạnh cậu, không hề lên tiếng.
Thật ra bọn họ rất ít khi ở trong xe cùng nhau như thế này.
Khi đó cậu theo đuổi cô ấy rất dễ dàng, mà Lục Huân cũng coi như trạch nữ, bọn họ rất ít khi ra ngoài, hầu như cơm đều do cậu làm, lúc làm việc cô ấy không kề cận cậu, lúc rảnh rỗi lại nằm
trong ngực cậu, hai người ở trong nhà chọn phim xem.
Thật sự rất ít hẹn hò.
Nhưng bây giờ Lục Thước rất muốn hẹn hò với cô ấy.
Thành phố c là một thành phố cố, các khu thành cũ được bảo trì rất tố, các món ăn vặt cũng không tệ.
ở đèn đỏ phía trước, Lục Thước lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút.
Giọng nói của cậu trầm thấp mà dịu dàng: “Con đường trước mặt có thể thấy đèn hoa đăng, có bánh trôi nhà Tứ Hỉ ăn rất ngon, Lục u đã từng nói với anh mất lần, chúng ta đến ăn thử nhé?”
Lục Huân vẫn không chịu nói chuyện với cậu, cô ấy cùng cậu ra ngoài cũng vì bị ép.
Lục Thước cũng không tức giận.
Cậu vẩn phải có tác phong theo đuối cô gái nhỏ.
Hơn nữa, bọn họ từng yêu nhau, tính tình của cô ấy cậu cũng hiểu rất rõ, dáng vẻ không nói câu nào của cô ấy cậu cũng thấy rất đáng yêu.
Lục Thước dừng xe ở bãi đỗ xe.
Lục Huân ngồi trong xe không nhúc nhích.
Cậu mở cửa xe, nói nhẹ: “Xuống xe.”
“Anh tự ăn đi! Em không muốn xuống xe.”
Lục Thước liền nở nụ cười: “Đừng có trẻ con như vậy.”
Người như cậu thật ra rất đáng sợ, khi không quan tâm thì không quan trọng, lúc thật sự muốn theo đuổi một người thì rất kiên nhẫn, rõ ràng cậu nhỏ hơn cô ấy một tuổi nhưng sự bao dung lại cao hơn cô ấy rất nhiều.
Lục Huân lại nhỏ bé, ở trước mặt cậu càng không có sức.
Lục Thước thấy cô ấy không di chuyến, trực tiếp đấy người ra ngoài, một tay kéo nhẹ,
Một tay mở cửa xe.
Cậu ghé vào sau tai cô thì thầm: “Cứ phải thế này em mới ngoan đúng không?”
Bình thường Lục Thước vốn đã đẹp trai, một bộ quần áo lịch sự và chiếc xe sang trọng, lại ôm một người trong ngực đã hấp dẫn ánh mắt của các cô các chị bốn phía từ láu rồi…
Mặt Lục Huân hơi nóng lên, cô ấy đấy cậu: “Anh thả em ra.”
Lục Thước đối chỗ nắm vai cô ấy: “Trời lạnh!”
Trời thật sự rất lạnh, còn có vài bòng tuyết tung bay, thành phố c không giống ẩm ướt như thành phố B bên kia, Lục Huân rất sợ mùa đông,
thân dưới của cô ấy co lại, cuối cùng cũng không đẩy cậu ra.
Lục Thước ôm cô ấy đi, cười: “Đúng ra không nên mặc áo khoác cho em, cứ mặc cái váy thôi, sau đó anh có thể bao bọc em trong chiếc áo to của anh, cứ như mang con chuột túi nhỏ ra ngoài.”
Câu nói này rất cưng chiều, Lục Huân không phải làm bằng đá, cô ấy không thể không có cảm giác.
Nhưng cô ấy mạnh mẽ đè xuống.
Bông tuyết lướt nhẹ qua đầu vai.
Đi lại trên phố cố có một cảm giác lãng mạn đặc biệt, ba ngàn ngọn đèn rực rỡ phản chiếu lên những bức tường xám, mang lại chút ấm áp cho mùa đông.
Lục Thước rất thoải mái, nhưng Lục Huân lại sợ có người nhìn thấy.
Lục Thước dẫn cô ấy vào một cửa hàng ở phía trước, bên trong có đầy người, cậu hỏi ông chủ còn chỗ ngồi không.
Ông chủ nói không có,
Lục Thước không nỡ để Lục Huân ngồi ăn bên ngoài nên muốn đổi quán.
Nhưng khi Lục Huân thấy bánh trôi bốn màu này thì không nhấc nổi chân nữa.
Lục Thước chóp bàn tay cô ấy: “Em rất muốn ăn sao?”
Cậu cứ nghĩ là Lục Huân khó chịu như thế nào, không nghĩ đến cô ấy lại nhẹ nhàng gật đầu: “Nhìn ngon thật!”
Nói xong, mắt cô ấy hơi ướt.
Khi còn nhỏ cô ấy lớn lên ở thành phố c, sau có chuyện nên lại chuyển qua thành phố B, đồ ăn vặt ở nơi đây cô ấy lại chưa từng ăn qua, cô ấy muốn ăn thử, xem có hương vị của hạnh phúc không.
Bởi vì nhiều người ăn như thế, chắc chắn vị rất ngon.
Lục Thước thấy dáng vẻ của cô ấy thì đau lòng, cậu nhẹ nhàng ôm cô ấy vào ngực và lấy ra một cái ví da, từ bên trong cậu lấy ra khoảng mười tờ tiền màu hồng, nói với ông chủ: “Cho thêm một bàn ở bên ngoài, bên cạnh có một chậu than!”
Ông chủ nhìn thấy số tiền này thì cười không thấy mắt đâu.
Ông ta vội vàng nói: “Cậu thương bạn gái thật đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK