Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm nói như vậy, Minh Châu cũng không nghĩ nhiều.
Thậm chí bà ấy còn gật đầu: “Cũng đúng!”
Bà ấy nhẹ nhàng nói với Lục Khiêm: “Đứa nhỏ đó có lễ có chút sợ em đấy! Em đưa bao lì xì dày một chút, có lẽ cô bé sẽ không lo lắng.”
Có lẽ thời gian đã lâu rồi.
Hoặc có lẽ con cái đều đã lớn, nên những chuyện quá khẽ bà ấy cũng không còn để ý đến vậy.
Minh Châu lên 1’âu chuẩn bị bao lì xì.
Lục Khiêm ngẩng đầu nhìn bà ấy, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
Thư ký Lục khẽ huých ông ấy: “Mọi người còn chưa nói chuyện đó à?”
Lục Khiêm hạ thấp gióng: “Xem theo ý của bọn nhỏ thôi!”
Nửa tiếng sau Lục Thước đã đến nhà họ Liễu.
Trong biệt thự rộng lớn, ngoài người làm cũng chỉ có Lục Huân ở nhà, cô ấy đang ở phòng khách đọc sách.
Lò sưởi trong tượng rực cháy, cô ấy mới gội
đầu, dựa vào sưởi ấm.
Lục Thước đi đến, người làm trong nhà ít nhiều cũng đoán được quan hệ giữa bọn họ, vì vậy cũng gần gũi hơn: “Cậu Lục đến rồi!”
Lục Huân nâng mắt nhìn thì thấy Lục Thước.
Cậu trông có vẻ phong trần mệt mỏi, áo khoác đen móng có dính chút tuyết.
Cô ấy khẽ nhíu mày: Anh đến làm gì?
Lục Thước ngồi xốm, giúp cô vuốt mái tóc ẩm ướt: “Sấy tóc đi, đi ăn cơm giao thừa với anh.”
Tim Lục Huân đập nhanh hơn.
Cô ấy nhìn cậu, qua một lúc vẫn không có động tĩnh gì, Lục Thước lại nói một lần nữa: “Nghe lời!”
Cậu dặn dò người làm đem máy sấy xuống, thái độ giống như chủ nhân vậy.
Người làm cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, vui vẻ lên lầu.
Lục Huân cắn môi: “Em không muốn đi! Em đi sao mà được chứ!”
Lại nói, Tư An Nhiên đã đến thành phổ c rồi, hơn nữa còn chạy đến Lục viên.
Tư An Nhiên thẳng thắn theo đuổi Lục Thước nồng nhiệt như vậy, Lục Huân càng cảm thấy thân phận mình hèn mọn… Cô ấy nào có
dũng khí cùng cậu ăn bữa cơm giao thừa.
Người làm cầm máy sấy đến.
Lục Thước ngồi trên sô pha, sấy tóc cho Lục Huân.
Cô ấy muốn trốn, cậu khẽ giữ cô ấy lại, dịu dàng thấp giọng nói: “Em mới chạy về từ thành phố B! Cũng coi như hơn hai mươi tiếng rồi chưa chợp mắt! Đừng quậy nữa nhé?”
Lục Huân rũ mắt: “Lục Thước! Em đã nói chúng ta…”
“Anh không chấp nhận!”
Lục Thước thì thầm: “Chúng ta thích nhau, tại sao không ở cạnh nhau?”
Nếu dễ dàng tìm được người thay thế, thì đó không phải là tình yêu rồi!
Lục Thước trước giờ đều biết bản thân mình muốn gì, một khi đã quyết thì sẽ không hối hận.
Cậu không nói gì thêm, chỉ im lặng giúp cô ấy sấy khô tóc, cuối cùng vổ nhẹ vai cô: “Đi thay quần áo đi!”
Lục Huân còn muốn nói gì đó.
Lục Thước nhìn cô ấy, dịu dàng nói: “Tiểu Huân, em thật sự không muốn ở cùng anh sao?”
Dưới ánh đèn, trong mắt cậu hiện rõ tơ máu.
Xem ra, chuyện cậu nói là thật, đã hơn hai
mươi tiếng chưa ngủ rồi.
Lục Huân muốn hỏi chuyện Tư An Nhiên, nhưng cô ấy không nói nên lời, chỉ im lặng lên lầu.
Lúc thay đồ, cô ấy cũng tự hỏi mình: Có muốn ở cùng Lục Thước không?
Cô ấy muốn!
Vậy cô ấy có thể vì Lục Thước dũng cảm một lần hay không?
Lục Huân nhìn bản thân trong gương, cảm thấy xa lạ, cô ấy khẽ xoa mặt mình: Người với đôi mắt đầy niềm vui này, là bản thân cô ấy sao?
Người trong gương đã trả lời cho cô ấy.
Lúc cô ấy xuống lầu, Lục Thước ngấng đầu nhìn cô ấy.
Lục Huân mặc một chiếc váy dài màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác một áo lông dáng dài màu trắng, trông rất xinh đẹp thanh thuần.
Cô ấy xuống lầu, nhỏ nhẹ bảo người làm chuấn bị quà cho cô ấy.
Lục Thước không ngăn cản, chỉ yên lặng đợi cô ây.
Một lúc sau, người làm đưa giỏ trái cây vận chuyển bằng đường hàng không đến, Lục Thước đưa tay nhận lấy.
Cậu ở nhà họ Liễu căn bản không cần phải e
dè, trực tiếp ôm lấy Lục Huân đi, cô ấy nhỏ giọng nói như vậy không ổn.
Lục Thước chuyến sang năm tay cô ấy.
Lục Huân không làm được gì cậu, cũng không nói gì, chỉ là lúc lên xe Lục Huân nhẹ giọng nói: “Để em lái xe cho.”
Lục Thước đặt giỏ trái cây sau cốp xe, lúc đóng lại thì khẽ cười tựa như không.
“Sao vậy, đau lòng à?”
Lục Huân không lên tiếng, cô ấy chỉ ngồi vào ghế lái.
Lục Thước đỡ cửa xe nói nhỏ: “vẫn chưa đến mức thiếu ngủ! Xuống xe đi, đế anh lái.”
Lục Huân không chịu.
Lục Thước nhìn cô ấy chằm chằm một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Em như vậy, đúng là rất giống vợ.”
Lục Huân đỏ mặt: “Em lo lắng cho anh, anh không nên trêu chọc em vậy.”
Tính cách cô ấy rất tốt, cho dù trách cứ cũng chỉ nhỏ giọng, khiến Lục Thước cảm giác rất đáng yêu. Cậu chỉ muốn hôm nay không phải giao thừa, cậu sẽ đưa cô ấy đến nơi không người rồi tận sức bắt nạt cô ấy!
Thế nhưng cậu cũng muốn cùng cô đón
năm mới!
Lục Thước ngồi vào ghế phụ, nhì Lục Huân lái xe thuần thục, cậu khẽ hỏi: “Học lúc nào vậy? Anh chưa từng thấy em lái xe.”
Lục Huân mím môi: “Mười tám tuổi đã học rồi, không thích lái lắm.”
Lục Thước gật đầu.
Một lát đã đến ngã tư phía trước, là đèn đỏ, cậu không nhịn được nắm tay cô ây.
Lục Huân khẽ rút tay ra: “Đang lái xe đấy!”
Lục Thước trực tiếp nắm nhẹ cằm cô ấy nghiêng qua hôn cô ây…
Lục Huân yên lặng không động đậy.
Gương mặt bọn họ tựa sát nhau, làn da cậu rất nóng, hôn vào môi cô lại càng nóng hơn, cứ vậy trêu chọc cô…
Lục Huân bị buộc phải ngậm miệng lại.
Lục Thước khẽ cười, bỗng hiên hôn sáu vào trong.
Lục Huân ngây ngô, nào phải đối thủ của cậu, khẽ đập vào vào vai anh, ê a vài tiếng.
Lục Thước buông cô ra.
Môi cô đỏ nhuận mê người, cậu lại không nhịn được ngậm mút một lát.
Thời điểm này đêm ba mươi, mọi người đều ăn cơm rồi.
Trên đường không có xe, cậu và cô cứ ở ngã tư đường, hôn nhau cũng đến mười phút.
Lúc kết thúc thật sự, mặt Lục Huân đỏ bừng lên.
Cô run giọng nói: “Anh không được như vậy nữa!”
Lục Thước khẽ xoa môi cô, khàn giọng nói: “Hai ba ngày không gặp em, rất nhớ em.”
Lục Huân đạp chân ga, không chịu quan tâm cậu nữa.
Người này không đứng đắn.
Lục Thước lại không tha cho cô, khép hờ mắt hỏi: “Cái tên u Mỹ ngực lớn kia trong nhà em đâu?”
Lục Huân cắn môi: “Anh ấy tên Diệp Bạch, không phải…”
Từ kia, cô không nói ra được.
Lục Thước khẽ cười, thật ra là cậu ghen, nhưng thân phận người quản lý này đi theo người ta, cậu cũng không ngăn được, dù sao ở bên cạnh nhau lâu như vậy vẫn không có gì thì vĩnh viễn cũng không có.
Tâm trạng Lục Thước rất tốt!
Chiếc xe chầm chậm chạy đến Lục viên, Lục Huân rõ ràng càng căng thẳng hơn.
Lục Thước nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy, con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, căng thẳng sao?”
Két…
Lục Huân đạp thắng, nhưng vẫn đụng phải cột đá phía trước.
Rầm một tiếng.
Chiếc Roll Royce quý giá, mặt trước bị đụng mất một mảng, logo xe rơi xuống.
Lục Huân nhìn nói: “Ai bảo anh nói bậy đấy.”
Lục Thước cũng không giận, cậu dựa vào ghế cười.
Quản gia chạy đến, tay cầm đèn điện chiều vào, lớn tiếng gọi: “Cậu chủ đụng xe rồi! Mọi người mau đến xem xemT’
Hét to như vậy, hay lắm, người trong phòng khách cũng chạy ra ngoài.
Lục Khiêm và Minh châu đi trước, vừa nhìn đã thấy Lục Huân ngồi ở ghế lái, còn con trai bọn họ thì lại thoải mái ngồi ở bên cạnh.
Lục Khiêm tức giận đang định mắng con trai.
Minh Châu tiến lên trước mở cửa xe: “Tiểu Huân không sao chứ?”
Bà ấy lại nói Lục Thước: “Sao con lại đế Tiểu Huân lái xe chứ!”
Mặt Lục Thước dày, cậu ngồi đó khẽ cười: “Cô ấy lái xe rất tốt! Chỉ là vừa nãy con nói đùa với cô ấy mấy cáu, cô ấy không lái nổi nữa, nên mới đụng xe.”
Minh Châu kỳ quái hỏi: “Con nói gì với con bé?”
Lục Thước ra vẻ đang định nói…
Lục Huân gấp gáp: “Anh không được nói.”
Lục Thước nhìn cô ấy, chỉ cười, có chút lường biếng.
Minh Châu cũng không phải ngốc.
Con trai biếu hiện rõ ràng như vậy, nếu bà ấy còn không có cảm giác gì thì chẳng phải bà ấy sống vô ích mấy năm nay rồi sao?
Đón năm mới, bà ấy cũng không nói gì.
Nhóm người vào nhà, Lục Huân rõ ràng không tự nhiên lắm, Lục Thước cũng không gần gũi với cô ấy,
Cậu nhìn Tiếu Lục U, khẽ hất cằm.
Tiểu Lục u cầm máy tính bảng, chạy đêm ôm lấy cánh tay Lục Huân: “Chị Lục Huân, giúp em qua cửa này với.”
Lục Huân vẫn chưa kịp nói gì đã bị Tiểu Lục
u kéo đi rồi.
Một cái bàn tròn lớn, hai cô gái tụ đầu vào nhau.
Gần gũi thân thiết.
Ánh mắt Lục Thước nhìn Lục Huân một lát, cởi áo khoác rồi nói chuyện kinh doanh với bố mình và bố con nhà họ Liễu, Minh Châu và bà Liễu cũng nói mấy chuyện phụ nữ với nhau.
Thức ăn lần lượt được đưa lên.
Lục viên vô cùng náo nhiệt.
Minh Châu vội rút bao lì xì ra, đưa cho Lục Huân: “Tiếu Huân, bao lì xì của dì nhé.”
Lục Huân có chút bất ngờ, sau đó đôi mắt chợt phiếm đỏ.
Lục Khiêm cũng đưa bao lì xì qua, cười nói: “Ngốc rồi sao! Dì cháu cho cháu lì xì, còn không mau nhận đi.”
Lục Huân khẽ run môi.
Thật ra chỉ có bản thân cô ấy mới biết, cô ấy đến đây rất mất tự nhiên, cô ấy không biết bản thân có thực sự được chào đón hay không, cô nghĩ dì Minh Châu đã nhận thấy được gì đó rồi, nhưng giờ dì ấy vẫn nguyện ý cho mình bao lì xì.
Cô ấy vươn tay nhận lây.
Một bạn tay còn nhanh hơn cả cô ấy, nhận
lây.
Là Lục Thước.
Cậu tự nhiên nói: “Tiểu Huân không có túi, con cầm giúp cô ấy.”
Bầu không khí bỗng cứng nhắc.
Như vậy không khác gì công khai, là kiểu nói rồi nhưng lại giống hư chưa nói vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn Minh Châu.
Lục Thước biết bản thân khá liều lĩnh, cậu đang đợi mẹ cậu tỏ thái độ, đương nhiên bà ấy không đồng ý thì cậu cũng phải ở cùng Lục Huân, dẫn con gái về nhà thì không lý gì lại rút lui.
Minh Châu khẽ nhếch miệng.
Đương nhiên sẽ không thờ ơ!
Con trai bà ấy, cùng với con gái người mà bà ấy hận nhất, lại quen nhau.
Lục Thước muốn bà ấy đồng ý.
Minh Châu nghĩ, cho dù bà ấy có đồng ý hay không thì bà ấy cũng sẽ không phản đổi.
Cuộc đời là của bản thán Lục Thước, bà ấy không thể vì mình không thích mà đi ngăn cản hai bọn họ… Như vậy không phải bà ngăn cản Lục Huân gả vào nhà họ Lục mà là đấy Lục Thước đi xa.
Trong lòng bà ấy phức tạp, không rõ là cảm
xúc gì.
Một lúc lâu sau, bà ấy tháo vòng phỉ thúy đeo trên tay xuống, cung đưa cho Lục Thước: “Con giúp con bé đeo lên đi!”
Lục Thước ngồi đó.
Cậu nhìn mẹ mình chăm chú, đầu mũi chua xót, một lúc lâu sau vẫn không nói được gì.
Minh Châu cũng vậy.
Bà ấy thương Lục Thước, tình cảm này người khác không thể hiểu được, bà ấy từng mang theo Lục Thước lưu lạc bên ngoài hai ba năm, bởi vì bà ấy tuổi trẻ xúc động, khiến Tiểu Lục Thước phải chịu khố nhiều.
Bà ấy vẫn luôn muốn bù đắp.
Lục Huân là con gái của Lam Tử Mi, nếu giao cô ấy cho Lục Thước có thế khiến cậu vui vẻ thì Minh Châu cũng nguyện ý.
Chỉ là để bà ấy có thế đối mặt bình thường thì vẫn cần thêm thời gian.
Cuối cùng Lục Thước đưa chiếc vòng tay kia qua.
Cậu muốn đeo cho Lục Huân, bàn tay thon dài được cậu nắm trong tay, bỗng có chút luống cuống.
Lục Huân như muốn khóc.
Cô ấy thấp giọng nói: “Cám ơn dì.”
Minh Châu chỉ khẽ cười.
Phía dưới bàn, Lục Khiêm nhẹ nhàng nắm lấy tay bà ây, nắm thật chặt.
Bọn họ nhìn Lục Thước đeo vòng cho Lục Huân, món đồ đó là của bà cụ đế lại, nếu bà cụ linh thiêng biết được Lục Thước đã có cô gái mình thích, chắc chắn sẽ rất vui.
Lục Khiêm bảo người làm đen rượu trắng đến.
Minh Châu không yên tâm khuyên vài câu, Lục Khuyên nói: “Không sao đâu, chỉ uống một ly thôi.”
Nhà họ Liễu cũng không dám thở mạnh.
Mãi đến khi rượu được đem lên, thư ký Liễu và Lục Khiêm khẽ chạm ly, bầu không khí mới sôi nổi trở lại.
Mọi người cùng uổng rượu.
Mấy người trẻ tuối không ngồi nối nữa, được một lát Tiếu Lục u đã kéo Lục Huân đi ra xem pháo hoa, còn quấn lấy quản gia lấy ra một ít, tự mình bẳn pháo hoa.
Pháo hoa bắn lên trời, bờ vai Lục Huân được người ôm lây.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn, là Lục Thước.
Cậu uống một ít rượu, gương mặt nho nhã ửng đỏ, trông rất thu hút.
Lục Huân nhỏ giọng nói: “Anh ra đây sao không mặc thêm áo khoác?”
Lục Thước cười nói: “Không lạnh!”
Cậu rút một điếu thuốc tư trong túi, cúi đầu châm thuốc, sau đó tiến lên châm một hàng pháo hoa… Tia lửa bắn khắp nơi, cách rất gần.
Tiếu Huân nhát gan, cô ấy tránh về phía sau.
Lục Thước ôm cô ấy trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy lộ ra ngoài, có chút lưu luyến nhìn chăm chú vào pháo hóa.
Tiếu Lục u cầm pháo hoa lớn, chạy quanh bọn họ.
Một lát sau, Lục Thước cũng ôm cô bé đến, ôm cả hai cô gái.
Tiểu Lục u không hề ghen tỵ chút nào.
Cô bé đòi bao lì xì với Lục Huân.
Lục Huân không chuẩn bị, Lục Thước bèo bảo cô ấy lấy trong túi mình, Lục Huân đi lấy ra… Sau đó cô ấy ngấng đầu nhìn cậu, Lục Thước khẽ cười.
Cậu vuốt tóc cô, hôn cô.
Mặt Lục Huân ửng đỏ…
Tiếu Lục u thích chơi đùa, không đứng yên
được, chẳng mấy chốc đã chạy đi chơi chỗ khác rồi.
Lục Thước đưa Lục Huân đến dưới gốc tử đằng, cậu đè hôn cô ấy một lúc lâu mới tựa vào cô ấy thở dốc.
Lục Huân vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng cô ấy không thể phớt lờ thân thể cậu nên không dám động đậy.
Lục Thước kề sát tai cô ấy: “Tìm chỗ khác?”
Lục Huân cảm thấy không tốt, lần đầu tiên cô ấy chính thức đến nhà gặp mặt, cô ấy không thể tùy tiện xảy ra quan hệ với cậu như vậy được.
Lục Thước cũng không phải không nhịn được.
Cậu nhìn ra được lo lắng của cô ấy, không nói gì, chỉ ôm cô ấy vào lòng hôn.
ít nhiều cũng để cô ấy chạm vào.
Lục Huân nhát gan, giống như chú thỏ vậy, Lục Thước khẽ cười.
Cuối cùng ôm lấy nhau, cậu giả vợ giận dỗi nói: “Đã lâu không làm rồi, quên mất mùi vị ra sao ĩ 99
rồi.
Tính đi tính lại, hình như bọn họ cũng gần nửa năm chưa làm rồi!
Cậu là đàn ông bình thường, đương nhiên muốn rồi!
Lục Huân chôn mặt trước ngực cậu, nhỏ giọng nói: “Về thành phố B! Rồi lại…”
Lục Thước thấp giọng nói: “Về rồi chúng ta sẽ dọn về lại, được không?”
Lục Huân không lên tiếng, cô ấy cảm thấy quá nhanh… Lục Thước lại hôn cô ấy, thì thầm nói: “Vậy anh chuyển về, cuối tuần đón em qua.”
Lần này cô không phản đối.
Lục Thước đã xác định là con rể nhà họ Liễu, đêm khuya, cậu cũng đưa người về nhà.
Lục Khiêm ngồi một lúc rồi lên lầu.
Minh Châu tắm xong, ngồi trước bàn trang điếm, có chút ngây ngốc.
Lục Khiêm đi qua ôm vai bà ấy, không nói gì, chỉ ôm bà ây.
Minh Châu khẽ nói: “Bọn nhỏ sớm đã quen nhau rồi đúng không? Sợ em giận nên từng chia tay sao?”
Lục Khiêm không giấu bà ấy, chỉ kể lại chuyện con trai đã làm, nói lại một lượt.
Minh Châu nghe xong, trong lòng có chút phức tạp.
Lục Khiêm sợ bà ấy khó chịu, nhẹ giọng an ủi: “Bọn nhỏ tùy hứng thôi! Minh châu, là anh có
lỗi với em.”
Minh Chu dựa vào vai ông ây.
Một lúc sau, bà ấy mới thấp giọng nói: “Lúc em còn trẻ chẳng phải cũng tùy hứng đấy sao? Nếu không tùy hứng em cũng sẽ không ở cùng anh, Lục Khiêm, nếu em trách bọn nhỏ đồng nghĩa với việc phủ nhận bản thân, chuyện này không công bằng với Lục Thước và cả Tiếu Huân.”
Tinh yêu của bà ấy và Lục Khiêm là tình yêu.
Còn Lục Thước và Tiếu Huân, chẳng lẽ không phải hay sao?
Lại nói, là con trai bọn họ chủ động trước, thưc sư khônq lý nào lai đi làm khó nqười khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK