Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh gật đầu.

Anh dập điếu thuốc, bưng cho cô một ít đồ ăn ngon.

Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Ôn Noãn đang ngồi dựa vào cái nệm một bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách.

Yên tĩnh điềm đạm.

Từ trước đến nay lúc nào Hoắc Minh cũng cảm thấy cô đẹp, không khỏi nhìn thêm vài lần rồi mới đi tới, đặt đồ xuống rồi ngồi phía sau đỡ lấy bờ vai mỏng manh của cô, dịu dàng hỏi: “Không thoải mái ở đâu vậy?”

Ôn Noãn nhìn cái khay.

Một phần thịt viên nướng Toàn Gia Phúc, hai đĩa xào rau và một bát canh xương sụn.

Vừa nhìn đã thấy thèm ăn.

Cô buông sách xuống, cười nhẹ: “Không nghĩ tới lại đưa con át chủ bài ra nhanh như vậy.”

Hoắc Minh biết là vì ông Cố.

Anh cười, đỡ cô đến ngồi xuống bên bàn ăn nhỏ.

Ôn Noãn gắp một miếng thịt viên lên, đưa tới bên miệng Hoắc Minh: “Vừa nhìn là biết do bà ngoại làm, anh nếm một chút.”

Hoắc Minh ăn xong cũng cảm thấy không tồi.

Anh lại tò mò: “Em sống ở nhà họ Lục cũng không nhiều, sao mà nhìn ra được?”

Ôn Noãn yên lặng ăn một cục thịt viên.

Cô giương mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Sau khi sinh Hoắc Tây, em ở chỗ này hai tháng.”

Hoắc Minh hơi giật mình.

Anh đặt bàn tay trên mu bàn tay Ôn Noãn, giọng nói hơi khàn: “Ôn Noãn, khi đó, anh xin lỗi!”

Đây là một vấn đề khá nặng nề, rất khó nói thành lời.

Ôn Noãn cười nhẹ với anh: “Minh, em không trách anh! Quan trọng là hiện tại chúng ta rất hạnh phúc, bây giờ em ở bên cạnh anh, rất vui vẻ.”

Hoắc Minh dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, nói đôi lời dí dỏm giảm bớt áp lực.

“Tôi đây phải cảm ơn Tổng Giám đốc Ôn không so đo hiềm khích trước đây.

“Anh biết là tốt!”

Lảm nhảm xong, cô thúc giục anh: “Anh ra tiếp khách đi! Em không sao!”

Hoắc Minh sờ mặt cô, đi ra ngoài.

Sảnh lớn đang rất náo nhiệt.

Ông Cố quyết tâm kết bạn, Lục Khiêm mạnh vì gạo bạo vì tiền, cả hai nhanh chóng làm quen với nhau.

Hoắc Minh biết việc làm ăn của ông Cố khá tốt.

Trên tay ông ta có một dự án nguồn năng lượng mới rất phù hợp với Lục Khiêm.

Vì thế lại gia nhập vào bàn rượu.

Bà cụ và dì Nguyễn đã ăn xong, dắt bọn nhỏ đi sang một bên, chỉ dư lại mấy người đàn ông ngồi uống rượu thuận tay nói chuyện làm ăn.

Ông Cố nhắc mãi về Ôn Noãn, muốn cô dìu dắt Cố Vân Phàm.

Đề tài của Hoắc Minh chỉ vây quanh vấn đề về dự án nguồn năng lượng mới kia.

Sao Lục Khiêm có thể không biết?

Một bữa cơm, ăn ra đủ loại tâm tình, chỉ có Cố Vân Phàm nhàm chán đến mức muốn quay mòng mòng.

Đêm khuya, cuối cùng tiệc rượu cũng kết thúc.

Lục Khiêm tiễn khách, Hoắc Minh thừa dịp rượu chưa ngấm, trở lại phòng ngủ.

Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, anh rất ngạc nhiên.

Giày da cũng chưa cởi đã bò lên trên giường nằm ở bên

cạnh cô, ôm chầm lấy người cô, chôn mặt vào trong bụng nhỏ của cô, rồi lại cảm thấy không đủ, duỗi tay sờ soạng vào bên trong ổ chăn.

Ôn Noãn mềm giọng nói: “Anh đừng có sờ lung tung! Tay lạnh.

Hoắc Minh cười nhẹ ra tiếng.

“Chỗ nào lạnh! Rõ ràng rất nóng mà!”

Ôn Noãn kéo anh lên, nằm đối diện với anh, cánh tay thon thả vươn ra khỏi ổ chăn ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng thương lượng với anh: “Đêm nay em ngủ với bà ngoại!”

Hoắc Minh chống lên trán cô.

Anh lẩm bẩm: “Đã nằm trong chăn rồi, trời lại lạnh.

Ôn Noãn biết anh không đồng ý, khó có khi làm nũng với anh, cuối cùng phải đáp ứng với điều kiện không được xem là công bằng cho lắm.

Đó tất nhiên là chuyện mà người đàn ông nào cũng thích.

Hoắc Minh uống rượu xong làm sao mà nghe được những lời này.

Cả người anh nóng bừng bừng nhưng vẫn đòi làm trước một hồi, Ôn Noãn đỏ mặt đỡ lấy đầu vai anh: “Anh uống nhiều rồi, sẽ làm con bị thương!”

Tóm lại đêm nay cô không chịu cho anh làm.

Cọ xát nửa ngày, chỉ hôn được một cái.

Hoắc Minh lại cảm thấy rất mỹ mãn, anh đứng dậy mặc đồ cho cô: “Được rồi, tối hôm nay Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta phải làm chuyện lớn, vào thời buổi này, anh làm chồng mà còn không ủng hộ chỉ sợ đến cuối năm cũng khó mà thoải mái được!”

Vừa nói vừa hôn bụng cô.

Trong lòng Ôn Noãn mềm nhũn, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh: “Sao anh biết em có việc?”

Sau khi Hoắc Minh uống rượu, lời nói không còn quá cẩn thận.

Anh cười nhẹ: “Cả trong cả ngoài em anh đã sờ hết rồi! Mông dịch một cái là anh biết em muốn bay đi đâu, Tổng Giám đốc Ôn, em không thể gạt được anh!”

Kiểu đùa giỡn ngọt ngào như thế cũng khiến Ôn Noãn cảm thấy vui.

Nếu không phải thực sự có việc, cô thật lòng cũng muốn được anh ôm như thế, yên tĩnh nói đôi lời

Nhưng, tương lai còn dài.

Hoắc Minh dẫn Ôn Noãn sang chỗ bà cụ.

Bà cụ vẫn chưa ngủ, thấy Ôn Noãn tới thì rất vui mừng, lập tức kéo người vào trong, kêu Hoắc Minh trở về phòng nghỉ ngơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK