Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Huân nhìn màn hình điện thoại.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe máy.
Đầu dây bên kia im lặng.
Cô cũng im lặng.
Hơi thở của hai người đều vô cùng nhẹ nhàng, sợ phá vỡ sự cân bằng này, cuối cùng vẫn là Lục Huân lên tiếng trước: “Mọi đồ đạc đều để trong căn hộ bên kia, cậu có thế kiếm tra! Nếu có mất mát gì, cậu cứ bảo thư ký Phương liên hệ với Diệp Bạch… Chúng ta, không cần phải… liên lạc nữa.”
Cô định cúp điện thoại.
“Đợi một chút!” Lục Thước khẽ lên tiếng.
Giọng Lục Huân bị ép xuống rất khẽ: “Ngài Lục còn vấn đề gì nữa sao?”
Lục Thước cân nhắc mãi rồi nói: “Chúng ta gặp nhau một lần nhé!”
Lục Huân hốt hoảng cười nói: “Lục Thước, tôi nghĩ buổi xem mắt hôm nay của anh hẳn là rất thành công, hiện tại anh đã có thể coi là một người đàn ông có bạn gái rồi! Anh hận tôi, anh trả thù tôi chẳng qua chỉ vì năm đó mẹ tôi dây dưa
với chú Lục đúng chứ? Lục Thước, anh yên tâm, tôi sẽ không trở thành người như vậy, không bao giờ!”
“Còn nữa, anh cũng đừng làm phiền tôi!”
Lục Huân ngắt điện thoại.
Cô tắt máy, rút sim điện thoại ra, định bụng nhờ Diệp Bạch mua cho cô một số điện thoại mới.
Cô không giao tiếp nhiều, các vấn đề trong công việc đều do Diệp Bạch quản lý.
Đối số điện thoại không ảnh hưởng quá lớn đến cô.
Bên kia, Lục Thước nghe âm thanh tút tút truyền ra từ điện thoại, trong lòng phiền muộn.
Cậu ngồi vào xe, im lặng hút thuốc.
Cậu có hút thuốc nhưng không nghiện, thế nhưng gần đây hút hơi nhiều… điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, cậu vội vàng cầm lên xem.
Là lời mời kết bạn mới của Zalo.
Chú thích là Tư An Nhiên.
Lục Thước nhìn thật láu thật lâu, mãi đến khi cảm thấy mắt hơi cay cay, cậu mới nhấn đồng ý.
Khi gặp lại Lục Huân đã là một tuần sau.
Trong một trung tâm mua sắm thuộc sở hữu
của Lục Thị.
Cô đi mua sắm cùng bà Liễu, bà Liễu xách trong tay một đống túi lớn túi nhỏ, rõ ràng mới vào thu nhưng đã mua hai ba cái áo lông, vừa nhìn là đã thấy đang chuấn bị đi xa.
Lục Thước đi kiếm tra đúng lúc gặp được hai người.
Ánh mắt cậu chăm chú dõi theo Lục Huân, thậm chí còn không nhìn thấy bà Liều bên cạnh.
Thư ký Phương cực kỳ chuyên nghiệp trong chuyện này, nhận thấy tình hình có vẻ không đúng liền lên tiếng: “Trùng hợp quá!”
Lục Thước hoàn hồn, nhẹ nhàng hỏi: “Dì Liễu, dì định ra nước ngoài ạ?”
Bà Liễu vừa nhìn thấy cậu liền tức giận.
Bà cũng chẳng thèm giấu giếm, nói thẳng: “Là Lục Huân phải ra nước ngoài! Đi cho khuây khỏa! Tim kiếm linh cảm!”
“Dì đi với cô ấy?”
Bà Liễu: “À! Vậy thì không phải, chỉ có Diệp Bạch thôi! Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, quen ở đó rồi, hơn nữa người ta còn dịu dàng biết quan tâm, tôi giao Tiểu Huân cho cậu ấy khỏi phải nói là yên tâm thế nào! Nếu còn có thế tiếp xúc ra chút lửa tình gì đó, đời này tôi với chú Liễu của cậu có thể yên lòng rồi.”
Sắc mặt Lục Thước nhìn có vẻ không tốt
lắm.
Bà Liễu nói xong liền đưa Lục Huân rời đi.
Lục Thước bắt lấy cố tay Lục Huân: “Nói chuyện mấy câu đã!”
Lục Huân không muốn nói chuyện với cậu, cô nhẹ nhàng gạt tay cậu ra: “Chúng ta không có gì đế nói cả!”
Lục Thước lại bắt lại.
Ánh mắt cậu sâu thẳm: “Chỉ mấy câu thôi!”
Bà Liễu nhìn tay cậu, ngược lại còn hòa hoãn hơn chút: “Nói rõ ràng cũng tốt! Thế nhưng Lục Thước, cậu buông tay con bé ra đi, một người đã có bạn gái như cậu cầm tay Tiếu Huân như vậy còn ra thể thống gì nữa!”
Lục Thước tức giận buông tay ra.
Luận Huân nhìn thấy bên cạnh có một quán cà phê, nhẹ nhàng nói: “Nói luôn ở đây đi! Tôi chỉ cho cậu năm phút thôi.”
Lục Thước lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Bà Liễu không sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, bà xuống tầng đợi trước trong xe.
Lục Thước cùng Lục Huân vào quán cà phê, thư ký Phương gọi cà phê cho hai người, còn hỏi Lục Huân muốn uống gì.
Cô phải đi ngay, nào có uống được mấy ngụm.
Môi Lục Huân mấp máy: “Tùy tiện đi!”
Lục Thước quyết định luôn: “Cho cô ấy một ly frappuccino.”
Thư ký Phương đi order, hai người ngồi đổi diện nhau, im lặng không nói gì.
Thật lâu sau, Lục Thước mới nhẹ giọng nói: “Rất xin lỗi!”
Ánh mắt Lục Huân lặng lẽ đỏ lên.
Người cô từng thấy có lỗi nhất chính là chú Lục, thế nhưng hiện tại Lục Thước lại ngồi đối diện cô, nói rằng rất xin lỗi.
Là vì đã đùa giỡn cô sao?
Hay là vì cô đã biết được thân phận của cậu?
Có phải nếu cô không biết, cậu sẽ không bao giờ nói ra câu này không?
Thư ký Phương mang cà phê tới, rồi lại thức thời rời đi.
Lục Huân cúi đầu cắn ống hút, đáy là hành động theo bản năng của cô, mỗi khi cô không muốn nói chuyện đều sẽ làm như vậy.
Lục Thước muốn cô lên tiếng, bèn nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay cô.
Tay cô lạnh ngắt.
Lục Huân như thế bị dọa, lập tức giơ tay lên gạt tay cậu ra.
Trong nháy mắt đó, Lục Thước cảm thấy mình không thể chịu nối.
Cậu cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: “Lục Huân, mặc kệ em có tin hay không, khi trả thù em, lòng tôi cũng khỏng dễ chịu gì! Những cái này cứ cho là… bồi thường đi.”
Cậu lấy ra một tấm séc, viết lên đó một con số.
Đủ cho nửa đời sau của Lục Huân có thể sống mà không cần lo lắng, thậm chí là giàu sang phú quý.
Lục Huân nhìn tấm séc trên bàn.
Thật lâu sau, cô khẽ chớp mắt, giọng có chút hoảng hốt: “Anh không cần cảm thấy có lỗi với tôi! Vốn dĩ… những người khác yêu đương cũng không chắc chắn sẽ có kết quả, hơn nữa trong khoảng thời gian đó tôi thực sự rất vui vẻ! Cho nên anh không cần bồi thường cho tôi!”
“Nếu anh cảm thấy mắc nợ tôi, vậy sau này đừng tìm tôi nữa!”
“Coi như giữa chúng ta chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, như vậy cũng sẽ tốt cho cả anh và cô Tư, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không muốn biết về quá khứ của tôi và anh đâu.”
Lục Huân nói xong thì cầm lấy túi xách nhỏ của mình.
“Ngại quá! Hết giờ rồi!”
Cô không lưu luyến một chút nào, vừa đứng dậy là lập tức rời đi, nhưng Lục Thước đã bắt lấy tay cô: “Lục Huân!”
Lục Huân cúi đầu: “Anh buông tay ra đi! Chúng ta đã kết thúc rồi, cũng chẳng có tình cảm gì đế nhớ nhung cả!”
Thực ra, cô ra nước ngoài là đế chữa bệnh.
Bác sĩ nói cồ cần phải rời khỏi nơi này, buông bỏ hoàn toàn khúc mắc này.
Lục Thước không chịu buông tay.
Lục Huân bổng nhiên nhấc mắt, cô nhìn cậu, giọng rất nhẹ: “Cần gì phải thế này chứ? Lục Thước, ngoài tấm séc này ra anh có thế cho tôi cái gì? Anh có bạn gái rồi, chẳng nhẽ anh muốn tiêu những tấm séc này cho tôi, để tôi làm tình nhân của anh sao? Không phải anh hận hạng người như mẹ tôi nhất à, chẳng lẽ anh cũng muốn biến tôi trở thành người như vậy?”
Dứt lời, trong mắt cô đã lấp lánh ánh lệ.
Lục Huân đi rất kiên quyết, không hề quay đầu lại.
Đời này của cô chỉ từng thích một người đàn ông, đó là Lục Thước.
Thế nhưng trong sinh mệnh của cô, có một thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu.
Đó là sự kiên trì!
Khó khăn lắm cô mới đi được đến ngày hôm nay, cỏ được vợ chồng nhà họ Liễu nhận nuôi, họ đối xử với cô tốt vô cùng… Cô có gia đình, cô tuyệt đổi không thế hủy hoại tất cả những gì hiện tại mình đang có chỉ vì Lục Thước.
Về phần ân oán giữa bọn họ, cô đã dùng tình cảm và cơ thế mình để trả hết nợ rồi!
Lục Huân xuống tầng, ngồi vào xe.
Vẻ mặt của bà Liễu rất lo lắng, sợ giữa hai đứa trẻ lại xảy ra chuyện gì nữa, vậy quá nghiệt ngã rồi.
Lục Huân ngồi xuống.
Cô nhẹ nhàng dựa lên vai bà Liễu, thì thầm nói: “Mẹ, con muốn đổi giờ bay lên sớm hơn.”
Bà Liễu cũng có ý định giống cô.
Bà hỏi: “Chúng ta hỏi Diệp Bạch một chút! Con muốn đối đến giờ nào?”
Lục Huân nhẹ nhàng hít mũi, nhẹ giọng nói: “Ngày mai!”
Bà Liễu ngẩn người.
Nhưng bà vẫn nghe theo ý của Lục Huân, sau khi nói chuyện với Diệp Bạch, Diệp Bạch thoải mái đồng ý.
Buổi chiều, thư ký Liễu từ thành phố c vội vàng tới đây.
Bây giờ đã qua nhiều năm, ông đã già đi không ít.
Mái tóc cũng đã điểm hoa râm.
Ông không biết chuyện giữa Lục Huân và Lục Thước, chỉ cho rằng tâm trạng của Lục Huân không tốt, cũng không thấy có gì kì lạ. Từ nhỏ suy nghĩ của đứa trẻ này đã nặng nề, có chút bệnh lông gà vỏ tỏi cũng là chuyện thường thây.
Bà Liễu đang nấu cơm trong bếp.
Thư ký Liễu xem TV cùng con gái.
Ông nhìn Tom and Jerry trên TV, nhăn mặt: “Hay là chúng ta đối kênh khác đi, đổi bộ phim yêu đương ngọt ngào nào đó, không phải mấy cô gái trẻ các con thích xem thể loại này nhất sao?”
Ông hi vọng con gái mình có thể thông suốt, tìm cho ông một chàng rể về nhà.
Không thể nào cỏ đơn mãi thế này được!
Ông còn nêu cả ví dụ: “Con nhìn thằng nhóc nhà chú Lục kìa, xem mắt thành công, Tết Nguyên Đán này sẽ đính hôn đấy!”
Lục Thước sắp đính hôn?
Lục Huân nhìn chằm chằm TV, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Vậy chúc mừng anh ấy!”
Bà Liễu ở trong bếp cũng nghe thấy chồng mình lớn tiếng.
Bà sắp tức chết rồi!
Truyền Chí này, chuyên môn chọn chuyện không nên nói để nói!
Bà xào xong rau, bê ra bàn, vừa lau tay vừa nói: “Ra ăn cơm đi! Anh nói nhiều quá!”
Thư ký Liễu nào biết trong lòng bà đang nghĩ gì, thuận miệng tuôn một tràng: “Cái này cũng không thể nói? Thật ra anh cảm thấy mấy năm gần đây, bình thường đến sinh nhật Tiểu Huân, Minh Châu cũng vần chuẩn bị chút quà hay gì đó cho con bé! Cô nhóc đó chỉ là ngoài miệng luôn tỏ ra khó chịu thôi, trong lòng đã dịu đi từ lâu rồi, em nói xem, quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Lục cũng đâu thể đế Tiểu Huân trốn tránh không gặp bọn họ cả đời được. Chúng ta nuôi con gái chứ đâu phải nuôi con chó con mèo đâu, đến tội phạm còn có ngày được ra tù cơ mà? Hơn nữa Tiểu Huân nhà chúng ta người gặp người yêu.”
Trong lòng bà Liễu âm thầm trợn trắng mắt.
Ha!
Cái gì mà đã qua, thù càng ngày càng lớn thì
có!
Thư ký Liễu càng cảm thấy nhận định của mình là hoàn toàn chính xác, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Ông đi ra mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo, ha, là thằng nhóc Lục Thước này!
Ông vừa mở cửa vừa nói với con gái: “Nhìn đi, biết bố đến thành phố B, thằng nhóc Lục Thước này còn đến đây gặp bố này! Hôm nay không thế bỏ qua cho cậu ta được, trên thương trường thì ra hình ra dạng lắm, giỏi giả vờ y như bố cậu ta vậy, hôm nay bố nhất định phải chuốc cậu ta đến lăn lê bò toài luôn!”
Lục Huân và bà Liễu muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi.
Thư ký Liễu đã mở cửa.
Ngoài cửa, Lục Thước quần áo gọn gàng, ngoại hình hơn người.
Thư ký Liễu vỗ vai cậu, cười nói: “Thằng nhóc nhà cháu được đấy, biết chú tới thành phố B vậy mà còn mò được tới chỗ này! Vào đi vào đi, hôm nay chúng ta phải vui vẻ uống mấy chén! Đúng lúc trời đang lạnh, uống vào cho ấm người, sau đó chú bảo lái xe đưa cháu về nhà.”
Bà Liễu lên tiếng.
“Người ta chỉ là đến nhìn một cái mà thôi, anh cho là ai cũng rảnh phát rồ như anh hả? Lại còn ăn cơm? Em thấy bình thường Lục Thước xã giao nhiều, không hẳn đã có thời gian ở lại đây ăn cơm đâu. Lục Thước cậu nói xem có đúng không?”
Lục Thước nhìn về phía Lục Huân.
Cô vẫn đang xem Tom and Jerry, chậm rãi đưa một lát khoai lên miệng.
Lục Thước nở nụ cười, nói: “Đồ ăn dì Liễu nấu thơm quá, đã lâu lắm rồi cháu chưa được ăn!”
Bà Liễu âm thầm trợn mắt khinh bỉ.
Da mặt cũng đủ dày!
Thư ký Liễu bên kia đã ôm chặt vai người ta, thân thiết nhiệt tình nói: “Đừng nghe dì của cháu càm ràm linh tinh! Hôm nay hai chúng ta vui vẻ uống một chén, nói trước là cháu không được nhường chú đâu đấy nhé!”
Lục Thước cười nhẹ: “Chắc chắn rồi!”
Khi đi qua Lục Huân, bước chân của cậu hơi khựng lại, giọng hơi khàn đi: “Tiếu Huân?”
Vẻ mặt bà Liễu lo lắng, sợ con mình sẽ lộ ra dấu vết gì.
Đến lúc đó chồng bà phát hiện ra, chuyện này chắc chắn sẽ ầm ĩ lớn. Không phải bà không muốn đòi công bằng cho con mình, thế nhưng
danh dự của con bé vẫn là quan trọng nhất, bà không muốn chuyện hai đứa nó đã từng sống chung bị tất cả mọi người biết được. Tiếu Huân chỉ đeo trên lưng một thân phận là con gái của Lam Tử Mi đã rất khó khăn rồi, nếu đế người ngoài biết được con bé và Lục Thước còn từng dây dưa với nhau, sau này làm sao con bé dám ngẩng đầu lên nữa?
Cũng may, Lục Huân chỉ bình tĩnh gật đầu.
Thư ký Liễu cười: “Lẽ ra Lục Thước cháu còn phải gọi Tiểu Huân một tiếng chị đó, con bé lớn hơn cháu một tuổi!”
Ánh mắt Lục Thước sáu không nhìn thấy đáy.
Cậu nói nhỏ: “Nhưng nhìn có vẻ nhỏ hơn cháu ba bốn tuổi.”
Nói đến đây, thư ký Liều có vẻ không vui lắm.
“Cao đúng đến một mét sáu mươi là dừng lại không lớn nữa, dì của cháu ngày nào cũng hầm canh bổ cho con bé cũng không có tác dụng gì. Nhưng mà con gái nhỏ nhắn xinh xắn một chút cũng tốt, nhìn có vẻ nhỏ bé.”
Lục Thước mỉm cười.
Bà Liễu hung ác trừng mắt liếc chồng mình một cái: “Anh thì cũng có cao hơn ai!”
Thư ký Liễu liền oán giận: “Nhìn đi, hổ mẹ lại
xuống núi rồi!
Ông mời Lục Thước ngồi xuống, còn tìm trong tủ rượu nhỏ của Lục Huân một bình rượu Hoa Điêu tốt nhất, lấy ra uổng cùng Lục Thước, còn nhờ vợ mình làm một nồi lấu nhỏ đế vừa đun vừa uống rượu trò chuyện.
Bà Liễu không ngừng xoa tay, xoa tới mức tay đỏ bừng lên.
Chuấn bị xong nồi lấu, Lục Thước quay đầu nhìn Lục Huân, cô vẫn đang xem phim hoạt hình.
Lục Thước lên tiếng: “Sao không ra ăn cơm?”
Lục Huân cũng không muốn ăn cùng cậu.
Cô cầm tờ giấy lau tay, hời hợt nói: “No rồi! Mọi người cứ ăn đi!”
Thư ký Liễu vừa định lên tiếng thì bà Liễu bưng rau xào ra, nói đỡ cho Lục Huân: “Mấy cô gái trẻ đều thích ăn vặt, không thích ăn cơm! Hơn nữa con bé lại không có hứng thú với mấy chuyện các anh hay nói với nhau, các anh cứ ăn uống trò chuyện đi, bọn em qua loa chút được rồi.”
Thư ký Liễu cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.
Nhà bọn họ cũng đâu có lạc hậu đến vậy, khi ăn cơm phụ nữ không được ngồi chung mâm.
Lục Huân đứng dậy: “Con hơi đau đầu! Con lên ngủ một lát!”
Thư ký Liễu lập tức hoảng sợ.
Ông vội vàng nói: “Vậy con nhanh đi ngủ một lát đi! Con bảo mẹ con lấy cho con viên thuốc, đừng để mình khó chịu.”
Lục Huân vâng một tiếng, quay về phòng ngủ.
Bà Liễu đi vào theo cô, Lục Huân đang dựa vào giường đọc truyện tranh. Rất nhiều sở thích của cô đều chỉ đơn giản như một đứa trẻ.
Bà Liễu đưa tay xoa xoa đầu cô.
Một lúc sau, bà mới nhẹ giọng nói: “Cậu tacó V gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK