Mấy ngày tiếp theo, có lẽ vì bọn họ quá buông thả.
Nén Hoác Minh phát sốt!
òn Noãn vừa xấu hố lại vừa tức giận, cô không chịu đế anh tới gần, ép anh ở trong nhà tĩnh dưỡng.
Hoâc Minh không chịu nâm yên, bệnh nặng mà vân động tay động chân, ôn Noãn hết cách với anh. Hơn nữa vì càn bệnh này, cô còn không dám gióng trống khua chiêng dần anh tới bệnh viện, chí gọi bác sĩ gia đình tới.
Thứ hai, bà Hoắc gọi điện tới mời cô đi uống trà.
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cò đẩy cửa phòng sách ra, Hoắc Minh đang dựa vào trên sò pha đọc tài liệu.
Anh mặc một chiếc áo lông màu tráng, phía dưới mặc quân màu xám rộng rãi, cả người toát lên khí chất lười biếng khi ở nhà.
Ôn Noãn đi qua sờ trán anh.
Còn may, không phải rất nóng.
Hoâc Minh kéo tay cò xuống, nhìn cách cô ăn mặc rồi cười nhẹ: “Muốn ra ngoài sao?”
òn Noãn ừ một tiếng: “Mẹ gọi em qua đó một chuyến!”
Ánh mât cúa Hoắc Minh dừng lại trên tài liệu, hừ nhẹ: “Vậy em định ném người bệnh tự sinh tự diệt trong nhà hả? Bà Hoắc… Em hưởng thụ xong rồi không muốn phu trách sao?”
Ôn Noãn dịu dàng nói: “Buổi chiều em sẽ về sớm!”
Anh không hé răng.
õn Noãn hòn anh một cái: “Như vậy được chưa?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cỏ, hơn nửa ngày mới từ từ nói: “Được thỏi! Buối tối anh muốn ăn cháo gà xé!”
Ôn Noãn đồng ý.
Cò ngồi xe đến nhà họ Hoấc, xuống xe đi vào bên trong mới phát hiện ra ngoại trừ bà Hoắc thì trong nhà không còn ai, vì thế cỏ hỏi: “Minh Châu đâu?”
Bà Hoắc mỉm cười: “Con bé đưa Thước Thước ra ngoài chơi!”
Bà đưa Ôn Noãn lên lầu hai, vào phòng sinh hoạt trong phòng ngủ chính.
Đi đến một chồ riêng tư như vậy, ôn Noãn biết bà muốn nói đôi lời với cô nhưng lại không muốn đế người hầu trong nhà nghe thấy.
Cò chủ động đi pha cà phê.
Đặt cà phê pha xong xuống, hai người ngồi xuống gần nhau, bà Hoắc cầm một tấm ảnh đưa cho ôn Noãn: “Người khác giới thiệu, tuổi cũng xấp xỉ với Minh Châu, là giảng viên đại học, trong nhà còn có một xí nghiệp nhỏ. Con nhìn xem thế nào!”
Ôn Noãn cầm ảnh chụp rồi nhìn kỹ.
Lớn lên cũng ốn, khí chất nhã nhặn…
õn Noãn cảm thấy không tồi!
Mặt bà Hoàc chứa đầy ưu sầu: “Noãn Noãn, con giúp mẹ khuyên nhủ Minh Châu đi! Mặc dù con bé đồng ý đi xem mắt nhưng mẹ nhìn ra được con bé đang vò cùng tiêu cực! Nhưng con bé không thế ở một mình mãi thế được, ba nó ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vần luôn hy vọng con bé có được một gia đình nhỏ.”
Ôn Noãn dâng trào cảm xúc.
ít nhiều cỏ cũng cảm thấy có phân hổ thẹn.
Bà Hoác nhìn ra tâm ý của cỏ, vỗ vào tay cò: “Con bé và cậu con cũng không phải là chuyện đơn phương! Chỉ có thế nói có duyên không phận!”
Nói xong, bà khẽ lau nước mắt: “Bọn họ đã có con, nếu không phái vì không giải quyết được mâu thuẫn, ít nhiều cũng sẽ nể mặt con cái!”
ôn Noãn an úi bà một hồi lâu…
Tới bốn giờ chiều, Hoắc Minh Châu đưa Thước Thước trớ về.
Ôn Noãn choi cùng Thước Thước, một hồi lâu sau Hoâc Minh Châu cũng đoán được, cỏ ấy gọi người h’âu tới đưa Thước Thước đi ăn bánh ngọt.
Người đã đi hết, cò ấy nói nhỏ: “Chị dâu, là mẹ em gọi chị tới, phải không?”
Ôn Noãn khẽ thở dài.
Cỏ nhẹ nhàng đưa một tấm ảnh chụp ra, Hoác Minh Châu nhìn ngơ ngẩn một hồi lâu
Ôn Noãn nói nhỏ: “Em không muốn đi thì thòi, đế chị nói với bố mẹ! Nếu thật sự không được, đế anh trai của em nói!”
Cò khỏng đành lòng ép Minh Châu.
Bởi vì cô cũng là phụ nữ, cô nhận ra được Minh Châu cũng chưa bước qua được đoạn tình cảm đó, hơn nữa lại có Thước Thước ở bên cạnh, muôn đế cò ấy tiếp nhận người khác, nói dẻ hơn làm!
Hoâc Minh Châu nảm bức ảnh kia, rũ mãt.
Hồi lâu, cỏ ấy thấp giọng lại rất kiên định mà nói: “Chị dâu, em đi!”
Trong lúc nhất thời ỏn Noãn sửng sốt.
Hoắc Minh Châu giương mắt, nở một nụ cười nhẹ: “Con người ai cũng phải tiến về phía trước mà, phải không chị dâu? Em đồng ý đi xem mát… Hơn nữa, nhìn người này có vẻ khá tốt, có lẽ có thể hòa hợp lâu dài!”
Ôn Noãn không biết nên nói cái gì mới được!
Cô nhẹ nhàng ôm chặt lấy Minh Châu…
Hoắc Minh Châu ghé vào đầu vai của cô, có vẻ là vì cò ấy cũng thân thiết với òn Noãn, cho nên cỏ ấy nguyện ý nói cho ôn Noãn biết được những thứ tình cảm khó lòng chia sẻ với người khác. Giọng nói của cò ấy trở nên nghẹn ngào đến mức đau lòng: “Chị dâu! Lúc trước em thật sự rất thích chú ấy, nhiều hơn thích Cố Trường Khanh một trâm lần! Nhưng mà chú ấy lại có quá nhiều… Em lại quá bé nhó, không đáng kế!”
Rời khỏi nhà họ Hoắc.
Đón Hoâc Tây về nhà, ón Noãn cứ mất hồn mất vía mãi.
Thậm chí, lúc cô nấu cháo gà xé còn không cẩn thận bị bỏng một chút.
Hoấc Minh rất đau lòng, nầm tay bôi thuốc cho cô, im lặng nhìn chăm chú vào cô: “Mẹ anh nói gì mà khiến em như thất hồn lạc phách vậy? Chuyện của Minh Châu sao?”
õn Noãn đang định mở miệng, nhìn
sang một bèn lại thấy đỏi mắt của Tiếu Hoâc Tây đang mở to.
Cỏ rút lời, thấp giọng nói: “Buổi tối rồi nói!”
Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh dò Tiếu Hoâc Tây đi ngủ, trớ lại phòng ngủ chính.
Vừa mới đấy cửa ra đã thấy ôn Noãn mặc áo tầm, ngồi ở trước bàn trang điếm thoa kem dưỡng da. Anh nhẹ nhàng bước tới, từ cổ áo lướt vào trong vuốt ve bờ vai quyến rũ của cô, giọng nói nghẹn ngào: “Minh Châu làm sao vậy?”
Ôn Noãn không ngăn cản anh.
Cô mặc kệ anh, đế bản thân thoải mái hưởng thụ.
Cuối cùng… cò mềm mại dựa vào đ‘âu vai anh, thấp giọng thuật lại một lần.
Hoâc Minh hỏn lên thịt mềm sau tai cò, giọng nói khàn đặc: “ôn Noãn, có phải em muốn đế con bé và cậu ở bên nhau không?”
õn Noãn xoay người, ôm lấy vòng eo của anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Đúng vậy… Mà cũng không phải! Minh, em hy vọng con bé có thế gả cho tình yêu chứ không phải chỉ là tạm chấp nhận! Anh biết không, một người phụ nữ có con riêng, mặc cho cỏ ấy có trê tuổi
xinh đẹp đến nhường nào, tóm lại tới lúc tìm bạn đời vẫn sẽ chịu thiệt!”
Cô không nỡ đê’ Minh Cháu như vậy!
Hòm nay Minh Châu khóc thật sự rất đau lòng, ón Noãn đoán được cỏ ấy đồng ý đi xem mầt ít nhiều cũng là vì bố mẹ.
Thân phận của cỏ khá đặc biệt cho nên cô nói với Hoác Minh những lời này, muốn anh đế tâm một chút.
Nghe xong Hoảc Minh lặng im hôi lâu…
Anh ôm cả người cô vào trong ngực, vuốt nhẹ vành tai của cò: “ôn Noãn, vậy em đã gả được cho tình yêu chưa? Em nói cho anh biết có được không?”
Giọng nói của ôn Noãn thấp dần: “Đang nói chuyện của Minh Châu mà!”
Hoâc Minh chỉ cười nhẹ.
Anh cúi người hôn cô, hòn một hồi lâu rồi mới nói: “Đế con bé đi xem mât đi! Đới với con bé, đối với đoạn tình của giữa con bé và Lục Khiêm đều có lợi… Nếu Lục Khiêm vần ngồi yên được, như vậy bọn họ cũng không phải là mối lương duyên trời định!”
Chỉ có thế nói, òn Noãn vân chưa thật sự hiếu rõ anh!
Ôn Noãn nhìn anh không chớp mát.
Một hồi lâu sau, Hoâc Minh nhéo lỗ tai
cỏ: “Choáng rồi hả? Sao cứ nhìn anh như vậy!”
Ôn Noãn vẩn bất động.
Từ trước đến nay anh vốn có ham muốn mãnh liệt, lúc này cò lại ngồi trong lòng ngực anh, quân áo không chỉnh tề, khiến anh không khỏi nổi hứng.
ón Noãn hoàn hồn, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của anh, mặt đỏ tim nóng: “Còn chưa khỏi bệnh nữa! Anh bình tĩnh đi… Chờ đến khi khỏi bệnh, nhé?”
Hoấc Minh cười nhẹ một cái.
Ôn Noãn gần như không dám nhìn vào đòi măt anh, đang định tìm lý do đuối anh đi sang phòng cho khách, một loạt tiếng bước chân đột nhiên vang lén dưới c’âu thang, sau đó người hầu đứng ở trước cửa nói: “óng chủ, bà chủ, ông Lục tới đây!”
Rõ ràng ôn Noãn cũng ngấn ra.
Cỏ nhìn Hoắc Minh: “Đã trề thế này rồi, sao cậu còn qua đây vậy?”
Hoâc Minh sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói: “Khẳng định có chuyện quan trọng, anh đi xuống trước, em thay đồ xong rồi hẳng xuống!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Trong đại sảnh biệt thự, đèn pha lê chiếu sáng toàn bộ không gian to lớn.
K^I IU UI iy X.U I . vail Liiua IICL UTTIII I, C1IIII uII III mill ui:
Lục Khiêm vân chưa ngồi xuống mà đứng trước cây dương cầm kia, đánh giá kỹ càng. Ông ấy cũng từng nghe nói, Hoắc Minh bỏ ra sáu trăm triệu chí vì mua lại vật này từ tay buôn đồ cố kia, thật điên rồ!
“Cậu!”
Hoắc Minh đứng ở trên cầu thang, gọi một tiếng.
Anh nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, dù không muốn cũng phải thừa nhận người đàn ông này dù đã lớn tuổi nhưng vẩn có lực hấp dần, chỉ một bóng lưng nhưng đã mang vê tao nhã vò cùnq…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK